Chương 3

"Xùy xùy....". Tôi vẫy tay trêu chọc chú chó con nằm lăn lóc bên dưới chân mình, trong đêm tối tĩnh lặng, khu này trông có vẻ không ai thường xuyên lui tới. Đột nhiên tôi cảm giác có một cơn gió lạnh khẽ lướt qua sóng lưng.Một bóng đen cao dần xuất hiện trước mặt tôi, tôi luồng tay vào áo khoác, cẩn thận rút một vật ra.

"Ai đó?". Tôi xoay người đứng dậy đưa hung khí chỉa vào người đứng sau lưng lúc nãy, anh ta nhìn tôi...vẻ mặt đầy khinh bỉ.

"Chậc...em dùng nó để đe doạ kẻ xấu sao?". Tôi không biết anh ta có thành kiến gì với hung khí của tôi, tôi cũng không thèm quan tâm mà cất nó vào túi áo.

Anh ta bước lại gần, tôi liền nhích sang một bên.

"Tối rồi sao em lại ở đây?". Trung Khúc hỏi tôi, tôi nhìn anh ta rồi lại ngồi xuống chơi với chú chó nhỏ, có vẻ đối với tôi ấn tượng đầu tiên sẽ thể hiện thái độ đối với người đó. Nên tôi cực kì không thích nói chuyện với Trung Khúc.

"Tôi đi dạo". Anh ta đưa một điếu thuốc đến trước mặt tôi, không phải chứ người này bị thần kinh à? Lại mời tôi hút thuốc cùng anh ta?. Vẻ mặt khó hiểu cùng chán ghét của tôi chắc rõ ràng đến nổi anh ta cười khúc khích.

"Em nghĩ gì điều hiện hết lên mặt rồi đấy! Anh chỉ muốn em dùng cái bật lửa ban nãy đe doạ người khác châm giùm thôi".

"...". Chúng ta có quen biết gì nhau mà người này nhiệt tình quá vậy, tôi phủi tay đứng dậy ánh mắt lơ đễnh nhìn ra chổ khác, chán chường nói.

"Hết ga rồi, anh tự mua xài đi".

Trung Khúc nhìn tôi chằm chằm, như kiểu nói với tôi rằng, tôi nghĩ gì anh ta điều biết...

"Được". Anh ta nói vậy xong liền đi mất, tôi cảm thấy cũng hơi có lỗi, sau đó tôi cũng trở về kí túc.

"Sơ Tình, lại đây nhìn nè". Tiểu Trì vừa thấy tôi liền kéo đến trước bàn học, trên màn hình vi tính là trang thông tin của trường Đại học của chúng tôi.

Tiểu Trì kéo xuống hàng chữ đỏ kèm theo hình Trung Khúc hiện lên đầu tiên. Tôi chăm chú đọc dòng chữ...

"Đại diện sinh viên ưu tú khoa IT, Trung Khúc".

????????????

Muôn vàng dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu tôi, tôi là trông mặt bắt hình dong người ta. Anh ta ấy thế mà lại là sinh viên ưu tú, tôi cứ nghĩ là tên học hành lêu lỏng lừa gạt thầy cô chứ...

"Sơ Tình nhìn đây nữa nè, cậu cũng là sinh viên ưu tú của năm nhất khoa Y đó".

À, chuyện này là điều đơn nhiên, thành tích của tôi đây ba cái sinh viên ưu tú thì có là gì, tôi không biết từ lúc nào trong tôi luôn có cảm giác kiêu ngạo của người đứng đầu. Chính cái tính cách này mà rất lâu về sau, đã để lại những hậu quả tôi không thể tượng tưởng nổi.

Chúng tôi nhập học đã là bước sang đầu mùa đông, trời cũng chuẩn bị có tuyết rơi, từ đêm gặp Trung Khúc ở sân sau hầu như rất ít khi chạm mặt anh ta ở trường.

"Đại ca tha cho em, em biết lỗi rồi!". Giọng nói run rẩy của một thanh niên nào đó phát ra từ trong ngõ tối, vừa đúng lúc tôi và đám bạn cùng phòng đi ngang qua thì bắt gặp. Cảnh tượng một người bị đánh bể đầu máu me loang lổ ra đỏ cả áo sơ mi, lại tha thiết quỳ vang xin dưới nền đất lạnh lẽo, xung quanh có hai ba người đàn ông khác đứng khoanh tay chẳng làm gì.

Tôi cảm thấy hơi ngứa mắt, liền đi tới vốn có ý doạ bọn họ giải tán. Khi bước vào ngõ tối, người đứng trước mặt tôi có đôi mắt thâm trầm, tựa hồ có thể nhìn ra sự lạnh lẽo của anh. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ, người đó dựa tường, một tay đút túi quần, một tay cầm điếu thuốc hút dở, dường như nghe thấy động tĩnh liền nhìn về phía tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, trong khoảng khắc đó, tôi có thể thấy được sự lúng túng của anh ấy.

