Chương 3: Tạ Đại Bạch

Editor: RinzyBeta: Cherry

Cái rắm cầu vồng của Giang Tử Thành không những không được chính xác mà còn bị bắt vào vó ngựa, nếu có "thiết bị đo lường sự xấu hổ" ở hiện trường, ước tính chỉ số đo được phải đạt trên level max.

Cậu đang nắm lấy tay của sếp mình, mà giờ phút này nắm vào không được mà bỏ ra thì không xong!

Một đôi mắt hạnh mở to nhìn chằm chằm Tạ Bắc Vọng, đôi mắt trong suốt màu nâu nhạt tràn ngập ảo não, toàn thân viết hai chữ: cứng đờ!

Tạ Bắc Vọng vẫn giữ được khuôn mặt điềm tĩnh, nụ cười trên khóe miệng vẫn như lúc ban đầu không thay đổi, điều này khiến cho Giang Tử Thành cảm thấy hơi bối rối.

Nhưng mà cẩn thận ngẫm nghĩ lại, Tạ Bắc Vọng dù sao cũng là một ông chủ lớn của một công ty, trải qua bao sóng gió trên thương trường.... Cho nên chuyện nhỏ nhặt như gọi nhầm tên cũng chẳng là gì cả nhỉ?

Chưa nói đến việc được gọi là Tạ Thiên Lang, cho dù hắn có được gọi là Tạ Mạn Duyệt, Tạ Vạn Công, v.v., chắc chắn cũng sẽ không khiến lông mày hắn nhíu lại nửa phần đâu?

Giang Tử Thành ở trong lòng tự an ủi lấy tâm hồn nhỏ bé của mình, lấy hết can đảm dùng sức rút móng vuốt của bản thân ra khỏi lòng bàn tay to lớn của Tạ Tổng...

Này! Sao Tạ tổng mạnh thế!?

Những ngón tay của người đàn ông gần như đang nhéo lấy các đốt ngón tay của Giang Tử Thành, cậu cố gắng rút tay ra nhưng càng cố gắng rút thì Giang Tử Thành cảm giác một lớp da trên tay mình như bị cạo đi vậy.

Trong lòng cậu run lên, một cảm giác khủng hoảng không tên chạy từ lòng bàn chân lên đến gáy cậu.

Cậu không xui xẻo như vậy chứ? Ngày đầu tiên vào giải trí Thụy Từ cậu đã làm cho đại boss có hứng thú với mình?

Nghĩ vậy trong đầu Giang Tử Thành liền hiện lên hình ảnh đại boss một tay nâng cằm cậu, bắt cậu đối diện với khuôn mặt của hắn. Khéo môi Tạ Bắc Vọng gợi lên một nụ cười tà mị: " Nam nhân, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."

Tạ Bắc Vọng dáng người cao lớn, bộ vest được may ôm sát cơ thể càng làm cho dáng người của hắn càng uy nghiêm và nổi bật hơn.

Ánh đèn trong tiệc xuyên qua đám đông chiếu vào người Tạ Bắc Vọng, khiến bóng của người đàn ông đổ xuống, vừa vặn bao phủ lấy thân hình của Giang Tử Thành.

Tâm trạng lúc này của Giang Tử Thành như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống. Giang Tử Thành tự nhủ với lòng mình "bình tĩnh ", "bình tĩnh",...

May mắn thay vào thời khắc mấu chốt thư ký liền thấp giọng nhắc nhở vị chủ tịch nào đó: “Tạ tổng, đã đến giờ rồi.”

Tạ Bắc Vọng nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, tỏ ý đã hiểu.

Hắn buông cậu ra quay lưng bỏ đi mà không nói lấy một câu "tạm biệt".

Tuy nhiên, càng lạnh lùng Giang Tử Thành càng yên tâm - vừa rồi chắc cậu suy nghĩ nhiều quá! Tạ tổng chỉ nắm lấy tay cậu không chịu buông thôi, điều này làm sao chứng minh được điều gì chứ?

...

Mười phút sau, Tạ Bắc Vọng đứng trên sân khấu chính của buổi tiệc, người ngồi cạnh hắn là Hoàng Việt - vị ảnh đế đoạt giải "Kim Phượng Hoàng".

Hoàng Việt gia nhập Thụy Từ từ khi công ty mới thành lập và ở đây từ nhiều năm, nếu tính về tuổi tác thì Tạ Bắc Vọng thậm chí phải gọi Hoàng Việt bằng chú.

Bữa tiệc này trên danh nghĩa là tiệc mừng của Hoàng Việt, nên Tạ Bắc Vọng đã cho y là người mở màn của buổi tiệc, coi như cũng là cho Hoàng Việt vài phần mặt mũi.

