Chương 79: Cầu hôn

Lan Ninh mấy tuần gần đây bắt đầu trở nên lạnh nhạt với Quân Tâm, anh như vô tình không biết thái độ của cô. Đêm đêm mặc dù anh đã cố gắng khơi gợi khiến cô không ngừng rĩ nước nhưng nhất quyết khép chặt chân không cho anh chạm vào.

Quân Tâm ngồi giữa văn phòng lớn, có chút thở dài không biết nói sao. Anh thật sự đã nghẹn đến mức giờ nhìn đâu cũng thấy cô.

*Reng renggg* tiếng chuông điện thoại vang lên khiến anh giật mình, nhìn lại màn hình nhấp nháy tên người gọi đến anh vui vẻ nhấc máy.

-"Alo có phải đã xong rồi không?" Anh vừa nghe đã vôj hỏi.

Đầu dây bên kia không biết nói gì khiến miệng anh không ngừng cong lên.

-"Ok ok! Cảm ơn cô đã vất vả rồi" Anh nói vội thêm vài câu khách sáo rồi đứng dậy đi khỏi văn phòng.

Anh nhấn thang máy xuống tầng dưới, nhìn màn hình nhấp nháy anh có chút vui vẻ không nói nên lời.

-"Lan Ninh có ở văn phòng không?" Anh bước lại chỗ thư kí hỏi

A Xuân vừa đánh văn bản nghe anh bước lại hỏi có chút giật mình, đáp lại -"Dạ có, nhưng mà..." cô lắp bắp không nói hết câu.

Anh cau mày -"Nhưng mà sao...?"

A Xuân thật không biết nói sao, sáng nay khi vừa đến văn phòng Lan Ninh đã dặn hôm nay sếp Tổng có tìm thì nói cô không có ở đây không tiếp. Lúc nãy cô vội vàng nên lỡ lời.

-"Dạ...dạ..."

Nhìn thấy biểu tình ấp úng của thư kí, không cần nói anh cũng biết là cô không muốn gặp anh rồi. Anh có chút thở dài, giờ mà vào văn phòng thế nào cô cũng làm loạn lên cho mà xem.

Anh lấy tay xoa xoa đầu quay đi, phải tìm một người khác làm bia đỡ đạn mới được.

*****Ở bệnh viện trung tâm thành phố H***

Cố Thiên Bình vừa ngồi trong văn phòng, vừa nghe điện thoại. Anh tuỳ ý mà gác chân lên ghế, hoàn toàn không có phong thái vị bác sĩ chút nào.

-"Không! Không giúp!" Cố Thiên Bình chặt đinh chém sắt lạnh lùng nói.

-"Cậu, giúp con lần này nữa thôi" bên kia vang lên giọng Quân Tâm vô cùng rõ ràng.

Cố Thiên Bình vừa nhịp chân, vừa nói -"Lần nào cần thì cũng tìm cậu, không giúp"

-"Cậu ơi, cậu không muốn nhìn cháu thành gia lập thất sao? Con sẽ sinh thật nhiều sau đó chúng sẽ gọi cậu là ông cậu" Quân Tâm bên kia hào hứng kể.

Mặc dù không thấy được gương mặt đang xám xịt của Cố Thiên Bình nhưng anh vẫn cảm thấy buồn cười.

-"Trương Quân Tâm! Con đang xem cậu là chó độc thân mà rãi cơm đấy à?" Cố Thiên Bình chỉ hận không thể cắt đứt mối quan hệ này.

-"Cậu, lần cuối. Nếu con mà thành công cầu hôn em ấy, mẹ hẳn là rất vui đi. Coi chừng sẽ quên luôn quan tâm cậu một thời gian. Sao nào..." Quân Tâm nói trúng tim đen.

Cố Thiên Bình nghe đến đây có vẻ vô cùng hợp lí. Anh hơi cười -"Ừm...ừm...thôi dù sao con cũng gọi một tiếng cậu. Lần này nữa thôi đó" anh giả vờ ngượng ép mà gật đầu.

Quân Tâm chỉ trực chờ có thế mà vui vẻ vâng vâng dạ dạ rồi ngắt máy. Cố Thiên Bình nhìn điện thoại tắt máy, anh đặt xuống bàn. Lần nào cũng bị thằng nhóc này dắt mũi, ai biểu nó hiểu ý anh quá làm gì!

