Chương 80: Ảnh cưới

Tất cả nhân viên trong công ty đồng loạt nhận tin sốc, sếp Tổng và giám đốc nhân sự Lan Ninh cuối tháng này cử hành hôn lễ. Ai ai cũng không ngờ thì ra hẹn hò nơi công sở không ai khác là hai người bọn họ.

Nhưng chuyện đó lại khiến công ty huyên náo một trận, giờ đây các nhân viên nữ từng nhiều lần đẩy đưa à ơi với anh tự nhiên lại cảm thấy rén ngang.

Ông bà Trần nghe con gái sắp được gả đi mừng đến đêm cũng không ngủ, cũng hơn mười năm rồi gia đình mới lại có tiệc mừng, lần trước hôn lễ Ninh Thuần cách đây khá lâu lại là nhà đàng trai nên hai người không rõ, phải đi tra hỏi họ hàng để chuẩn bị hồi môn cho cô thật rạng rỡ.

Bà Lý cũng thế, khi nghe anh thông báo kết hôn bà vui đến mức tối đó dẫn chồng đi trung tâm mua sắm toàn đồ trang trí phòng tân hôn, từ khi có cô quan hệ bà với Quân Tâm trở nên thân thiết hơn. Cũng chịu ngồi xuống nói chuyện với bà bình thường, vậy cũng khiến bà vui đến mức rơi nước mắt. Hai năm trước Lục Anh được đưa đi nước ngoài du học, nên chỉ còn hai vợ chồng già ở nhà. Lâu lâu cô và anh ghé về thăm để bớt cô đơn.

Còn người vui nhất chắc hẳn là Ninh Vũ, anh nghe thông tin là chạy đi báo cho Hạ Nhiên còn đặt lịch sắp xếp đến khi đó không hoạt động thế nào. Khiến Hạ Nhiên liên tưởng người sắp kết hôn là bọn họ.

Mọi người xung quanh thì quấn cả lên, còn đôi nhân vật chính thì vẫn đang ôm nhau chìm trong giấc ngủ. Hôm nay là cuối tuần, lại thêm đêm qua hai người hăng hái thử đủ tư thế mệt mỏi ngủ đến ban trưa.

Quân Tâm xoay người ôm lấy eo cô, bàn tay cọ cọ thoã mãn hít hà mùi hương chỉ thuộc về cô. Năm ngoái hai người đã chuyển nhà rộng hơn, chiếc giường 2m đủ kiểu lăn lộn nhưng sáng nào cũng thành một cục.

-"Ưʍ...đừng làm loạn!" Cô kháng nghị khi tay anh cứ không an phận bên dưới chăn.

-"Vợ ơi em không đói sao?" Anh cọ cọ bên cổ cô hỏi

-"Em chỉ muốn ngủ thôi!" Cô thành thật đáp

Nhìn cô đến mắt cũng không thể mở nổi, anh có chút không đành lòng để yên cho cô ngủ. Tự mình đứng dậy thay quần áo, vệ sinh cá nhân sau đó xuống bếp làm thức ăn. Hơn năm nay việc bếp đã chuyển thành việc của anh, nhìn thấy cô mệt mỏi ở công ty về nhà lại lo cơm nước anh không đành lòng nên dành tất cả.

Thường chỉ khi cuối tuần, hoặc tâm trạng cô vui thì mới xuống bếp. Còn không là không gian của anh, anh thành thục thái rau, nấu canh chăm chút chuẩn bị từng món, vui vẻ huýt sáo.

Cô vừa dậy đứng từ xa dựa lưng bên cánh cửa nhìn người đàn ông bận rộn trong bếp. Trái tim mềm nhũn, người ta nói lấy đúng người sẽ là công chúa, nhưng thực ra lấy đúng người sẽ trở thành người bị liệt :))))

Hiện tại cô đã hiểu!

[Độc giả : Người con trai có trên đời không?

Tác giả : Khum, đây là sản phẩm của trí tưởng tượng]

Hôn lễ được chuẩn bị gần hoàn tất, bên nhà trai nhà gái náo nhiệt đến mức ngày đêm liên tục có người ra vào. Và cũng vì thế mà cô với anh bị chia cắt, cô quay về nhà. Trước khi đi anh ôm hôn cô đến quên cả thở, hai người vậy mà cách xa tận 4 ngày, anh không chịu cũng đành chịu.

Lan Ninh nhìn màn hình điện thoại, trên đó hiển thị gương mặt của ai kia vô cùng đáng thương.

-"Vợ em không nhớ anh sao?" Anh đưa mặt lại gần màn hình điện thoại vừa nhìn cô.

Cô bật cười, ngày nào anh cũng bắt gọi video đến mức không có thời gian mà nhớ -"Anh đừng có trẻ con, không phải anh đang làm việc hả?"

-"Không. Anh không có tâm trạng làm gì cả." anh uỷ khuất nói.

