Chương 19: Lễ trao giải(Phần 2)

Editor: Rinzy

Beta: Mỏ Hỗn Cute

Quy trình của Lễ trao giải Liên hoan phim Venice diễn ra đơn giản và nhanh chóng, không có úp úp mở mở, cũng không có cố tình giật gân, hai người dẫn chương trình bước lên sân khấu, trước sự chứng kiến

của toàn thể ban giám khảo và khách mời, họ mở phong bì nhỏ có ghi kết quả cuối cùng trên đó.

Tài Định ôm tim, thì thầm: “…Tôi đã quen với lễ trao giải trong nước có ca hát, nhảy múa để mở màn. Nhưng lần này gặp được lễ trao giải làm việc nhanh gọn, quá kí©h thí©ɧ, tôi vẫn chưa sẵn sàng đâu.”

Nghe nói người Ý luôn làm

việc rất chậm rãi, Giang Tử Thành vô cùng xúc động trong thời gian ở Venice, nhưng lễ trao giải ở liên hoan phim đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Tổng số đoàn phim lọt vào danh sách tranh giải chính và *El Conde lần này là 30 đoàn phim. Lễ thảm đỏ chưa đầy 40 phút đã kết thúc, trung bình mỗi thành viên trong đoàn ở trên thảm đỏ là hơn một phút. Quá trình của trao giải với các đĩa đơn sẽ được gửi đến chỗ ngồi của mọi người, Giang Tử Thành ước tính từ khi khai mạc đến bế mạc khoảng một giờ là kết thúc.

Giang Tử Thành suy nghĩ cậu không phải là tham dự liên hoan phim Venice, mà là *liên hoan phim Uy Hải.

Tài Định còn chưa nói xong, người dẫn chương trình đã công bố giải thưởng đầu tiên, đó là giải Kịch bản xuất sắc nhất.

Người dẫn chương trình mở phong bì, đọc tên người đoạt giải, người đoạt giải lên sân khấu nhận giải, nói ba câu cảm nghĩ rồi rời khỏi sân khấu.

Giang Tử Thành nhìn đồng hồ, tổng thời gian trước sau không quá ba phút.

Nhanh hơn cả thỏ đực giao phối.

Sau đó là giải thứ hai, giải thứ ba, giải thứ tư...

Giang Tử Thành không hiểu tiếng Ý, cũng không có người phiên dịch bên cạnh, nên chỉ biết ngây ngốc vỗ tay cùng với mọi người.

Liên hoan phim Venice cùng giải Oscar của các bộ phim thương mại tương đối khác nhau, nó chỉ có danh sách rút gọn chứ không có danh sách đề cử. Tất cả các tác phẩm lọt vào danh sách rút gọn đều có thể tranh tất cả các giải, ví dụ như lần này có tổng cộng 20 bộ phim lọt vào danh sách tranh giải chính, bảy giải thưởng cuối cùng sẽ được tạo ra từ 20 tác phẩm này.

Nửa giờ trong nháy mắt trôi qua, lễ trao giải cuối cùng cũng bước vào phần hấp dẫn nhất, đó là phần trao giải thưởng chính !

Giang Tử Thành vội vàng lấy lại tinh thần, háo hức nhìn lên bục, cậu ước gì mình có dáng người như Tạ Đại Bạch, có thể đem thân hình mình duỗi dài ra, để mình được cao hơn và nhìn xa hơn.

Người dẫn chương trình nói: "sfbety(! er~! w! cqwsrt"

Tiếp theo lại nói: "aca! iykmqewd~"

Sau đó tiếp tục nói: "vawerhr((_p!"

Giang Tử Thành nóng lòng ngồi không yên, không hiểu sao buổi lễ trao giải vừa rồi đang diễn ra rất nhanh bỗng nhiên chậm lại, cậu hướng ánh mắt dò hỏi về phía Hỗ Ca và Tài Định bên cạnh, hai người có vẻ như cũng đang không hiểu gì giống cậu.

Đúng lúc này, Tạ Bắc Vọng đang ngồi cạnh Giang Tử Thành đột nhiên cúi xuống, nghiêng người về phía cậu.

Giữa các ghế không có một khoảng cách nào, lúc này khoảng cách giữa hai người gần như không còn nữa. Nhìn từ phía sau như hai người đàn ông tóc đen một cao một thấp đang tựa vào nhau, trông rất thân mật.