"Sao em lại ở đây?".

Trung Khúc cất giọng, mọi sự chú ý dồn về phía tôi, đám bạn cùng phòng thì núp sau lưng cũng chẳng dám lên tiếng. Tôi vốn cho rằng người này học hành cũng giỏi chỉ là tính cách không tốt nhưng ngược lại anh ta hoàn toàn là côn đồ.

"Tôi...định giúp đỡ người bị các anh bắt nạt". Lời này nói ra, sắc mặt Trung Khúc bỗng nhiên thay đổi từ lúng túng trở thành chán nản.

Trung Khúc quăng điếu thuốc trong tay, anh dùng chân chà đạp nó dưới đất, không nói gì cứ thế bỏ đi, những người đi cùng anh ta liền đi theo.

"Này cậu, cậu không sao chứ?".

Tiểu Trì cùng Noãn Noãn đến đỡ người quỳ dưới đất dậy, cậu ta chảy máu rất nhiều, chúng tôi sơ cứu vết thương xong liền đưa cậu ấy đến bệnh viện. Không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng Trung Khúc ra tay tàn bạo thật, tôi không muốn lần sau gặp phải anh ta như thế này.

"Có chuyện gì giữa cậu và anh ta vậy?". Tiểu Trì tò mò hỏi, tôi cũng khá nhiều chuyện nên đứng một bên hóng hớt.

"Không có gì...tôi lỡ phạm sai lầm thôi". Cậu ta nhìn xuống nền nhà, tay nắm chặt lấy chiếc quần tây, tôi có thể nhìn ra sự tức giận nhưng không làm gì được, thế rồi chúng tôi ai về nhà nấy mà chẳng kịp hỏi tên nhau. Tôi cũng không quan tâm đến chuyện đấy, ngày hôm sau tuyết rơi kín trường đại học. Tôi mặc chiếc áo blouse trắng hoà cùng màu tuyết, vì lạnh đôi gò má tôi ửng đỏ, tôi cầm ổ bánh mì chạy vội vào lớp học. Khoa Y của chúng tôi quả thật nhàm chán vô cùng, vì năm nhất nên chỉ học những môn đại cương khô khan, không biết vào năm tới chúng tôi sẽ học được những gì.

Thoáng chút lơ đễnh tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh tuyết rơi, đột nhiên từ ngoài bay vào trái bóng thật không may lại văng vào tay đang cầm ổ bánh mì của tôi, trong giây phút đó tôi đau điếng nhìn ổ bánh mì nóng rơi xuống nền đất của giảng đường. Cả lớp học đều hướng mắt nhìn về phía tôi với ánh mắt thương cảm.

Một bạn nam chạy vào nhặt trái bóng, theo sau bạn đó là Trung Khúc, anh ta nhìn thấy tôi ôm tay đau đớn liền bước tới dưới bao nhiêu con mắt.

"Có sao không?". Tôi nghĩ ngợi rồi xua tay ý bảo không sao, tôi lười nói chuyện với anh ta. Tôi với anh ta cũng không thân thiết gì, nhưng mà từ lúc nhập học đến giờ tôi cứ gặp anh ta quài thế nhỉ?.

Trung Khúc nhận được đáp án liền túm cổ áo bạn nam kia lôi đi, tôi tiếp tục nghe giảng.

"Đại ca, em gái đó là ai vậy?".

"Cậu không cần biết, ôm trái bóng này chạy quanh sân hai chục vòng cho tôi".

"....???".

Ngày hôm đó khi Sơ Tình nhìn thấy cảnh bắt nạt của anh, Trung Khúc khá sốc nhưng vẫn giữ bình tĩnh, anh về phòng quăng hộp thuốc sang một bên, ngã người trên ghế, ánh mắt đối diện với trần nhà.

"Đmm...".

Lại nhớ về mùa đông mười năm trước, Trung Khúc lúc đó mười một tuổi, sau lưng còn có một cô bé mười tuổi thân hình nhỏ nhắn cực đáng yêu. Anh nắm tay dắt cô bé đi đến công viên nặn người tuyết, lúc này có một đám người xấu đến bắt nạt.

Chuyện không có gì nếu một trong đám người đó không đυ.ng đến bé gái theo sau anh, Trung Khúc nổi điên đấm người đó liên tục không biết là do thể chất hay là người kia yếu đuối, mà một đứa trẻ mười một tuổi như anh lại đấm bể đầu người bắt nạt. Máu me vương vãi trên tuyết trắng, bé gái hoảng hốt khóc lớn ôm lấy Trung Khúc. Khi anh choàng tỉnh táo lại thì ôm cô vào lòng, hứa là sẽ không để cô thấy cảnh máu me như thế này nữa.

"Làm sao để gần em thêm một chút đây".