Hai người đàn ông trên sân khấu, một người trưởng thành vui tính, người kia nghiêm túc và lạnh lùng. Không ai chịu thua kém ai, cả hai đều là tâm điểm của chú ý.

Giang Tử Thành hòa vào trong đám đông giả vờ chăm chú lắng nghe, nhưng đầu óc lại bay về phương trời nào.

Giải trí Thụy Từ là một công ty lớn, tiệc mừng thường có hàng trăm người tham dự, các lãnh đạo lần lượt lên sân khấu phát biểu, mỗi người chỉ cần chậm trễ một lát thì buổi tiệc lại phải kéo dài một giờ.

Nhưng nghĩ lại thì công ty trước đây của cậu vẫn tốt hơn, công ty nhỏ trên dưới chỉ có 20 người, có tiệc thì đến các nhà hàng lẩu, nhà hàng hải sản, quán thịt nướng. Khi công ty khó khăn, bà chủ còn nấu những món ăn địa phương cho họ.

Nghĩ tới đây, Giang Tử Thành sờ bụng, lặng lẽ lùi lại vài bước, men theo bức tường của hội trường đi về phía bàn ăn lạnh lẽo bị mọi người bỏ quên.

Cậu vốn tưởng rằng việc mình trốn khỏi buổi tiệc không bị ai chú ý, nhưng Giang Tử Thành không biết rằng mọi động thái của cậu đều lọt vào mắt của người đang đứng trên sân khấu.

Tạ Bắc Vọng đứng cạnh Hoàng Việt, hắn đứng nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc. Ai cũng biết vị Tạ Tổng này là một người nghiêm túc, chưa ai từng nhìn thấy vẻ mặt vui, buồn, tức giận hay khẩn trương nào từ trên khuôn mặt của hắn.

Tạ Bắc Vọng nháy mắt với thư ký trên khán đài, thư ký vội vàng chạy đến bên Tạ tổng, nửa cúi người cung kính, chờ đợi mệnh lệnh của sếp mình.

Chỉ nghe Tạ Bắc Vọng thì thầm: “Mang những thức ăn đã nguội bỏ đi”.

Thư ký: "...Hả?"

Tạ Bắc Vọng liếc nhẹ hắn.

Thư ký không dám hỏi tại sao, liền chạy nhanh ra khỏi sân khấu, gọi người phụ trách tiệc đến, bảo cô phải đảm bảo trong vòng một phút những đồ ăn kia phải được dọn xuống.

Người phụ trách bữa tiệc thận trọng hỏi: “Thế còn rượu thì sao?"

Thư ký cau mày suy nghĩ một lát: “Rượu thì giữ lại, nhưng chỉ giữ lại mấy loại, phần còn lại dọn hết xuống đi."

Nhân viên của giải trí Thụy Từ được đào tạo bài bản, hiệu suất làm việc rất nhanh, chẳng mấy chốc tất cả thức ăn đã được dọn xuống.

Vì vậy, khi Giang Tử Thành đi tới bàn ăn và chuẩn bị dùng một bữa thịnh soạn thì những chiếc khay bạc xinh đẹp đó biến mất từng chiếc một trước mặt của cậu.

Giang Tử Thành rõ ràng đã ngửi thấy hương vị của cá ngừ , trứng cá muối....Nhưng còn chưa kịp thưởng thức thì từng món từng món đều lần lượt biến mất trước mặt cậu.

Thấy đĩa cuối cùng sắp bị người phục vụ bưng đi, Giang Tử Thành vội vàng ngăn người nọ lại.

Người phục vụ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Giang Tử Thành không nói gì, chỉ nở một nụ cười đáng thương, yếu đuối bất lực, dung mạo của cậu đúng kiểu nam nữ đều thích, đồng tử trong suốt màu nâu nhạt, lông mi khẽ rũ xuống. Chỉ cần ai nhìn thấy bộ dáng này của cậu thì đều sinh ra sự thương tiếc không thôi, không nỡ để cậu chịu khổ sở.

Người phục vụ được thuê từ bên ngoài, không có kỹ năng “ đề kháng với sắc đẹp”, chưa đầy ba giây đã bị bộ dáng đáng thương của cậu đánh bại.

Liếc nhìn xung quanh thấy không ai để ý đến bên này, người phục vụ vội vàng nhét một đĩa *bánh quy bơ hẹ vào tay Giang Tử Thành. .

Giang Tử Thành không kén chọn, đưa tay nhận lấy, chỉ cần có cái gì lấp đầy bụng cũng là tốt rồi.

Cậu mỉm cười ngọt ngào với người phục vụ, mang theo đĩa bánh quy để tìm nơi nào đó để lấp đầy cái bụng đang biểu tình.