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Giang Tử Thành, chỉ nghe Tạ Bắc Vọng chậm rãi nói: "Người dẫn chương trình nói, khi chúng ta lang thang trong cung điện nghệ thuật, đừng quên trên thế giới vẫn còn rất nhiều quốc gia mắc kẹt trong chiến tranh tàn ác. Lần này có một số bộ phim tài liệu rất xuất sắc đã xuất hiện tại liên hoan phim này. Toàn bộ số tiền thu được sẽ đem đi quyên góp cho những người dân chịu sự tàn phá bởi chiến tranh. Tôi hy vọng tất cả các nhà làm phim sẽ tham gia hoạt động này."

Để không làm phiền người khác, giọng nói của Tạ Bắc Vọng rất nhẹ nhàng, trầm thấp, như đang ghé sát vào tai Giang Tử Thành mà thì thầm.

Giang Tử Thành không ngờ Tạ Bắc Vọng lại đột nhiên tới gần như vậy, cậu co rúm người lại, muốn trốn nhưng lại không dám.

Tạ Tổng có ý tốt làm phiên dịch cho cậu phải không?

Điều này làm cậu nhớ đến một câu chuyện buồn cười...

Sói lớn xấu xa xoa bóp cho Thỏ trắng nhỏ và hỏi thỏ trắng nhỏ: "Em có cảm động không?"

Thỏ trắng nhỏ trả lời: "Không dám động, không dám động."

Mỗi khi người dẫn chương trình trên sân khấu nói điều gì, dưới khán đài Tạ Bắc Vọng liền dịch sát vào tai Giang Tử Thành phiên dịch cho cậu, lời nói ngắn gọn, súc tích và cực kỳ chính xác.

Lúc đầu, Giang Tử Thành còn hơi lơ đãng, toàn thân căng cứng như một tấm sắt, không dám cử động. Cậu bị “ép” nghe Tạ Bắc Vọng dịch, nhưng dần dần, sự chú ý của cậu hoàn toàn bị cuốn hút. Được trực tiếp tham dự ba liên hoan phim quốc tế lớn là điều mà nhiều diễn viên không bao giờ dám tưởng tượng, giờ đây cậu không chỉ được ngồi tại địa điểm tổ chức mà còn có người phiên dịch cho mình.... Tất nhiên cậu phải nắm bắt thời gian để học hỏi nhiều hơn.

Quá trình trên sân khấu diễn ra rất nhanh, người dẫn chương trình lần lượt công bố một số giải thưởng quan trọng, tạo nên cao trào trong khán phòng.

Có một số giải thưởng không làm ai ngạc nhiên, nữ diễn viên được mệnh danh là "bảo bối quốc dân Ý" đã giành giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, còn nam diễn viên Hàn Quốc lại đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất sau 12 năm.

Giang Tử Thành mang theo ánh mắt hâm mộ mà nhìn nam diễn viên Hàn Quốc kia, nhìn hắn ta từng bước bước lên bục nhận giải, nhìn hắn nâng cúp sư tử có cánh, nhìn hắn trò chuyện sau micro...

Giang Tử Thành như nhìn thấy được con người tương lai của mình, gây ấn tượng mạnh với vô số khán giả và ban giám khảo bằng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của cậu và được mọi người công nhận.

Cậu còn phải mài dũa thêm bao nhiêu năm nữa?... Năm năm, mười năm, hay hai mươi năm?... Cho dù dành cả cuộc đời cho mục tiêu này, cậu cũng sẵn sàng thực hiện.

Giang Tử Thành không biết mình đã dùng ánh mắt rực lửa nhìn vị ảnh đế của Hàn Quốc kia bao lâu.

"Bản dịch" đồng thời trong tai cậu đột nhiên dừng lại.

Giang Tử Thành vô thức quay đầu thúc giục: “Tạ tổng, Kim Điện Vương nói gì vậy?”

Tạ Bắc Vọng lạnh lùng nói: "Không biết."

"... Ah?"

Tạ Bắc Vọng mỉa mai không thương tiếc: "Khẩu âm tiếng anh của hắn quá nặng, tôi không hiểu được”.

"..."

"Chức năng dịch" của Tạ Bắc Vọng offline khó hiểu, Giang Tử Thành lại trở về trạng thái như vịt nghe sấm.

Đêm chung kết của lễ trao giải gồm 3 giải, giải thứ nhất là của ban giám khảo hay còn gọi là “Giải Sư tử bạc”, tiếp đó là giải đạo diễn xuất sắc nhất và giải “Sư tử vàng” quan trọng nhất trong liên hoan phim

Cho đến bây giờ, ba bộ phim hoa ngữ lọt vào danh sách liên hoan phim lần này đều không đoạt được giải, nếu ban giám khảo muốn theo đuổi sự “cân bằng” thì một trong ba bộ phim hoa ngữ chắc chắn sẽ nhận được giải thưởng.

Ngay sau đó, giải thưởng của ban giám khảo đã được công bố.

