Chương 6

Khi người hầu đưa Trương Uyển Du vào phòng làm việc của Ân Hàn Tín, cửa phòng mở ra, có người trong đó đang báo cáo với anh. Được một nửa, Ân Hàn Tín ném một tập tài liệu lên mặt người đàn ông đó với vẻ mặt giận dữ. Ân Hàn Tín nói giọng lạnh như tảng băng nghìn năm:

“Phòng kế hoạch của anh không có ai sao? Hết người rồi sao? Tại sao anh lại cho tôi xem

bản kế hoạch này? Nếu ngày mai không đưa ra được kế hoạch mới, anh cũng nên viết đơn

từ chức đi”

“Vâng,Vâng,Vâng!” Giám đốc phòng kế hoạch run rẩy cầm tập tài liệu trên đất lên, chạy khỏi phòng làm việc.

Người hầu đang muốn tiến lên bẩm báo, nhìn thấy thế, cô ta sửng sốt lùi lại hai bước, lúng

túng nói với Trương Uyển Du: “Cô Trương, thiếu gia của chúng tôi đang ở bên trong. Cô có thể vào. Tôi xin phép đi trước” Nói xong, người hầu nhanh chóng xoay người, chuồn mất không thấy tăm tích, đi còn nhanh hơn cả gắn tên lửa. Trương Uyển Du: “...” Cô chỉ vội vàng liếc nhìn Ân Hàn Tín. Trong chiếc áo sơ mi trắng, Ân Hàn Tín trông rất lịch lãm. Khuôn mặt anh ta toát lên một vẻ đẹp cao quý, nhưng giữa hai hàng lông mày chau lại. Cả người lúc này tỏa ra một luồng hàn

khí đáng sợ. Sự xuất hiện của anh có thể đánh tan khái niệm cái đẹp trong tâm trí mọi

người.

Bây giờ rõ ràng là tháng tư mùa xuân ấm áp, nhưng sự xuất hiện của anh dường như đã kéo mùa xuân lùi về tháng mười hai âm lịch của mùa đông, không khí lúc này bỗng trở lên lạnh lẽo, không là vô cùng lạnh.

Trương Uyển Du có hơi do dự, cuối cùng cô quyết định gõ nhẹ vào cánh cửa, cô ấy hắng



giọng trước khi nói, như thể sợ lời nói của mình ra khỏi miệng sẽ mang đến tai họa.

“Xin chào, tôi là Trương Uyển Du!”

Người đàn ông trông dữ tợn ngồi sau bàn làm việc ngước nhìn cô.

Khi ánh mắt anh đổ dồn vào cô, Trương Uyển Du cảm thấy lo lắng, cô biết rằng người bên kia đang nhìn mình.

Vài giây sau, Ân Hàn Tín chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện:

“Mời cô ngồi!”

Trương Uyển Du bước vào với tâm trạng bối rối. Ngồi trên sô pha, cô nhìn Ân Hàn Tín với vẻ mặt lo lắng. “Không biết anh gọi tôi đến đây là có việc gì?”

“Bà tôi.”

“Hả?”.

“Bà tôi bị chứng mất trí nhớ, bà liên tục nhắc đến cô kể từ ngày cô cứu bà tôi”

Trương Uyển Du chỉ vào mình ngạc nhiên hỏi:



“Tôi?”

Ân Hàn Tín gật đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua một tia buồn bã.

“Vậy mục đích của việc anh gọi tôi qua là gì? “

“Bác sĩ nói rằng hiện tại bà tôi không còn bình tĩnh trước cái chết của em gái tôi cho nên bà

liên tục nhắc tới con bé, vì vậy ..” Trương Uyển Du chau mày. “Vậy, anh mời tôi đến vì muốn tôi ... giả làm em gái của anh sao?” “Cô cũng có thể hiểu như vậy!”. “Xin lỗi anh, tôi không thể đồng ý yêu cầu của anh được” “Chỉ cần có đồng ý,tôi có thể làm bất cứ điều gì cô muốn!” Ân Hàn Tín nói với vẻ mặt bất lực. “Cô có thể làm vì bà tôi được không?” Uyển Du vẫn từ chối:

“Anh! Lẽ ra anh nên nói trước với tôi. Tôi là luật sư. Tôi không thể làm điều gì trái với luật lệ được”.

Ân Hàn Tín nhìn Trương Uyển Du một hồi lâu rồi anh đột ngột đứng lên. Trương Uyển Du vô cùng lo lắng. Cuối cùng, Ân Hàn Tín đã lấy một xấp tài liệu và đưa cho Uyển Du. "Cô hãy xem xét kĩ điều này trước khi đưa ra quyết định” Sau khi đọc được những tài liệu mà Ân Hàn Tín đưa cho, Uyển Du suy nghĩ một hồi lâu và đồng tử của cô ấy đột nhiên thắt chặt lại.

Đây là dữ liệu chẩn đoán từ một cuộc kiểm tra tại bệnh viện.

Kết quả trên tư liệu đều chỉ ra một điều, thân thể của Ân lão phu nhân đã rất xấu rồi, nếu

nhận thêm một sự kích động nữa e là thật sự không cần cách nào.

Nội dung trên tập tài liệu bất ngờ đánh vào nội tâm mềm yếu của Trương Uyển Du. Mặc dù Ân Hàn Tín bên ngoài rất lạnh lùng nhưng thật ra anh lại là một người giàu tình cảm. Những ngón tay của cô siết chặt lại với tâm trạng bối rối không biết phải làm sao. Ân Hàn Tín thấy vẻ mặt của Trương Uyển Du buông lỏng, lại nói thêm một câu. “Từ trưa hôm nay, Bà tôi đã tuyệt thực, nếu không gặp được cô, bà ấy sẽ không ăn” Những lời nói của Ân Hàn Tín đã làm cho Uyển Du đã bối rối còn bối rối hơn. Trương Uyển Du khẽ nhắm mắt lại, sau khi hít một hơi thật sâu, mắt cô lại mở ra, lộ ra vẻ thỏa hiệp.