*cốc cốc* tiếng gõ cửa làm anh giật mình, thả chân xuống dưới bàn ngay ngắn.

-"Vào đi" anh hắng giọng nghiêm túc nói.

Bước vào là một cô gái có gương mặt thanh tú, đồng phục y tá ôm gọn người. Vừa thanh lịch lại vừa nhẹ nhàng, trên tay cô cầm một hộp thức ăn, mặt có chút ngại ngùng bước đến.

-"Bác sĩ Cố, lúc nãy không thấy bác sĩ ăn trưa, em...em có mua chút thức ăn cho bác sĩ ạ" cô gái lắp bắp nói.

Cố Thiên Bình cũng hơi ngại ngùng nhìn cánh tay mảnh khảnh đang đưa về phía trước, cô gái này anh biết là thực tập sinh năm nay mới vào. Anh cũng không hiểu ý phụ nữ lắm, nhưng mà mọi người hay bàn tán là cô có cảm tình với anh. Nên giờ nhìn thấy cô anh cũng không biết xử lí thế nào. Lớn như thế này đây là lần đầu tiên anh được con gái theo đuổi.

-"Bác sĩ Cố không thích ạ?" Cô gái thấy một lúc lâu vẫn không được anh đáp lại, mắt thoáng có chút đỏ hỏi.

-"À...ừm...cảm ơn cô. Lát nữa tôi sẽ ăn" Cố Thiên Bình giả vờ bình tĩnh nhận lấy rồi khách sáo đáp lại.

-"Dạ vậy không phiền bác sĩ nữa" cô gái thoáng có hơi thất vọng quay đầu bước đi.

Cố Thiên Bình không hiểu anh rõ ràng vẫn chưa làm gì sao tự dưng cô lại có thái độ như thế. Nhìn hộp cơm trên bàn, anh nhanh chân bước ra khỏi phòng chạy theo.

******

Lan Ninh vừa ngồi buồn bã trong văn phòng, giờ đây kiếm một người để tâm sự cô cũng không có. Mà những lời tâm sự này cô cũng không biết nên nói được với ai, cả ngày cứ luẩn quẩn tự buồn.

Cô nghĩ đến Hàn Sinh và Tiểu Tuyết, thời đi học hai người đó hoàn toàn không có biểu hiện gì, nhưng cuối cùng lại yêu nhau làm đám cưới rồi hiện tại còn có em bé. Còn cô và anh tính đến nay cũng gần 4 năm bên nhau, chỉ mấy lần anh qua loa nói về chuyện cưới sinh sau đó thì hoàn toàn không có động thái gì.

Lướt nhìn màn hình máy vi tính, nhìn thấy trên diễn đàn, câu hỏi mà lúc nãy cô nặc danh hỏi bây giờ xuất hiện rất nhiều bình luận bên dưới.

"Bạn trai liên tục tránh né chuyện kết hôn là sao?"

@Toxic225 : "Thì còn sao nữa, nghĩa là anh ấy chỉ muốn chơi qua đường. Chán thì bỏ thôi, đâu có ràng buộc gì. Tỉnh lại đi cô gái ơi!"

@toivohinh : "Thời buổi này lời đàn ông nói thật chỉ khi trên giường thôi. Là khi anh ta nói anh ta sướиɠ :)))

@handanong : "Phụ nữ thời đại không ngại FA, là cô gái thông minh nên biết bản thân mình ở vị trí nào. Lùi một bước để thấy người tiếp theo"

@Neemra : "Mình thấy chủ thớt nên hỏi rõ nếu anh ta không có ý định kết hôn thì chấm dứt thôi. Phụ nữ không thể chờ đợi mãi vì tuổi xuân không bao giờ chờ đợi bạn"

Đọc hết gần 100 bình luận cô vẫn không cảm thấy thoải mái hơn chút nào. Tắt máy tính cô day day đôi mắt mệt mỏi, điện thoại không thấy cuộc gọi nào từ ạn khiến cô càng thấy hụt hẫng.

-"Chị Lan Ninh tới giờ hẹn rồi ạ?" A Xuân gõ tay trước cửa nhìn cô nhắc nhỡ.

Lan Ninh như lấy lại tinh thần, cô nhớ là tối nay cô có hẹn với khách hàng bàn hợp đồng. Nhìn đồng hồ đã hơn 6h tối, cô đứng vội dậy cầm túi xách.