---Bộ phim điện ảnh đến từ Đài Loan ⟨⟨Bí mật của anh⟩⟩ đã nâng lên cúp Sư Tử Bạc!

Những lời chúc mừng quét ngang bầu trời, những lời chúc phúc vây quanh Hồ đạo và đoàn làm phim ⟨⟨Bí mật của anh⟩⟩. Hôm qua đoàn phim bị vướng sâu vào scandal do nam chính bị băng đảng tấn công, hôm nay chỉ dựa vào chiếc cúp bạc này đã khiến họ thoát khỏi scandal đó.

Giang Tử Thành liếc mắt nhìn Tài Định ở bên cạnh đang thở dài thườn thượt, tấm lưng vốn thẳng tắp của ông lúc này cũng đã sụp đổ.

Tài Định lẩm bẩm: “…Chưa có tiền lệ nào trao cả sư tử vàng và sư tử bạc cho phim của cùng một nước cả”.

Mặc dù Tài Định ở ngoài nói: “Không đoạt cúp cũng không sao” nhưng trong thâm tâm, có nhà làm phim nào không mong chờ việc bước lên bục nhận thưởng đâu? Giờ đây nhìn thấy người bạn cũ đang ôm chặt chiếc cúp trên tay. Tài Định vừa vui vẻ cho người bạn của mình, vừa tiếc hận cho chính bản thân mình.

Giang Tử Thành muốn động viên Tài Định nhưng không thể nào mở miệng nói ra thành lời, nên cậu đành im lặng.

Tâm trạng hiện tại của cậu rất phức tạp, cậu hy vọng “tương lai” sẽ không thay đổi, để Tài Định thành công đoạt được giải Sư tử vàng, cậu cũng hy vọng “tương lai” có thể sửa chữa được, để cậu thoát khỏi nanh vuốt của Tạ. Bắc Vọng.

Trong lúc nhất thời Giang Tử Thành vô cùng mâu thuẫn, vô số suy nghĩ phức tạp xoay quanh trong đầu cậu.

Giang Tử Thành giống như một đứa trẻ, hai tay ấn chặt vào mép ghế, mười ngón tay lo lắng mà moi đệm, làm những mạch máu xanh trên mu bàn tay hiện rõ.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cậu, vỗ nhẹ an ủi.

Giang Tử Thành giật mình nhìn theo bàn tay người đàn ông, chỉ thấy Tạ Bắc Vọng cụp mắt xuống, trầm giọng nói ba chữ: "Thư giãn đi."

Giang Tử Thành: "..."

Giang Tử Thành làm sao có thể thư giãn khi bị một con sói hoang to lớn nhìn chằm chằm?

Cậu không chỉ lo lắng cho tương lai của bộ phim mà còn lo lắng cho tương lai của chính mình...

---Đột nhiên, tiếng reo hò vang lên khắp khán phòng, tiếng reo hò này hòa lẫn với tiếng Trung quen thuộc.

"Tử Thành! ! ! Tử Thành! ! ! Là chúng ta! ! ! Thật sự là ⟨⟨Mãn Đường Thải⟩⟩! ! ! ! !"

"Tiểu Giang, dậy đi, phía trước có camera, cười lên đi! ! ! ! Nhìn phía trước đi! ! !"

"Giang Tử Thành, chúc mừng cậu đã đoạt giải Sư tử vàng cho bộ phim đầu tiên, chỉ kém nam thần tượng của tôi một chút thôi!"

Tiếng nam nữ, tiếng vỗ tay trong và ngoài sân khấu, vô số tiếng ồn ào dồn lại ập vào tai Giang Tử Thành.

Cậu giống như một chiếc máy tính cũ với bộ nhớ tràn đầy, phải rất lâu, rất lâu Giang Tử Thành mới có thể từ từ tiêu hóa được ý nghĩa đằng sau những tiếng reo hò đó.

Đúng vậy! ⟨⟨Mãn Đường Màu⟩⟩ đã đoạt giải!!!

Tài Định đã mang về chiếc cúp Sư Tử Vàng.

Tương lai mà cậu dự đoán đã một lần nữa “trở thành hiện thực”.

Nhận ra điều này, mũi Giang Tử Thành mũi chua xót, trong mắt hiện lên một tia bất an không thể giải thích được.

Vốn cho rằng mình là một thiếu niên tốt, dung mạo đẹp, diễn xuất tốt, có tài năng và trí tuệ lẫn EQ tốt. Nhưng nghĩ đến tương lai bị người ta bao dưỡng, cậu thực sự không muốn đóng loại "phim" cướp bóc này! !