Giang Tử Thành không thể ở lại phòng tiệc nữa, đây là lần đầu tiên cậu đến giải trí Thụy Từ, mò mẫm hồi lâu trong phòng tiệc, cuối cùng cậu cũng tìm được con đường dẫn đến vườn hoa.

Trước khi rời đi, Giang Tử Thành " tiện tay" lấy thêm một ly rượu, cậu sợ mình bị nghẹn...

Người đàn ông trên sân khấu nhìn bóng dáng Giang Tử Thành chạy quanh phòng tiệc với vẻ mặt bình tĩnh, có cảm giác như đang nhìn thấy một con chồn tuyết mà em gái nuôi - cậu rõ ràng có thân hình đẹp thu hút sự chú ý, nhưng đáng tiếc lại hành động ngu ngốc, làm cho người ta buồn cười.

*******

Giang Tử Thành đi vào vườn hoa ăn uống thoả thích, loại bánh quy này ngon hơn nhiều so với bánh được bán trên thị trường, cắn một miếng, vị bơ lan tỏa khắp răng môi, thơm ngon, ngọt ngào nhưng không ngấy.

Giang Tử Thành tranh thủ thời gian lấp đầy dạ dày của mình, cậu ăn không ngừng từ cái này đến cái khác.

Đột nhiên trong bụi cây bên cạnh vang lên tiếng xào xạc, tựa như có thứ gì đó đang từ bên trong chui ra.

Giang Tử Thành không sợ có con chuột hay con rắn nào xuất hiện ở vườn hoa công ty, cậu nghĩ chắc là chó mèo hoang gì thôi.

Đặt đĩa bánh quy xuống, cậu dùng tay vạch ra bụi cây nhìn vào bên trong...

--- đôi mắt nho nhỏ, thân dài, bốn chân ngắn và một cái đuôi lông xù... Đây là con chồn sao?

Vật nhỏ trước mặt Giang Tử Thành vô cùng xinh đẹp, nhưng vì nó đang bò lổm ngổm trong bụi rậm nên bộ lông trắng như tuyết của bị lấm lem rất nhiều cành lá khô, đất cát....trông rất bẩn.

Con vật nhỏ ngóc đầu kêu với Giang Tử Thành hai tiếng, âm thanh nhỏ nhẹ, cao vυ"t như đang làm nũng.

Nó nhìn Giang Tử Thành bằng đôi mắt đậu đen, cái mũi nhỏ giật giật, trông rất nịnh nọt.

Giang Tử Thành suy nghĩ một lúc, cầm chiếc bánh quy trong tay lên lắc lắc trái phải. Quả nhiên, đôi mắt của vật nhỏ dán chặt vào chiếc bánh quy, khi tay cậu sang trái thì nó nhìn sang trái, khi tay cậu sang phải thì nó nhìn sang phải.

Giang Tử Thành thấy nó đáng yêu, dễ thương, không sợ “chồn” làm đau mình nên chỉ ngồi xổm xuống, bẻ bánh quy thành từng miếng nhỏ, cầm trên tay và đút cho nó ăn.

Vừa cho ăn, cậu vừa vuốt ve "chồn": “Mi là chồn đực hay chồn cái? Tao đã để dành đồ ăn của mình cho mi đó, mi phải nhớ báo ơn ta biết chưa? Nếu là đực thì có thể làm trâu làm ngựa cho tao, còn nếu là cái thì mi làm ấm giường cho tao cũng được... Này, thôi quên đi, nếu mì là cái thì hãy giặt giũ và cơm nước cho tao.... Được không?"

Tất nhiên “chồn” nhỏ không hiểu Giang Tử Thành đang nói cái gì, đầu nhỏ dụi vào lòng bàn tay cậu vừa ăn vừa ngửi ngửi.

Thấy nó ăn nửa cái bánh quy là ngừng, thái độ ngoan ngoãn ngước mắt lên nhìn cậu

Giang Tử Thành thấy vậy liền bế nó lên, sờ một vòng thì thấy có một chiếc vòng cổ mỏng quấn quanh cổ nó - vòng cổ lấp lánh ánh kim, cậu nhéo ngón tay mình...Hình như đây là vàng ròng thì phải?

Chắc là thú cưng của ai đó, chủ nhân của con "chồn" này không giàu thì quý, chắc là khách ở trong bữa tiệc này.

Không biết ai có sở thích kỳ quặc như vậy, lại đi nuôi "chồn" làm thú cưng.

Giang Tử Thành ôm nó bằng cả hai tay, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nó.

Con vật nhỏ nghịch ngợm, ở trong tay cậu không ngừng vặn vẹo thân mình. Giang Tử Thành nhìn chằm chằm nó hồi lâu, cuối cùng cũng thấy được đôi mắt của nó.

