Chương 18: Lễ trao giải( Phần 1)

Editor: Rinzy

Beta: Mỏ Hỗn Cute

Dưới sự mong đợi của mọi người, lễ bế mạc trao giải Liên hoan phim Venice cuối cùng cũng bắt đầu.

Đây là lần đầu tiên Giang Tử Thành xuất hiện trong một bộ phim, cậu không chỉ đảm nhận diễn viên chính, còn vinh hạnh bước lên thảm đỏ của 3 liên hoan phim quốc tế lớn. Điều này khiến rất nhiều người âm thầm ghen tỵ đỏ mắt.

Chỉ là... kỳ vọng càng lớn, trên người sẽ mang càng nhiều áp lực.

Lễ trao giải được tổ chức vào buổi chiều, Hỗ Ca dặn cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng suy nghĩ linh tinh.

Tài Định tâm tình rất tốt, thẳng thắn nói: "Tiểu Thành, cháu đừng ôm quá nhiều hy vọng làm gì. Chúng ta chỉ có 3,27 điểm. Thôi cứ coi như đang được tài trợ một chuyến đi du lịch Venice. Bây giờ tranh thủ tận hưởng sự xa hoa của tư bản đi."

Các tác phẩm lọt vào danh sách liên hoan phim được công bố trong chương trình, sẽ được 21 nhà truyền thông phê bình, đánh giá và chấm điểm. Điểm số tuyệt đối là 5, những tác phẩm đạt trên 4 điểm cực kì hiếm thấy. Cho nên một tác phẩm đạt 3,5 điểm được coi là một siêu phẩm hiếm hoi. Gần như những bộ phim lần nào đoạt giải Sư tử vàng, Sư tử bạc đều là những bộ phim đứng đầu với số điểm từ 3,5 trở lên.

Giang Tử Thành nói: "Truyền thông cho điểm là chuyện của truyền thông. Chú quên bộ phim điện ảnh của mấy năm trước à !? Truyền thông cho điểm chưa đến 3, kết quả nó lại nghịch tập đoạt giải quán quân, trở thành hắc mã lớn nhất trong liên hoan phim. Nói không chừng ban giám khảo đặc biệt yêu thích ⟨⟨Mãn đường màu⟩⟩, rồi trao cho chúng ta giải Sư Tử Vàng thì sao."

Tài Định cười nhạo: "Hôm qua cháu còn nói chú đặc biệt giỏi bắn rắm cầu vồng. Chú nghĩ cháu mới là hạt giống của thế vận hội Olympic thả rắm cầu vồng đấy."

Giang Tử Thành không nói.

Bởi vì cậu... đang lo lắng hơn bề ngoài thể hiện rất nhiều.

Tất cả những điều này đều liên quan đến khả năng dự đoán tương lai của cậu.

Từ lúc Giang Tử Thành có nhận thức đến bây giờ, cậu không biết đã thử nghiệm loại năng lực này bao nhiêu lần. Trước mỗi cảnh quay, cậu đều vắt óc tìm ra đủ loại lý do, tạo ra các cơ hội khác nhau, nỗ lực nhìn vào mắt các thành viên trong đoàn phim.

Đôi khi Giang Tử Thành may mắn, có thể nhìn thấy tương lai của bộ phim sẽ phát triển như nào. Nhưng cũng có lúc xui xẻo, khiến cậu lãng phí vài lần dị năng, chỉ đổi lại mấy chuyện vụn vặt, râu ria.

Trước khi tiếp nhận kịch bản ⟨⟨Mãn đường màu⟩⟩, cậu đã nhìn tương lai của chú Tài vài lần.

Lần đầu tiên, cậu thấy Tài Định thức khuya để sửa lại kịch bản.

Lần thứ hai, cậu thấy Tài Định gọi điện cho một người bạn cũ và nhờ người đó giới thiệu một gánh hát có giá cả hợp lý cho ông.

Phải đến lần thứ ba, Giang Tử Thành mới nhìn thấy Tài Định được truyền thông phỏng vấn, lời mở đầu của phóng viên là - “Chúc mừng đạo diễn Định đã đoạt giải Sư tử vàng tại Liên hoan phim Venice. Mười năm qua, ngài là đạo diễn Trung Quốc duy nhất giành được giải Sư tử vàng tại liên hoan phim Venice!"

Giang Tử Thành mang theo tâm trạng vui sướиɠ gia nhập đoàn phim, nhưng sau khi quay chụp kết thúc, cậu lại bắt đầu rơi vào hoang mang.