Nghĩ tới đây, Giang Tử Thành tức giận hướng ánh mắt về phía người đàn ông bên cạnh, dùng đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào vị tổng tài nào đó.

Thật trùng hợp, Tạ Bắc Vọng cũng đang nhìn cậu.

Sau khi giải thưởng lớn được công bố, Tài Định bận rộn ôm, bắt tay với các ê-kíp. Không một ai để ý đến sự im lặng kì lạ kéo dài giữa Tạ Bắc Vọng và Giang Tử Thành.

Ánh mắt của họ chạm vào nhau, nhìn thấy bóng dáng của đối phương trong mắt nhau, hồi lâu không rời mắt——

——Giang Tử Thành một lần nữa bước vào thế giới ý thức, bị mây mù bao phủ, dẫn dắt cậu xuyên qua thời gian và không gian, thoáng thấy một tương lai không thể diễn tả được.

Tạ Bắc Vọng vốn luôn xa cách, nay lại bị trói tay bằng cà vạt, chật vật ngã xuống ghế sopha! Tất cả các nút áo sơ mi của hắn đều bị xé toạc một cách thô bạo, để lộ khuôn ngực rắn chắc màu lúa mạch và vết cắn sâu ở trên ngực hắn.

Mái tóc ngắn của Tạ Bắc Vọng ướt đẫm mồ hôi, mỗi lần thở dốc đều khiến l*иg ngực lên xuống dữ dội, vết cắn trên ngực đã đóng vảy, viền vết thương có màu xanh tím, trông có vẻ đẹp tàn bạo.

Hắn ngước mắt nhìn chàng trai trẻ trước mặt, ánh mắt hắn vẫn ngang ngược, kiêu hãnh và rực lửa như vậy.

Chính cái nhìn này đã khơi dậy sự hứng thú của chàng trai trẻ.

Những ngón tay của chàng trai lướt khắp cơ thể Tạ Bắc Vọng, lướt qua sườn mặt của hắn, rồi đến hầu kết đang lên xuống, chạm vào cơ ngực, rồi sau đó đến cơ bụng rồi đi xuống... Cho đến khi, đôi tay nghịch ngợm kia thò tay vào trong quần của Tạ Bắc Vọng, áp sát vào nơi nóng hừng hực đang hưng phấn của hắn.

Một tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén, tiếng rêи ɾỉ thoát ra khỏi cổ họng Tạ Bắc Vọng, nhưng hắn không hề cầu xin sự thương xót, ánh mắt như lang như hổ vẫn không ngừng ở chàng trai trẻ đang ra sức đốt lửa trên người mình.

Tay còn lại của chàng trai cũng không nhàn rỗi, trên môi nở nụ cười khinh thường, từ đâu đó lấy ra một tờ giấy, vẫy vẫy tờ giấy trước mặt người đàn ông.

“Tạ Bắc Vọng, anh nghe cho rõ!” Người thanh niên hất cằm ngạo mạn: “Ký xong bản khế ước này, từ nay ngươi sẽ là của ta!”

—— Sương khói một lần nữa bao trùm tầm nhìn, cảnh tượng tương lai thần kỳ này dần dần bị sương mù trắng bao phủ, không để lại dấu vết.

Giang Tử Thành vùng vẫy thoát ra khỏi “tương lai” mồ hôi đầm đìa, nghi ngờ, ngạc nhiên, bối rối… vô số cảm xúc phức tạp chợt dâng trào trong lòng.

Tạ Bắc Vọng ngồi cạnh nhận thấy vẻ mặt kỳ lạ của cậu liền hỏi: "⟨⟨Mãn Đường Màu⟩⟩ đoạt giải, sao sắc mặt cậu lại xấu thế? Cậu thấy không khỏe à?"

"Không... không." Giang Tử Thành không dám nhìn hắn nữa, vội vàng rời mắt khỏi Tạ Bắc Vọng.

Cái quái gì vậy?

Một phút trước, chiếc cúp của Tài Định đã “chứng minh” tương lai mà Giang Tử Thành nhìn thấy sẽ không thay đổi nữa.

Nhưng sau khi gặp Tạ Bắc Vọng thì mọi chuyện lại không như ý muốn.

Khi hai người gặp nhau lần đầu, Giang Tử Thành bằng khả năng tiên tri của mình đã “nhìn thấy” Tạ Bắc Vọng sẽ bao dưỡng mình trong tương lai.

——Tuy nhiên, lần này cậu nhìn thấy tương lai, thân phận của hai người đã bị đảo ngược, Giang Tử Thành lại trở thành một lão kim chủ bao dưỡng tϊиɧ ŧяùиɠ thượng não!!!!

########

El Conde: Giải thưởng Kịch bản xuất sắc của liên hoan phim Venice