Lan Ninh không quan tâm anh, tay lướt chuột xem lại ảnh cưới chụp tuần trước. Trong ảnh là anh đang cười vô cùng hạnh phúc nhìn về phía cô, cô cũng cười nhắm cả mắt. Váy cưới màu trắng được anh đặt thiết kế riêng từng đường nét ôm trọn cơ thể cô, phía trước ngực được đính pha lê vô cùng lộng lẫy. Phần chân váy thiết kế cực dài, cô như nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Nhìn bản thân trong ảnh, cô hạnh phúc trào dâng. Cuối cùng cũng có thể khoác lên vai áo cưới, lấy người đàn ông mình yêu.

-"Vợ em đang làm gì thế?" Anh một lúc lâu cũng không nghe thấy cô nói gì lên tiếng hỏi.

Cô giật mình quay đầu nhìn điện thoại, -"Em đang xem lại ảnh cưới"

-"Nhìn ảnh cưới đến thất thần, có phải em nhớ ngày hôm đó bú ©ôи ŧɧịt̠ anh" Anh tà da^ʍ nhìn cô mờ ám hỏi.

-"Anh không nghiêm chỉnh!" Cô mắng anh

Cô đỏ mặt, nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng ngày hôm đó. Bên trong phòng thay đồ, cô đang được anh ôm dựa vào trong lòng, váy cưới được kéo xuống lộ áσ ɭóŧ cũng bị tụt một bên, vυ" đang được anh bóp đỏ bừng đầu ti dựng đứng.

Lưỡi được anh liếʍ láp tiếng chụt chụt nút nhau vang lên những âm thanh dâʍ đãиɠ.

"Ưm"

Cô há miệng muốn tách ra, lại bị anh kéo vào mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để. Nước bọt được truyền sang miệng cô ngọt ngào. Bờ môi bị liếʍ mυ"ŧ màu son đã dính bên môi anh hơi đỏ rực.

-"Đừng..đừng anh...em mới trang điểm xong" cô khẽ tránh mình khi tay anh luồn xuống dưới mông. Với lại hiện tại đây là lúc chụp ảnh cưới, không phải là nhà.

-"Ninh Vũ đi đón Hạ Nhiên sẽ không quay lại sớm đâu!" Anh mυ"ŧ môi cô gấp gáp nói -"Anh nứиɠ!" Cầm tay cô đặt lên ©ôи ŧɧịt̠. Đáng lí bọn họ sẽ chụp ảnh cưới, nhưng giữa chừng Hạ Nhiên đáp chuyến bay về sớm nên Ninh Vũ phải đi đón, nên bổng nhiên cô và anh được khoảng thời gian trống.

-"Anh.." cô trợn mắt, ngay lúc này dưới tay cô, ©ôи ŧɧịt̠ anh cứng nóng bỏng tay.

-"Anh nứиɠ lắm vợ ơi.." anh thì thào bên tai cô, hai ngón tay kẹp lấy đầu ti day day.

Cô hơi rùng mình nhìn anh-"Nhưng...ở đây không tiện ưʍ....!" Hiện tại ngay tại đây làm việc này cô vẫn không thấy tự nhiên.

-"Nhưng ©ôи ŧɧịt̠ anh nứиɠ, anh nhịn không được. Em không giúp anh lát anh chụp ảnh làm sao, hửm?!"

-"Em...em.." cô không biết phải nói thế nào

-"Bú ©ôи ŧɧịt̠ anh đi vợ!" Anh hôn má cô khẽ nói

Cô nhìn anh đang hai mắt tìиɧ ɖu͙© đáng thương, cô hơi mũi lòng. Hiện tại ©ôи ŧɧịt̠ anh đã cứng thế này, nhỡ đến lúc chụp ảnh vẫn cứng thì sau này khi xem lại ảnh cưới chắc cô không dám nhìn.

-"Bú ©ôи ŧɧịt̠ nứиɠ cho anh!" Anh nhìn thấy trong mắt cô có hơi do dự nên kề tai cô khẽ nói.

Cô nuốt nước bọt, cô cũng thèm liếʍ mυ"ŧ nó. Cô không nghĩ nhiều ngồi xuống, khi mặt ngang ©ôи ŧɧịt̠ anh. Cô được anh đỡ lấy đầu, đẩy vào trong ©ôи ŧɧịt̠.

"Ưm"

Hơi thở nóng của cô phả vào ©ôи ŧɧịt̠ khiến anh rên khẽ,anh hơi nắc ©ôи ŧɧịt̠ về phía mặt cô vừa nắc vừa thở dốc.

-"Vợ ơi giúp anh bú ©ôи ŧɧịt̠" anh vẫy vẫy ©ôи ŧɧịt̠ trước mặt cô

Cô bị anh kí©h thí©ɧ há miệng ra, liếʍ nhẹ đầu khấc rồi mυ"ŧ sâu vào trong họng.

"Ahh"

-"Miệng em ấm quá!" Anh sung sướиɠ

-"Ưm ư bú sâu vào ahh" Anh nắm hai vai của cô khi cô đút ©ôи ŧɧịt̠ thật sâu trong cuống họng.

Anh cảm nhận được yết hầu đang nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh, như l*и co bóp siết mạnh khi anh nắc ©ôи ŧɧịt̠ sâu vào tử ©υиɠ. Sung sướиɠ đến cong người nắc ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu hơn.

