Chương 44

Ân Hàn Tín ngồi trong phòng khách nheo nhát nhìn biểu cảm trên mặt Trương Uyển Du.

Nói chuyện Được một lúc, Ân lão phu nhân đột nhiên nắm lấy tay Trương Uyển Du rồi nói: "Lạc Lạc à, bỗng nhiên bà muốn ăn món cháu nấu"

Trương Uyển Du gật đầu nói: "Vậy buổi trưa cháu nấu cho bà ăn, nhưng chắc trong biệt thự không có những nguyên liệu cháu cần đâu"

Mắt Ân lão phu nhân sáng lên.

"Không thì thế này đi, hai chúng ta cùng nhau đi siêu thị"

"A, mình cháu đi là được rồi "

Đưa Ân lão phu nhân đi siêu thị, làm vậy cũng mạo hiểm quá rồi, nếu cô không cẩn thận để bà ấy ngã thì...

"Cũng lâu rồi bà chưa đi siêu thị, chúng ta đi chung đi"

Ngay khi Trương Uyển Du đang muốn từ chối thì Ân Hàn Tín đi tới.

"Đã vậy thì cùng nhau đi đi"

Ân Hàn Tín nói.

"Nhưng.."

Ân Hàn Tín mỉm cười nhìn cô nói: "Anh đi cùng hai người."

Hàm ý của câu này là, nếu lúc đi siêu thị có xảy ra chuyện gì thì anh ấy sẽ chịu trách nhiệm.

Trương Uyển Du: ".."

Mặc dù Trương Uyển Du rất không tình nguyện, nhưng Ân Hàn Tín đã nói vậy rồi nên cô buộc phải đồng ý.

Ân Hàn Tín đã lái xe hai mươi phút đưa Trương Uyển Du và Ân lão phu nhân đến một siêu thị lớn.

Bởi vì giá trị nhan sắc của Trương Uyển Du và Ân Hàn Tín rất cao nên số người quay đầu lại nhìn họ cũng rất đáng kinh ngạc.

Trong siêu thị toàn là thang cuốn, Trương Uyển Du đỡ Ân lão phu nhân lên thang cuốn còn Ân Hàn Tín thì đứng phía sau bảo vệ hai người.

Bà lão bên cạnh Ân lão phu nhân nhìn ba người bọn họ, ngưỡng mộ nói: "Chà, cháu trai và cháu dâu của bà đẹp thật"

Nghe có người khen Ân Hàn Tín và Trương Uyển Du, vẻ mặt Ân lão phu nhân rất kiêu ngạo.

Bà ấy cười giải thích: "Cảm ơn bà, có điều hai đứa nó là cháu trai và cháu gái tôi chứ không phải cháu trai và cháu dâu.

Bà lão hơi ngạc nhiên hỏi: "Hai đứa nó là cháu trai và cháu gái của bà sao?"

Vừa rồi bà thấy ánh mắt Ân Hàn Tín nhìn Trương Uyển Du đầy nuông chiều như vậy, hơn nữa trông hai đứa cũng người rất xứng đôi, bà còn tưởng hai đứa là một cặp, thật không ngờ họ lại là anh em ruột.

"Đúng vậy!"

Bà lão lại khen: "Cháu trai và cháu gái của bà đẹp trai đẹp gái thật"

Ân lão phu nhân vênh mặt tự hào nói: "Tất nhiên cháu trai và cháu gái tôi đẹp rồi"

Bà lão nhìn Trương Uyển Du một lượt.

"Bà này, cháu gái bà có bạn trai chưa?"

"Vẫn chưa có!"



Ân lão phu nhân thở dài đáp.

Hai mắt bà lão sáng lên, thấy vậy, trong lòng Trương Uyển Du có một dự cảm không lành.

"Vừa hay cháu trai tôi cũng chưa có bạn gái, hiện tại nó đã mở công ty riêng, làm ăn cũng khá tốt, hay là để hai đứa gặp nhau?"

Ân lão phu nhân đề phòng nhìn bà lão.

"Tôi chưa gặp cháu trai bà bao giờ thì sao có thể giới thiệu cháu gái tôi cho nó một cách dễ dàng như vậy được?"

Bà cụ lập tức lấy điện thoại của mình ra rồi mở một tấm ảnh trong điện thoại lên.

"Đây, cho bà xem hình cháu trai tôi, có phải rất đẹp trai không?"

Ân lão phu nhân lấy điện thoại trong tay bà cụ, lúc nhìn thấy tấm hình trong điện thoại, hai mắt bà sáng lên.

"Cháu bà đúng là rất đẹp trai"

Trương Uyển Du: ".."

"Đúng không đúng không? Hay chúng ta hẹn hôm nào đó để hai đứa nhỏ gặp nhau đi?"

Bà lão cười híp mắt đề nghị.

"Được đấy"

Vừa thấy Ân phu nhân và bà lão chuẩn bị chọn ngày, Trương Uyển Du vội vàng nắm tay Ân lão phu nhân, cô kéo bà sang một bên rồi thì thâm nói: "Bà nội, bà còn chưa biết gì về người ta mà, sao có thể giới thiệu cháu cho người ta chứ?"

