Chương 7

Cô dõng dạc nói: “Được rồi, tôi có thể đồng ý yêu cầu của anh, nhưng tôi có một điều kiện” “Mời nói” Ân Hàn Tín nói với vẻ mặt đầy hi vọng.

“Sau ba tháng, cho dù bà của anh như thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy nữa" " Được, cô còn điều kiện nào nữa không?” Uyển Du lắc đầu rồi nói thêm: “Tôi sẽ giúp anh!” “Cảm ơn cô rất nhiều. Nếu cô cần giúp đỡ thì hãy nói với tôi” “Được.” Ân Hàn Tí đưa tay nắm lấy tay Uyển Du. Vì một lý do nào đó, khi nắm hai tay Ấn Hàn Tín lại với nhau, cô ấy cảm thấy như có một dây leo lao ra từ lòng bàn tay của Ân Hàn Tín quấn chặt lấy cô ấy.

Ân Hàn Tín giải thích ngắn gọn tình hình của nhà họ Ân cho Trương Uyển Du. Nơi Trương Uyển Du đang đứng đây chính là ngôi nhà cũ của nhà họ Ân, chỉ có Ân Hàn Tín và bà của anh sống ở đây thôi.bố mẹ anh sống ở căn biệt thự khác, hơn nữa gần đây họ đã ra nước ngoài rồi, trong khoảng thời gian này sẽ không quay về. Hai người bọn họ ra khỏi phòng làm việc của Ân Hàn Tín, đi đến trước cửa phòng của Ân.

lão phu nhân.

Ân Hàn Tín gõ cửa nhưng không ai lên tiếng trả lời. Anh lại gõ cửa thêm một lần nữa: “Bà nội ơi!”

“Bà đã nói là bà không muốn ăn cơm rồi mà, Lạc Lạc mà không đến bà sẽ không ăn!” “Bà! Em ấy đang đứng ngoài cửa” “Cháu đừng có mà gạt ta, ta không tin, nếu con bé tới thật thì cháu bảo nó gọi một tiếng bà đi?"

Ân Hàn Tín ra hiệu cho Trương Uyển Du. Cô hắng giọng nói: “Bà ơi, là cháu đây, cháu là Lạc Lạc đây, bà mở cửa ra đi” Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó là một loạt tiếng bước chân gấp gáp nhưng cánh cửa kia vẫn chưa được mở.

“Hừ, con thật hư quá đi, về đến Thành Đô rồi mà không thèm đến thăm bà, cháu nghĩ rằng

cháu bảo bà mở thì bà liền mở cho cháu sao? Không dễ như vậy đâu”

Trương Uyển Du khẽ đảo mắt. “Bà nội, nếu bà không mở cửa thì con về nhé”. Bên trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Ân lão phu nhân cũng không nói gì thêm nữa. Trương Uyển Du lại nói: “Cháu về đây ạ”. Cô vừa dứt lời thì cánh cửa đột nhiên được mở ra. Ân Lão phu nhân lao ra ngoài, nắm chặt cổ tay Trương Uyển Du. Bà rất sợ một khi đã buông tay, Trương Uyển Du thật sự sẽ đi mất. “Cháu dám đi thật sao?” Ân lão phu nhân trừng mắt nhìn Trương Uyển Du. Nhìn thấy bộ dạng tức giận nhưng không nỡ mắng cháu gái trong mắt bà lão, thật giống như bà nội của cô, khiến trong lòng Trương Uyển Du có chút lay động.

Cô nắm lấy tay Ân lão phu nhân, mỉm cười nói: “Bà ra đây đi, cháu sẽ không đi đâu? Ân lão phu nhân gạt tay Trương Uyển Du ra, quay lưng về phía cô.

“Hừ, nếu như bà không tuyệt thực để ép Hàn Tín gọi cháu về thì cả đời này chắc bà cũng

không gặp được cháu”



“bà ơi, dạo này cháu thật sự đang rất bận”

“Một đứa con gái như cháu thì bận cái gì?”

“Cháu phải đi làm, cháu muốn khẳng định giá trị của bản thân mình mà”

Cuối cùng, Ân lão phu nhân cũng mềm lòng. Bà rất thương Trương Uyển Du, xoa xoa mặt CÔ: “Việc đương nhiên phải làm, nhưng cháu cũng đừng quá lao lực. Cháu xem cháu kìa, gầy

đi nhiều rồi”

Trương Uyển Du nắm tay bà, chớp chớp mắt:

“Vậy bà còn giận cháu nữa không?” “Bà còn có thể giận cháu sao? Từ ngày hôm nay cháu chuyển về đây ở đi!” Chuyển đến nhà họ Ân sao? Trương Uyển Du căng thẳng nói:

“Bà ơi, công việc hiện tại của cháu hơi bận nơi ở hiện tại rất gần công ty, nếu chuyển về

đây thì không tiện lắm. Nhưng cháu bảo đảm sau này sẽ thường xuyên về thăm bà” “Nhưng mà...” Đúng lúc này, Ân Hàn Tín đột nhiên ngắt lời Ân lão phu nhân

“Bà nội, bây giờ Lạc Lạc đã trở về rồi, bà đã ăn cơm trưa được chưa ạ?”

Ân lão phu nhân lập tức quên mất mình vừa định nói gì, ôm lấy cái bụng rỗng nói:

“Thật sự đói chết mất, đi đi đi, đi ăn cơm”