Bởi Giang Tử Thành nhận thấy, từ phim thương mại chuyển mình sang phim điện ảnh, khó khăn hơn cậu nghĩ rất nhiều.

Giang Tử Thành đã quen diễn xuất trên màn ảnh nhỏ. Vậy nên khi chuyển sang màn ảnh rộng, ngôn ngữ cơ thể và biểu cảm của cậu còn rất nhiều khuyết điểm. Dù Tài Định đã động viên, chỉnh sửa, hướng dẫn, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình làm không được tốt.

Trong những ngày qua ở Venice, Giang Tử Thành đã xem một số tác phẩm lọt vào danh sách. Cậu nhận thức sâu sắc được một điều, chặng đường mà cậu phải đi còn rất dài.

Giang Tử Thành đưa tay lên ngực tự hỏi: Với kỹ năng diễn xuất của cậu, thực sự có thể đưa bộ phim này lên thảm đỏ Venice sao?

Nếu sự gia nhập của cậu làm thay đổi "tương lai" của toàn bộ đoàn phim, khiến Tài Định không thể lấy được cúp, thì dù cậu làm bất cứ cái gì cũng không thể chuộc lại lỗi lầm này.

Trước ngày hôm nay, trong tiềm thức Giang Tử Thành vẫn tin rằng "tương lai" mà cậu đoán trước sẽ 100% thành hiện thực.

Nhưng đến hiện tại, chính cậu cũng phải nghi ngờ năng lực này của mình.

...Liệu sự tham gia của cậu có thay đổi tương lai không?

**********

Chiếc xe *Lincoln chầm chậm tiến về phía thảm đỏ. Nhìn Venice Cinema Palace ngày càng gần, tim Giang Tử Thành đập nhanh hơn bao giờ hết.

Thứ tự lên thảm đỏ trước bọn họ là dàn diễn viên đến từ Ý, với đội hình hùng hậu hơn chục người. Nữ diễn viên đóng nữ chính của bộ phim được mệnh danh là "báu vật quốc gia của Ý", còn nam chính và nam thứ đều xuất thân từ diễn viên kịch chuyên nghiệp, đương nhiên đều là những người đã nhận giải thưởng đến mỏi tay.

Bộ phim điện ảnh này được giới truyền thông cho điểm cao nhất, được dự đoán sẽ khả năng cao sẽ đoạt giải Sư Tử Vàng lần này.

Ngay khi dàn diễn viên vừa xuất hiện trên sân khấu, các fan chờ đợi hai bên thảm đỏ đã vẫy tay nhiệt tình và tiếng cổ vũ ngày một to hơn. Phóng viên của các nhà truyền thông điên cuồng bấm máy, ghi lại những khoảnh khắc của các diễn viên trên thảm đỏ.

Bởi vì có đoàn phim này đi ở phía trước, khi Tài Định và Giang Tử Thành bước lên thảm đỏ, sự tương phản... thực sự quá rõ ràng.

Đạo diễn là một người đàn ông mập mạp hơn năm mươi tuổi, lần đầu làm đạo diễn, không hề có một chút danh khí nào. Diễn viên là một thanh niên phương Đông xinh đẹp, nhưng kỹ năng diễn xuất hơi kém, nhìn không được tự nhiên, rating phim trong danh mục ở mức trung bình, không cao cũng không thấp, không có giải thưởng gì đặc biệt...

Các phóng viên vừa dành rất nhiều cuộn phim cho đoàn phim ở phía trước, nên khi đối mặt với hai người sáng tạo của ⟨⟨Mãn đường màu⟩⟩, hầu hết các phóng viên đều lựa chọn tùy tiện bấm máy hai lần, chỉ cần ảnh không bị nhòe là có thể nộp báo cáo .

Giang Tử Thành không ngờ lần đầu tiên mình đi thảm đỏ lại gặp phải sự đón tiếp lạnh lùng như vậy. Nhưng sau đó nghĩ lại, mấy bộ phim truyền hình trước đây mình từng tham gia, lần nào mà không làm nền cho người ta? Nhưng phông xanh phải có khí chất của phông xanh, cho dù không ai để ý đến bạn thì bạn vẫn phải đứng thẳng, vẫn phải mỉm cười rạng rỡ.

Là một diễn viên, trước màn ảnh không thể tùy hứng.

Ở hàng ghế đầu cạnh thảm đỏ, cô gái tóc vàng dùng vai đẩy đẩy bạn tốt bên cạnh mình: "Này bảo bối, cậu đừng trang điểm nữa. Ngẩng đầu mà xem anh chàng nhỏ nhắn đẹp trai kia xem, anh ấy cười lên thật đáng yêu, trông có giống mấy nam chính trong anime nhật bản không?"