Ân lão phu nhân mỉm cười vỗ vỗ tay Trương Uyển Du rồi nói: "Bà thấy thằng nhóc đó cũng không tệ, hơn nữa, nhỡ người ra thật sự là một người đàn ông tốt thì sao? Chuyện này cứ quyết định như vậy đi"

Sau đó, Ân lão phu nhân quay lại trao đổi số điện thoại với bà lão kia, đồng thời quyết định thời gian và địa điểm.

Trương Uyển Du: ".."

Trương Uyển Du cảm thấy mình sắp điên rồi.

Ân Hàn Tín ở bên cạnh cứ trưng vẻ mặt chuyện không liên quan tới mình ra, không hề có ý định giúp cô.

Sau đó Ân lão phu nhân và bà lão tách nhau ra để đi mua sắm riêng.

Trước tiên họ đi đến khu bán rau, chọn vài loại rau để nấu cơm trưa rồi mua ít thịt và cá.

Cả buổi Ân Hàn Tín chỉ đứng sau hai người họ mà không tham gia, vì anh không biết những chuyện này.

Sau khi mua rau xong, bọn họ đi đến khu bán gia vị.

Tại đây, Trương Uyển Du chọn những gia vị mình cần, còn Ân lão phu nhân thì vui vẻ đứng bên cạnh nhìn ngó xung quanh.

Thấy Ân Hàn Tín cũng đứng bên cạnh cầm một gói gia vị cá xào cải chua lên xem, Trương Uyển Du liếc nhìn Ân lão phu nhân đang chăm chú chọn gia vị, sau đó cô lặng lẽ đi tới bên cạnh Ân Hàn Tín.

"Ân tổng"

Ánh mắt của Ân Hàn Tín chuyển từ gói gia vị lên người Trương Uyển Du.

Bên cạnh Trương Uyển Du có người đi ngang qua, ngay khi người đó sắp đυ.ng trúng cô, con ngươi của Ân Hàn Tín khẽ chuyến động, anh duỗi tay ra cô ôm vào lòng để họ không đυ.ng trúng cô.

Trương Uyển Du hơi sốc, sau khi tiếp xúc với anh vài giây ngắn ngủi, cô vội vã đẩy anh ra, xấu hổ không dám nhìn vào mắt anh.



"Cảm...cảm ơn anh"

"Cô muốn nói gì?"

Ân Hàn Tín thờ ơ nhìn xung quanh.

"Chuyện vừa nãy bà nội và bà lão kia hẹn nhau tối nay để em và cháu bà ấy gặp nhau!"

"Sau đó thì sao?"

Trương Uyển Du vội nói: "Tạm thời tôi không muốn đi xem mắt, vì vậy...

Anh có thể nói bà hủy buổi hẹn tối nay không?"

"Không muốn xem mắt?"

"Vâng!"

Ánh mắt Ân Hàn Tín trở nên sâu xa, anh nói: "Được"

Trương Uyển Du thở phào một hơi, cô biết ơn nhìn anh: "Vậy thì cảm ơn anh"

"Không cần cảm ơn!"

Ân Hàn Tín nói đầy ẩn ý.

Anh chỉ đang giúp chính mình mà thôi.

Sau bữa trưa, Trương Uyển Du cùng lão phu nhân xem một tập phim, sau đó cô đi ngủ trưa.

Sau khi tỉnh dậy, Trương Uyển Du thấy Ân lão phu nhân đang ngồi trong phòng khách, còn Ân Hàn Tín thì ngồi bên kia đọc báo.

Trương Uyển Du mỉm cười nhìn Ân lão phu nhân rồi nói: "Bà nội, tối nay chúng ta ăn cá xào cải chua được không?"

Vừa hay trưa nay đã mua một con cá lóc và cải chua, tối nay lấy ra nấu cá xào cải chua là hợp lý rồi.

Ân lão phu nhân vừa thấy Trương Uyển Du xuống lầu, bà liền cau mày nói: "Lạc Lạc, sao cháu còn chưa thay quần áo?"

Trương Uyển Du nhìn chiếc áo phông dài và quần jean trên người mình.

"Bộ đồ này sao vậy ạ? "Ai ya, bà đã hẹn người ta năm rưỡi gặp rồi, lần đầu gặp mặt tất nhiên phải ăn mặc thật đẹp để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng người ta chứ, cháu mau lên trên thay quần áo đi, thay chiếc váy sáng nay cháu mặc lúc tới đây là được"

Trương Uyển Du: ".."

Chuyện gì đây? Không phải cô đã nhờ Ân Hàn Tín thuyết phục Ân lão phu nhân để bà không bắt cô đi xem mắt nữa rồi sao? Sao giờ Ân lão phu nhân còn giục cô đi thay quần áo vậy? Không lẽ...

Ân Hàn Tín chưa nói với Ân lão phu nhân? Trương Uyển Du lúng túng nhìn Ân lão phu nhân.

"Bà chưa hủy cuộc hẹn tối nay sao?"

Cô thử hỏi.

Ân lão phu nhân trợn mắt nhìn cô: "Hủy cái gì mà hủy, cháu mau đi thay đồ đi, sau đó trang điểm một chút, bà hẹn người ta năm rưỡi gặp rồi, cháu nhất định không được đến muộn"

Trương Uyển Du: ".."

Vậy là chưa hủy rồi.

Trương Uyển Du nhìn Ân Hàn Tín chất vấn.