-"Cảm ơn em, em cũng tan ca sớm đi" cô bước ra cửa vỗ vai A Xuân thân thiết rời đi.

*******

Khách sạn tầng 89 thành phố H, đến khi cả người bị anh quăng lên trên giường Lan Ninh mới dần lấy lại ý thức. Cô nhìn bàn tay chiếc nhẫn kim cương đang óng ánh chói trong ánh đèn phòng, cô vẫn không tin mình vừa được anh cầu hôn.

Quân Tâm vùi đầu vào trong ngực cô, cả người hăng hái cởϊ áσ sơ mi cô từng nút từng nút.

-"Anh nhịn lâu lắm rồi, đêm nay nhất định đυ. em đủ tư thế" anh mυ"ŧ lấy cổ cô vừa nói.

Cô nghiêng đầu há miệng, liên tục nhìn nhẫn đến thất thần nhớ lại buổi tối hôm nay.

Vốn dĩ cô có hẹn với khách hàng lúc 7h tối, nhưng khi cô trên đường đến thì khách gọi lại bảo dời địa điểm đến toà ốc cao nhất thành phố. Cô cũng vòng xe về hướng khác. Đến khi được nhân viên lễ tân dẫn lên đến tầng cao nhất trên toà nhà cô mới có chút nghi hoặc, trên cao có thể nhìn rõ cảnh đêm của những ánh đèn bên dưới. Khung cảnh tối, chỉ có một chút ánh sáng, mọi người ngồi từng bàn từng bàn không chút ồn ào.

-"Dạ đây là bàn của quý khách đã được đặt trước ạ" nhân viên lễ phép chỉ vào vị trí bên ban công. Từ đây cô có thể thấy rõ ràng cảnh đêm bên dưới.

Cô ngồi xuống ghế, quan sát khung cảnh bên dưới, đẹp đến nao lòng.

Từ xa xa cô đột nhiên nghe được tiếng nhạc vang lên, là bài "Ngày đầu tiên"

" Nhiều khi kiếm đâu cổ tích trên đời

Thật là điều may mắn nếu như có người

Cầm tay bước đi đến cuối con đường

Bao giờ thì sẽ tới?

Dẫu anh không là chàng hoàng tử mà em đắm say

Chỉ là giản đơn thôi như hình hài anh lúc này

Anh vẫn muốn quỳ gối trước nàng công chúa đẹp nhất đêm nay "

Cô có chút bất ngờ quay đầu lại, nhưng chỉ thấy phía xa xa bàn đối diện chàng trai đang nửa quỳ trước cô gái, vô cùng chân thành mà cầu hôn. Mọi người dồn ánh mắt về cặp đôi, chỉ có cô là nhanh chóng quay mặt đi. Lúc nãy tim cô đập rất nhanh, cứ ngỡ rằng anh sẽ cầu hôn mình.

Đột nhiên ánh đèn bật tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối, mọi người bàn tán sau đó im lặng. Cô căn bản không thể nhìn thấy gì, định lấy điện thoại trong túi xách thì từ xa trên bầu trời xuất hiện rất nhiều ánh đèn flycam đang xoay sau đó xếp thành hàng chữ.

"Lan Ninh, Lấy Anh Nhé"

Nhìn hàng chữ trên bầu trời được xếp ngay ngắn, cô ôm miệng bật khóc. Ánh đèn được bật trở lại, lúc này tất vả mọi người xếp thành hai hàng dài, anh đang bận vest từ từ ôm bó hoa hồng thật lớn tiến về phía cô.

Lan Ninh giờ phút này nước mắt chảy đến bản thân cô cũng không thể nào kiểm soát, cô nhìn anh đang cười rạng rỡ tiến lại.

-"Ninh Ninh, xin lỗi vì đã để em đợi phút giây này quá lâu!" Anh bước lại dùng tay gạt nước mắt trên má cô dịu dàng nói.

Lần cầu hôn này, Quân Tâm đã chuẩn bị hồi lâu, thế nhưng chờ đến khi thật sự mở miệng, anh lại phát hiện mình rất khẩn trương.