Cô gái tóc đỏ đang soi màn hình điện thoại di động tô son nghe xong liền bĩu môi khinh thường. Cô ấy là một fan châu Á, không thích những người đàn ông da trắng cơ bắp, ngược lại cô lại thích những người đàn ông mang khí chất nhẹ nhàng, phong độ trong các bộ phim truyền hình châu Á.

Cô thờ ơ nhướng mày, ngẩng đầu liếc nhìn thân hình cao gầy trên thảm đỏ, khôngg ngờ bắt gặp đúng lúc chàng trai trên thảm đỏ ấy quay người lại, khẽ gật đầu rồi đi về thính phòng, để lại đằng sau một bóng lưng thanh nhã và nụ cười dịu dàng.

Tay cô gái tóc đỏ run lên, son môi trượt xuống, để lại một vệt đỏ dài, cô không nhận ra ngón tay mình đã chạm vào nút quay video, camera trước đã ghi lại bộ dạng ngơ ngác của cô.

Nụ cười của chàng trai phương Đông như chạm vào một công tắc nào đó, khán phòng vốn dĩ rất yên tĩnh bỗng trở nên xôn xao. Trong một khoảnh khắc, dường như tất cả mọi người như bị *Hải yêu Siren mê hoặc, vô thức chen vào thảm đỏ, muốn đến gần chàng trai kia hơn một chút...

"A!" Cô gái tóc đỏ đứng ở hàng đầu tiên kêu lên, chiếc điện thoại di động vốn đang cầm trên tay cô bị ném đi, lăn thẳng đến lan can, rơi xuống khu vực thảm đỏ. May mắn thay, thảm đỏ dày dặn có chức năng chốc sốc rất hiệu quả, mới không làm điện thoại di động của cô hỏng mất.

Trước khi nhân viên an ninh kịp bước tới, Giang Tử Thành đã chú ý tới tình huống bất ngờ bên này

Cậu tiên tiến lên vài bước, cúi xuống nhặt chiếc điện thoại di động dưới đất lên rồi đưa lại cho cô gái tóc đỏ.

“Cẩn thận.” Tiếng anh trôi chảy thốt ra từ miệng cậu, Giang Tử Thành để ý thấy vết son trên mặt cô gái, không khỏi bật cười, đưa tay chỉ chỉ mặt của bản thân, ân cần nhắc nhở: “Son môi của cô nhem đến chỗ này này. "

"..." Cô gái đỏ mặt.

Khi bóng lưng Giang Tử Thành khuất dạng sau hội trường, cô gái bất ngờ đứng dậy, nắm lấy tay người bạn bên cạnh, biến thành một kẻ điên cuồng loạn gào thét: "Ahhhhhhh! Đã thấy anh ấy chưa? Tôi tuyên bố anh ấy là tình yêu của tôi! Từ bây giờ tôi đã yêu anh ấy! Tên anh ấy là gì, trong năm phút đồng hồ tôi muốn có toàn bộ tư liệu của anh ấy!"

Bạn của cô gái không nói nên lời: “....Vừa nãy ảnh đế của Hàn Quốc bước vào, bà cũng nói như vậy.”

"Cái này thì khác!" Cô gái tóc đỏ thề son thề sắt, "Có thể có nhiều " idol ", nhưng chỉ có một người là "chân ái" cuộc đời!!"

Bạn của cô gái không hiểu được những từ tiếng Nhật pha trộn trong tiếng mẹ đẻ của cô ấy, nhưng nhìn dáng vẻ của cô gái tóc đỏ, có vẻ như cô ấy đã thực sự "crush" người ta rồi.

---Tình yêu sét đánh ngắn ngủi, nhút nhát, mãnh liệt, đây chẳng phải là lý do khiến vô số người hâm mộ mê muội trực diện rơi vào bẫy sao?

*********

Bất cứ ai lần đầu bước chân vào Venice Cinema Palace đều sẽ phải ngạc nhiên trước sự “đơn giản” của khán phòng này.

Venice Cinema Palace là địa điểm tổ chức lễ trao giải của liên hoan phim Venice, không trang hoàng kiêu sa lộng lẫy, nhưng từng viên gạch ngói đều tràn ngập hơi thở nghệ thuật. Sân khấu thực sự rất nhỏ, thậm chí ngay cả chỗ phỏng vấn khách mời cũng không có. Nhưng sân khấu nhỏ bé ấy lại là nơi mà mỗi người đang ngồi dưới kia đều mong muốn được bước lên.