Đôi mắt nâu nhạt của Giang Tử Thành phản chiếu hình dáng của con vật nhỏ, đôi mắt trong veo, vật nhỏ vốn nghịch ngợm dường như bị cậu mê hoặc, cũng ngẩng cổ lên, ngơ ngác nhìn về phía cậu.

Cùng lúc đó, Giang Tử Thành thầm đếm ngược trong lòng.

Mười, chín, tám, bảy... ba, hai, một!

Khi giây cuối cùng đếm ngược kết thúc, một hình ảnh rõ ràng đột nhiên xông vào trong đầu cậu, hình ảnh này không phải là ký ức xa xôi cũng không phải hình ảnh của hiện tại, nó rất tự nhiên chiếu ra một đoạn hình ảnh sắp xảy ra ở trong tương lai.

Giang Tử Thành đã sớm quen với việc này, trên mặt không có chút hoảng sợ nào, cậu giống như đang xem một bộ phim, lặng lẽ nhìn hình ảnh thần kỳ này từ góc nhìn của một người ngoài cuộc.

Trong ảnh, con vật nhỏ màu trắng dễ thương này đang nằm dưới cửa sổ lồi, ánh nắng ấm áp chiếu vào từ cửa sổ chiếu vào bộ lông của nó.

Nó uể oải lật người, thân hình dài ngoằn ngoèo linh hoạt, các chi ngắn móc vào nhau, trong lòng ôm lấy món đồ chơi nhỏ bên cạnh, sau đó vặn vẹo toàn thân, trèo lên, tựa cái đầu tròn nhỏ nhắn lên món đồ chơi cao cấp.

" Oa! Tạ Đại Bạch, em dễ thương quá!! Đừng cử động, cứ đứng yên để ma ma chụp ảnh cho em!"

Trong tầm mắt hiện ra một đôi bàn tay, đôi bàn tay trắng nõn mềm mại, giống như bàn tay của một cô gái. Bất chấp hình tượng, cô nằm bên cửa sổ lồi, cầm điện thoại lên và chụp ảnh con "chồn" với 360 góc độ.

Chụp ảnh xong, cô vội vàng chỉnh sửa và thêm bộ lọc, sau khi lựa chọn cẩn thận, cuối cùng cô cũng chọn được chín bức ảnh đẹp và đăng lên weibo tên là "Chúng ta cùng nhau tới hít chồn".

——Lúc này, toàn bộ hình ảnh biến thành một màn sương trắng và dần dần tan biến.

Video này tuy chứa đựng rất nhiều nội dung nhưng nó giống như nhấn nút tăng tốc trong đầu Giang Tử Thành, nó phát đến cuối chỉ trong vài giây.

Trong mắt người ngoài, Giang Tử Thành chỉ đang ôn chồn tuyết ngơ ngác một lúc, nhưng không ai biết trong đầu cậu lúc này đang diễn ra một cảnh tượng kỳ lạ như thế nào.

Chồn tuyết trong ảnh có thân hình tròn trịa, bộ lông rậm rạp, cái đuôi dày hơn, trông như một bé chồn trưởng, còn cậu bé đang được Giang Tử Thành ôm trong tay hiển nhiên vẫn là một bảo bảo vị thành niên.

“Vậy -” Giang Tử Thành chớp mắt, hai tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của chồn tuyết rồi giơ lên trước mặt. Chồn tuyết tò mò cúi xuống dùng chiếc mũi nhỏ ươn ướt chạm vào chóp mũi Giang Tử Thành.

Cậu chăm chú nhìn tiểu gia hỏa trong tay, giọng điệu đầy khao khát, tràn đầy mong đợi, "——"Weibo V" tương lai đang nằm trong tay tôi? ! ! !"

Vừa rồi cậu xem không kỹ, hình như tài khoản "chúng ta cùng nhau tới hít chồn" có hơn sáu triệu fan, tương đương với mười weibo "Giang Tử Thành 18."

Giang Tử Thành ôm chặt lấy "weibo V" tương lai, cậu quyết định cho nó ăn thêm một cái bánh quy nữa.

Đáng tiếc, cậu không nhìn rõ được hình ảnh chủ nhận của chồn tuyết, nếu không hiện tại cậu đã có thể đem nó đi tìm chủ nhân của mình.

Tuy nhiên, Giang Tử Thành vẫn nhớ rõ cô gái gọi con chồn trắng trong video là gì!

Hình như gọi nó là “Tạ Đại Bạch!?"

Tạ Đại Bạch, Tạ Đại Bạch, Tạ.....Đại Bạch!?

... Này! Không thể nào trùng hợp như vậy có phải không!????