-"Trước đây anh luôn nghĩ giữa biển người mênh mông, anh sẽ chẳng bao giờ có thể tìm thấy lại em, nhưng ông trời đã cho anh tìm thấy em. Từ giây phút đó anh đã thề với lòng, em là lựa chọn duy nhất đời này kiếp này không phải em thì sẽ không là ai khác!" Anh nói vừa khuỵ một chân xuống, từ bên trong túi lấy ra chiếc nhẫn kim cương dành để cầu hôn, chậm rãi mở ra, hiện ra ở trước mặt cô -"Ninh Ninh, em có nguyện ý lấy anh không?"

Toàn bộ hiện trường, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, mọi người tập trung đều ở trên người cô. Cô nhìn xuống anh một hồi thật lâu, mới đè ép lại tâm tình của mình, sau đó chậm rãi gật đầu với anh -"Em đồng ý!"

Ai ngờ, đêm nay, anh vậy mà cho cô một kinh hỉ lớn như thế. Nước mắt cô chảy dài liên tục gật gật đầu.

Chiếc nhẫn là kim cương, ở dưới ánh đèn chiếu xuống, phản xạ ra ánh sáng chói mắt. Anh nâng tay cô như đang nâng một món báo vật, nhẹ nhàng đeo vào ngón tay cô, cẩn thận đặt lên đó một nụ hôn.

Mọi người xung quanh được thế vỗ tay, huýt sáo càng lớn. Tiếng chúc mừng không dứt tay, thì nghe thấy tiếng pháo hoa được bắn trên bầu trời đầy rực rỡ.

Cố Thiên Bình nép bên trong toà nhà cảm động, thằng cháu anh đúng là lãng mạn nhất không có lãng mạn hơn. Anh chỉ đạo mọi người sắp flycam sau đó đến pháo hoa cả một ngày trời. Di tản mọi người chừa lại không gian riêng cho đôi trẻ.

Sau khi đeo nhẫn cho cô, anh chậm rãi đứng lên. Nhìn cô khóc đến hai hốc mắt có chút đỏ rực, anh xót xa nói -"Đừng khóc nữa, xin lỗi vì mấy tuần nay phớt lờ cảm xúc của em"

-"Anh đáng ghét lắm, vậy mà giấu em" làm cô hụt hẫng đến mấy lần.

Anh ôm lấy bờ vai cô ân cần vỗ về, anh cố ý đợi lâu như thế vì chiếc váy cưới anh đặt riêng thiết kế cho cô tận bên nước ngoài vẫn chưa hoàn thành. Nên anh vẫn chần chừ giờ như không thấy sự ganh tị trong mắt cô.

-"Ninh Ninh, anh yêu em" anh nâng mặt cô lên nói

Lan Ninh cũng nhìn anh, hai ánh mắt chạm nhau còn hơn cả ngàn lời nói -"Em cũng yêu anh!" Cô không nhịn được mà nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Nhưng mà, môi cô còn chưa kịp rời đi, anh đã vươn tay đoạt trước một bước, chế trụ eo cô, thâm nhập cô vào ngực mình, cúi đầu xuống, hôn trả lại cô thật sâu.

Môi lưỡi hai người trao nhau triền miên đến mức khi bước bào thang máy hôn đến tận trên giường khách sạn.

Quân Tâm hai tay nâng chân cô, nhìn l*и đang khép mở khi ngón tay anh xâm nhập. Anh đút ba ngón tay liên tục ngoáy đến mức cô run rẫy.

-"Ahhhh...sâu quá...ahhhh" cô cắn môi rên rĩ

-"Banh l*и ra cho anh bú" anh thì thầm bên tai cô ra lệnh.

Cô liếʍ môi ngoan ngoãn nhìn anh rồi từ từ nâng hai chân lên cao, lộ ra l*и đỏ hồng đã chảy nước đến mức đỏ bừng.

Anh đỏ mắt nhìn theo từng hành động của cô, đến khi thấy được thứ mà anh khao khát bao nhiêu ngày qua.

Anh vụt mặt vào l*и cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ thử lớp nước l*и óng ánh.

-"Ưmmmm..." cô run rẫy rêи ɾỉ khi lưỡi nhám của anh liếʍ l*и.

-"Có biết anh nhớ l*и lắm không?" Anh ngửi mùi l*и vừa hỏi

Cô lắc đầu, hai mắt ướt sủng nước nhìn anh.

-"Anh thèm liếʍ hết nước l*и dâʍ đãиɠ của em" anh thè lưỡi liếʍ mạnh đầu hộŧ ɭε khiến cô tê dại.