Anh cúi xuống nhìn cô gái đang bú ©ôи ŧɧịt̠ say mê bên dưới, đôi môi phát ra âm thanh da^ʍ mị. Cảm giác kí©h thí©ɧ thoã mãn khiến anh rên lớn.

-"Nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh mất ahh"

-"Miệng l*и bú ©ôи ŧɧịt̠ phê vãi!" Anh sung sướиɠ hẫy ©ôи ŧɧịt̠

-"Ưm ư" cô lắc lắc đầu cảm nhận từng cú nắc sâu vào trong họng của anh.

-"Vợ ơi..." anh sung sướиɠ khi nhìn thấy cô đang cố gắng nuốt lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh.

Cứ nghĩ đến hiện tại cô đang mặc váy cưỡi quỳ xuống mà bú ©ôи ŧɧịt̠ anh, mặc anh chơi đùa thì cơn sảng khoái khiến anh lâng lâng.

-"Anh...anh bắn!" Anh rít lên, giật giật thêm vài cái rồi đứng yên.

Cô mυ"ŧ lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh, rồi nuốt xuống ngụm tinh trong cổ họng. Anh lại bắn sâu vào trong họng cô. Cô há miệng nhả ©ôи ŧɧịt̠ ra, một sợi chỉ bạc được kéo ra giữa môi và ©ôи ŧɧịt̠ đầy da^ʍ mỹ.

Cô thành thục nuốt hết tinh trong miệng, có chút tanh quẹt môi lườm anh cảnh cáo -"Bây giờ em đi trang điểm lại, anh không được lộn xộn!"

-"Dạ oke vợ yêu" anh được thoã mãn nên vui vẻ hẳn ra, nhìn cô kéo váy cưới chạy ra khỏi phòng đến bật cười.

-"Vợ ơi nghĩ đến hôm đó anh cũng nứиɠ ©ôи ŧɧịt̠" anh đột nhiên nói cắt ngang suy nghĩ của cô.

-"Anh không nghĩ được gì khác hả?" Cô mắng anh

Quân Tâm vờ như nghĩ ngợi một lúc lâu -"Ừm...nghĩ nếu mà trước đây thì anh sẽ đè em trên sô pha, nhà bếp, nhà vệ sinh, phòng ngủ...."

-"Trương Quân Tâm, anh...."

-"Hahaa thôi nào vợ, anh biết em chảy nước rồi chứ gì?" Anh cười lớn nói

Cô bị anh nói trúng tim đen, ngại ngùng đến tắt máy. Rõ ràng anh cũng biết cô thèm được anh đυ. đến mức nào mà. Hai người sinh hoạt không kiêng dè đột nhiên lại bị chia cắt nên cô cũng như anh. Lúc nào cũng nứиɠ!

***

Lan Ninh nhìn ba mẹ và anh chị đang bận rộn dưới nhà, cô vui vẻ chạy lại ôm phía sau lưng bà Trần thân thiết nói -"Có phải sắp gả con gái nên vui đến mức vậy không?"

Bà Trần quay đầu lại cốc yêu trên đầu cô, cười nói -"Ừ! Mẹ bán được hủ mắm treo bao nhiêu năm, không đốt pháo ăn mừng là may rồi đấy!"

-"Đúng rồi đó mẹ, ngày xưa còn hay khiến mẹ lo lắng. Giờ thì tốt rồi, giao cho Quân Tâm là cả nhà mình khoẻ" Ninh Vũ vừa ngồi bên ghế dán cánh hoa lên cửa hào hứng nói thêm vào.

-"Anh mới khiến mẹ lo đấy. Hồi đấy ai hay nhờ em nói giúp các thứ, giờ thì định qua cầu rút ván hả?" Cô bước lại gần Ninh Vũ hừ mũi nói

-"Giờ anh không sợ nữa. Con gái gả đi là con nhà người ta rồi nhé"

-"Ai bảo thế. Ninh Ninh vẫn mãi là con của ba mẹ" ông Trần ngồi uống nước trà nhìn cô nói. Cô bị ông nói đến mức hai mắt đỏ, nước mắt trực trào rơi.

-"Ba!" Cô chạy lại vào lòng ôm ba Trần. Ông vỗ về lưng cô -"Dù con có gả đi đâu chăng nữa, ngôi nhà này luôn là chốn mỗi khi con muốn về. Con gái ngoan của ba"

Ba Trần không phải là người hay thể hiện tình cảm, nhưng khi nghe ông nói vậy tất cả mọi người ai cũng có nét buồn trên mặt. Nhất là mẹ Trần nước mắt đã chảy tự bao giờ. Gả con vui đó, nhưng cũng buồn đó!

Không khí gia đình lại được phen tình cảm, cô ôm lấy ba mẹ cả một buổi tối. Ninh Vũ cũng xoa xoa đầu cô nói anh chỉ trêu chọc cô, cô mãi là em gái ngoan của anh.

Gia đình Ninh Thuần đến tối cũng về nhà kịp. Cả nhà quay quần mâm cơm vô cùng vui vẻ tiếng nói cười.