Chương 2: Cô Em Gái Tần Tiểu Vũ

Chương 2: Cô Em Gái Tần Tiểu Vũ

Tần Vũ thầm nói quả nhiên là vậy, hắn đã có thể chắc chắn, hắn quả thật đã xuyên đến trăm năm trước, ngày đầu tiên bắt đầu tận thế.

“Tần Vũ, ngươi mau làm việc cho ta! Bây giờ là giờ làm việc!”

Quản lý Lưu thấy hành động của Tần Vũ, rõ ràng không coi hắn ta ra gì, sắc mặt hắn ta lập tức u ám, cảm thấy uy nghiêm của mình đã bị khiêu chiến.

“Thằng nhóc ngươi đến công ty đã một năm, lại không có chút tác dụng gì, còn lãng phí điện nước của công ty, nếu không phải nể mặt ngươi chăm chỉ, ta đã đuổi ngươi từ lâu!”

Quản lý Lưu hùng hổ nói.

“Dựa theo ghi chép lịch sử, hôm nay bắt đầu tận thế, thời gian của mình không còn nhiều nữa.”

Tần Vũ cảm giác thời gian cấp bách, chẳng ai biết hôm nay tận thế sẽ bùng nổ vào lúc nào, hắn phải nhanh chóng chuẩn bị. Kiếp trước hắn thật sự không cam lòng, thực ra hắn không nghĩ bản thân thua kém người khác, hắn chỉ sinh không gặp thời mà thôi, Tần Vũ sinh ra vào một trăm năm sau khi tận thế bắt đầu, lúc đó xác sống đã tiến hóa có trí tuệ, mỗi một con xác sống đều cực kỳ mạnh mẽ, người bình thường hoàn toàn không thể săn gϊếŧ được. Tần Vũ cũng coi như may mắn, tình cờ nhặt được một viên năng lượng tiến hóa, nhờ đó trở thành tiến hóa giả, sau đó hắn cố gắng lần mò cả đoạn đường mới trở thành tiến hóa giả cấp B, thực lực của hắn cũng xem như khá tốt đối với thế giới lúc đó, thường lập đội với những tiến hóa giả khác cùng đi săn ở nơi hoang dã, đáng tiếc cuối cùng lại gặp phải một con xác sống tiến hóa mạnh mẽ, sau cùng mất mạng trong tay nó. Nhưng giờ đây đã khác, dù tận thế kéo đến thì đám xác sống kia vẫn chưa tiến hóa mạnh mẽ như một trăm năm sau, hắn có thể nhân lúc này tích lũy thực lực, trở thành kẻ mạnh thật sự!

“Đây là cơ hội ông trời cho ta sao? Ta nhất định phải nắm chắc!”

Nghĩ đến đây, Tần Vũ đã bước ra ngoài cửa, hắn phải nhanh chóng chuẩn bị.

“Tần Vũ, mợ nó ngươi bị điếc à?”

Quản lý Lưu tức không chịu nổi, hắn có quan hệ bà con với chủ tịch của công ty, trước giờ chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, hắn vươn tay muốn chộp bả vai Tần Vũ.

“Muốn chết mà!”

Ánh mắt Tần Vũ sắc bén, nắm lấy cổ tay quản lý Lưu, ra sức vặn, đồng thời đạp lên cái bụng mỡ của hắn.

“Ngươi...”

Cơn đau dữ dội khiến quản lý Lưu co người lại như con tôm, mồ hôi lạnh chảy trên mặt, một chữ cũng không thốt nên lời.

“Cơ thể này thật yếu.”

Tần Vũ chẳng thèm để ý quản lý Lưu mềm nhũn dưới đất, xoay người bước ra khỏi công ty trong ánh mắt như nhìn thấy quỷ của nhóm đồng nghiệp ở văn phòng.



“Có điều mình sẽ trở nên mạnh mẽ nhanh thôi, đời trước trằn trọc sinh tồn như con kiến, đời này mình nhất định phải trở thành kẻ mạnh chân chính!”

Tần Vũ âm thầm hạ quyết tâm, chỉ khi trở thành kẻ mạnh mới có thể sống tốt hơn trong thời tận thế.

“Mình vẫn nên...gọi điện thoại cho Tiểu Vũ thôi.”

Tần Vũ suy nghĩ, chủ cơ thể này vẫn còn một cô em gái tên là Tần Tiểu Vũ, sống nương tựa với hắn từ nhỏ đến lớn, tuy không phải anh em ruột nhưng còn thân hơn cả anh em ruột.

“Tút tút tút...”

Nhưng gọi điện hơn một phút vẫn không có người nhận, Tần Vũ cau mày, hắn vừa định gọi thêm lần nữa, điện thoại lại vang lên, cuộc gọi đến hiển thị là Tần Tiểu Vũ.

“A lô, anh, giờ ngươi gọi cho ta làm gì vậy? Ta đang trên lớp, phải xin nghỉ để nhận điện thoại.”

Điện thoại vừa được nhận, đầu kia đã vang lên giọng nói lanh lảnh, êm tai. Tần Tiểu Vũ quả thật thấy lạ, giờ cô ấy đã lên lớp mười hai, theo lý mà nói Tần Vũ sẽ không gọi điện đến làm phiền cô ấy đi học mới phải.

“Tiểu Vũ, ngươi mau trở về.”

Tần Vũ nói thẳng, giọng điệu của hắn có chút nghiêm khắc, lạnh lùng, sinh tồn nhiều năm trong thời tận thế, vừa mới sống lại hắn không chú ý nên vẫn nói chuyện bằng giọng điệu cũ.

“Anh…anh ơi, ta…ta làm sai gì sao?”

Nghe giọng nói nghiêm nghị, lạnh lẽo của Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ giật mình, nói với vẻ thấp thỏm, trong ấn tượng của cô ấy, chỉ khi cô ấy chọc giận Tần Vũ hắn mới dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô ấy.

“Không…không có, tóm lại trong nhà có chuyện quan trọng, ngươi mau trở về.”

Tần Vũ buồn bực, cố hết sức để giọng mình dịu dàng hơn một chút, đây là lần đầu hắn nói chuyện với người ta như vậy, tất nhiên không quen lắm.

“Ừm, chờ lát nữa đến buổi trưa ta sẽ nghỉ học về nhà một chuyến.”

Tần Tiểu Vũ nói, Tần Vũ bận đi làm, cô ấy lại bận học, cho nên bữa trưa thường ăn trên đường. Tần Vũ nhìn sắc trời, sau đó xem giờ, lúc này đã hơn chín giờ gần mười giờ, mười hai giờ Tần Tiểu Vũ mới tan trường, nhưng hắn cũng không có thời gian giải thích với Tần Tiểu Vũ nhiều như vậy, bèn gật đầu đáp:

“Được, trưa tan học nhớ về nhà ngay.”