-"Đυ. em đi" cô liếʍ môi khô khốc nói -"Em ngứa l*и"

-"Ahh...đĩ da^ʍ" anh rên lớn không kiềm nén được cúi xuống nút mạnh l*и cô.

-"Ahhh...Xin anh....đυ. em đi...ưmm" cô một tay chống sau lưng nhìn anh van nài, cô cũng vô cùng nhớ ©ôи ŧɧịt̠ anh.

-"Có muốn anh không?" Anh thì thầm hỏi

Cô gật đầu -"Có" vòng tay siết lấy anh hơn. Liên tục cả tuần không thoã mãn đến cô cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.

-"Nhìn ©ôи ŧɧịt̠ anh đút vào l*и ưmmmmm.....!" Anh nói rồi đặt ©ôи ŧɧịt̠ bên mép l*и chà nhẹ.

-"Ưmm..." cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ đầu khấc anh truyền tới. Cô cũng hơi ưỡn người về phía trước đón lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh.

Hai người vừa khéo chạm vào nhau, một âm thanh "óc" vang lên. Côи ŧɧịt̠ được đút sâu bên trong l*и, từng lớp từng lớp mềm mại bên trong không ngừng cắn nuốt ©ôи ŧɧịt̠, đầu ©ôи ŧɧịt̠ vô cùng tê.

-"Ahhh....đυ.... sướиɠgggg!" Anh chịu không nổi lên tiếng, cô đã lâu không đυ. nên l*и lại trở nên bót hơn mọi hôm.

-"Ưʍ...ahh..." cô nắm lấy cánh tay anh, cố gắng đều hoà hô hấp, nhưng bên dưới l*и vẫn vô cùng siết vì kí©h thí©ɧ.

-"Ahh...cái l*и hư này anh thèm đυ. nó lắm ahhhh ahhhhh" anh nhẹ nhàng nhấp ©ôи ŧɧịt̠ ra vào vừa thoã mãn nói -"Em nhìn l*и đang há miệng ngậm ©ôи ŧɧịt̠ anh đi"

Cô cúi đầu thấy ©ôи ŧɧịt̠ ướt một mãng l*и phía trước, đầu ©ôи ŧɧịt̠ vô cùng bóng loáng đang hướng về phía người cô.

Cả hai người hơi thở dần trở nên vô cùng dồn dập, từng nhịp nắc đều được anh chính xác chọn trúng điểm G liên tục cọ xác.

Cô một bên hưởng thụ sung sướиɠ, một bên chật vật kìm nén tiếng rên của chính mình -"Ahh....ahhh...chỗ đó..." cô níu tay anh rên lớn.

-"L*и đĩ đã quá...ahhh cả tuần anh sục ©ôи ŧɧịt̠...ưmmm.... Thèm nắc vô l*и em ưmmmm" anh cố tình đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu nhất có thể.

Cả cơ thể cô run lên bần bật, nắm chặt lấy tay anh rồi cả người co giật, bên dưới l*и chảy ra một đợt nước da^ʍ tràn ra bên ngoài, va chạm với ©ôи ŧɧịt̠ tạo thành một lớp bọt trắng lớn.

Anh cúi đầu nhìn xuống, nước da^ʍ không ngừng chảy ra, hai bên mép l*и hoàn toàn không thể nhìn rõ như trước.

-"Em ra....ahhh...ahhh" cô đã không nhịn được mà ra, nhưng anh thì vẫn đang nhấp ©ôи ŧɧịt̠ đều trong l*и.

-"Ahh...anh cũng sắp ra..ahhh... "anh nhấp liên tục mạnh vào l*и –"Anh bắn ahhhh ahhhh"

-"AAAAA ANH RAAAA" anh hét lên sau cú nhấp ©ôи ŧɧịt̠ cuối cùng. Cả cơ thể đổ gục trên ngực cô thở dốc. Cả hai người ôm lấy nhau thở dốc.

Cô ôm lấy đầu anh, cảm nhận bên trong l*и một dòng tinh vô cùng ấm nóng, nhưng bị kẹt lại không thể chảy ra ngoài.

Hai người nút lưỡi nhau say sưa, anh thõa mãn nút nước bọt trong miệng cô, hai người hoàn toàn trao nhau những vị ngọt trong miệng. Không cần quá nhiều lời nói hoa mỹ, cả anh và cả cô đều hiểu trong tim chỉ có nhau là đủ rồi.