Chỗ ngồi dưới sân khấu được bố trí rất dày đặc, ghế của đoàn phim ⟨⟨Mãn đường màu⟩⟩ được xếp ở hàng thứ 4 bên cạnh, ngoài Tài Định và Giang Tử Thành, ghế dành cho người đại diện và trợ lý cũng được sắp xếp sẵn.

Đây là lần đầu tiên Kevin và Tony đến dự một sự kiện quy tụ nhiều ngôi sao như vậy, liền nhỏ giọng thảo luận với nhau xem một lúc nữa sau lễ trao giải sẽ tìm ai chụp ảnh. Giang Tử Thành thực sự hâm mộ với tâm lý này của bọn họ. Hai anh em nhà này dường như không biết viết hai từ "khẩn trương" như thế nào, cho dù có bất kỳ trường hợp nào xảy ra thì bọn họ vẫn trong tư thế của "cậu bé bọt biển", vô tư mà tiếp nhận.

Mấy người vừa ngồi vào chỗ thì Hỗ Ca đã nhận được điện thoại.

Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, biểu cảm của Hỗ Ca rất ngạc nhiên, lắp bắp đáp: "Vâng, vâng..Ở đây chúng tôi có năm chỗ ngồi... Cái gì? Cái này... Không, không... Không phiền. Đương nhiên không vấn đề gì, tôi sẽ nói với họ ngay bây giờ."

Sau khi tắt máy, Hỗ Ca quay lại nói với hai anh em song sinh: “Hai đứa đừng ngồi đây nữa, có người muốn trưng dụng chỗ của mấy người đấy.”

Giang Tử Thành cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Ai?"

Hỗ Ca: "Còn có thể là ai nữa? Người ở trên."

Hai anh em ngơ ngác nhìn lên trần khán phòng, nhưng trên trần chẳng có gì ngoại trừ một chiếc đèn chùm khổng lồ.

Hỗ Ca giáng cho cả hai một đòn chí mạng vào đầu và giận dữ chửi bới: "Đồ ngốc, tôi đang nói về Tạ tổng và Tạ tiểu thư!"

Lòng Giang Tử Thành chợt có dự cảm xấu, cậu buột miệng nói: “Các ông lớn không phải nên ngồi trong phòng riêng sao?”

Hỗ Ca chỉ vào một nam diễn viên người Hàn Quốc đang ngồi ở hàng ghế thứ 3.. Đây không phải là oppa của Tạ tiểu thư thì là ai?

“…” Giang Tử Thành hỏi: “Kevin và Tony nhường ghế cho Tạ tổng, vậy họ sẽ ngồi ở đâu?”

Hỗ Ca: "Anh đoán họ sẽ lấy phòng riêng."

Giang Tử Thành liền đáp: “Em có thể nhường chỗ cho họ, để em ngồi ở phòng riêng được không?”

Hỗ Ca không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu, ý tứ rất rõ ràng: Đừng có mà mơ.

Vài phút sau, Tạ tiểu thư khoác tay Tạ Bắc Vọng tiến về phía hàng ghế thứ tư.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy nhung màu trắng ngọc trai, đôi mắt sáng ngời, trông rất rực rỡ. Đáng tiếc ở đây không có ai thưởng thức vẻ đẹp của cô. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào người đàn ông đi bên cạnh.

Tạ Bắc Vọng cao ráo, bộ vest được cắt may khéo léo bao trọn lấy đôi vai rộng và đôi chân dài, mỗi bước đi của hắn như đang bước đi trên đầu quả tim của mỗi người.

Giang Tử Thành nghe có người thì thầm hỏi nhau, người châu Á này là minh tinh ở nước nào.

Giang Tử Thành thực sự muốn nói với bọn họ, người này không phải là một ngôi sao, hắn ta chính là người điều hành công ty giải trí lớn nhất trong nước, hắn như là cha mẹ của các công ty giải trí… Hắn chỉ cần ngoắc tay nói một câu, vô số minh tinh đều sẽ nguyện ý kêu hắn là "ba ba".

Hai anh em họ Tạ đi đến chỗ Giang Tử Thành, ngồi vào chiếc ghế trống do hai người trợ lý để lại.

Càng xui xẻo hơn nữa là Tạ Bắc Vọng nhường lại em gái vị trí thuận lợi ra vào với cái váy cô mặc, bước đôi chân dài qua ngồi xuống bên cạnh Giang Tử Thành.

Khoảng cách giữa ghế trước và ghế sau rất hẹp, đầu gối của Tạ Bắc Vọng ép vào ghế trước, buộc hắn phải tách hai chân ra một chút - như vậy, chân họ vừa vặn chạm vào nhau.

Giang Tử Thành muốn nhấc chân ra, nhưng sợ cậu biểu hiện sự né tránh quá rõ ràng nên chỉ có thể ngồi đó, bất động.

Giang Tử Thành hy vọng cậu không nói, hắn cũng không nói, trầm mặc chịu đựng qua một tiếng rưỡi của lễ trao giải này.

Nhưng Tạ Tổng không biết đã bị mất dây thần kinh nào, cư nhiên quay đầu nhìn về phía cậu.

“…” Giang Tử Thành đành phải cứng ngắc quay đầu lại, nở một nụ cười có chút nịnh nọt với Tạ Bắc Vọng.

Tạ Bắc Vọng hỏi: "Cậu lo lắng lắm sao?"

Giang Tử Thành trả lời: “Làm sao mà không lo lắng chứ… Lễ trao giải quan trọng như vậy, tối qua tôi còn gần như không ngủ được”.

Tạ Bắc Vọng: "Tôi biết. Đêm qua cậu ra vào quán bar bảy tám lần như kẻ trộm, tất cả đều được camera giám sát ghi lại."

"..."

Tạ Bắc Vọng nói thêm: “Hôm nay người phụ trách nói với tôi rằng, trên quầy bar có mười hai chai rượu vang đỏ, mỗi chai cậu đều mở ra rồi uống một ngụm”.

"..."

"Vị chúng khác nhau không?"

Mặt Giang Tử Thành nóng ran: "..Đều ngon cả."

Hôm qua cậu lo lắng đến mức không ngủ được, nên muốn uống chút rượu vang đỏ để dễ ngủ. Không ngờ càng uống lại càng tỉnh táo, càng uống cậu lại càng thèm.

Mười hai chai rượu vang đỏ có niên đại và xuất xứ khác nhau, Giang Tử Thành nếm thử từng chai một, nhưng lại không nhớ được mùi vị gì, chỉ nhớ là rất ngon.

Nhớ lại đêm qua uống rượu một mình, mùi thơm ngọt ngào của rượu vang đỏ dường như còn đọng lại trong vị giác, Giang Tử Thành không khỏi liếʍ môi, đầu lưỡi đỏ tươi lướt qua cánh môi, làm đôi môi trở lên ướŧ áŧ.

Tạ Bắc Vọng nhìn vào màu sắc tuyệt đẹp giữa hai cánh môi của chàng trai, cảm thấy cổ họng mình dường như khô khốc.

Tuy nhiên, Giang Tử Thành không hề hay biết mà nói tiếp: “Tôi từng ghi hình một chương trình ẩm thực, đầu bếp nói rằng vị giác của tôi chưa đủ nhạy, đầu lưỡi cần phải rèn luyện thêm”.

Tạ Bắc Vọng: "..."

Tạ Bắc Vọng nghĩ, lưỡi của cậu thực sự rất cần được rèn luyện.

Tạ Bắc Vọng thu hồi ánh mắt, tựa tấm lưng rộng rãi vào lưng ghế, nhắc nhở: “Lễ trao giải sắp bắt đầu, cậu có thể bắt đầu cầu nguyện.”

Giang Tử Thành buồn bã nghĩ, nên cầu gì đây?

Cầu mong khả năng “tiên tri” của mình có thể thành hiện thực?

Tất nhiên cậu hy vọng Tài Định có thể đoạt giải Sư Tử Vàng... Nhưng cứ như vậy, chẳng phải chuyện Tạ Bắc Vọng "bao dưỡng" cậu trong tương lai cũng sẽ trở thành sự thật sao?

#######

*Hải yêu Siren : Siren (Hải Yêu) một đời chỉ có thể yêu một người duy nhất, đến chết không rời, con người lợi dụng đặc tính này đem Siren kết nối cùng binh sĩ loài người, hợp thành chiến đội Siren nổi tiếng thế giới.

*Lincoln: Lincoln là một chiếc xe được đặt theo tên của Abraham Lincoln, tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ , và tên của Tổng thống Lincoln được sử dụng để thiết lập hình ảnh của công ty, cho thấy rằng công ty sản xuất những chiếc xe hơi cao cấp nhất.

Nhãn hiệu của nó là một hình chữ nhật chứa một ngôi sao lấp lánh, có nghĩa là Tổng thống Lincoln là ngôi sao buổi sáng của sự thống nhất liên bang và bãi bỏ chế độ nô ɭệ ở Hoa Kỳ, và nó cũng có nghĩa là những chiếc xe Lincoln rực rỡ.