Chương 54: Sự thật (2)

Khi Quân Tâm nhìn thấy Lan Ninh, cô đang ngồi trong thư viện, cô chăm chú nhìn xuống nhưng tâm lại không đặt vào. Đến mức anh tiến lại ngồi cạnh, cô vẫn không hề hay biết gì.

Anh mím môi đẩy qua bên cạnh cô một hộp sữa nóng, cô có chút bất ngờ nhìn thấy anh rồi lại quay đi không nói gì.

-"Em uống đi!" Anh khẽ nghiêng đầu sang bên tai cô nói nhỏ

Cô nhìn anh cảnh cáo, anh cười cười nhìn lại cô, cũng không có chút nào lo sợ.

-"Anh đến đây để ôn bài, không phiền em đâu! Ngoan, uống đi" lần này ngửi được mùi tóc của cô khiến anh có chút khô nóng.

-"Đừng làm loạn!" Cô nhìn anh cảnh cáo. Nhưng lại nghĩ đến đoạn đối thoại của anh và MyMy, lòng cô lại ngọt ngào đến khó tả.

Hình như cô vẫn chưa giải thích rõ với anh, người cô đang nói đến cũng chính là anh.

Cô liếʍ môi nhìn anh, có chút khó mở miệng.

-"Đừng dụ dỗ anh. Anh đã nhịn đủ lâu rồi!" Anh đột nhiên nói

Cô có chút bất ngờ, cô đã làm gì đâu. Phút chốc những ngọt ngào trong cô tan biến, cái tên biếи ŧɦái này, đầu óc chẳng bao giờ nghĩ được điều bình thường.

-"Học đi!" Cô tức giận mắng anh rồi chăm chú đọc sách.

Anh đột nhiên bị cô mắng, có chút khó hiểu. Anh vẫn chưa làm gì khiến cô tức giận cơ mà.

Hai người ngồi cạnh nhau, nhưng không chạm vào nhau. Dù chỉ là thế thì anh cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Ít nhất cô đã cho phép anh lại gần bên cô.

Ðến trưa, khi thư viện đã dần vắng người, cô mới mệt mỏi vươn vai. Liếc nhìn hộp sữa vẫn còn nằm yên bàn, xoay qua lại thấy anh đang nghiêng đầu ngủ say. Cô châm chú ngắm nhìn anh, đã lâu cô chýa được ngắm nhìn anh lúc ngủ, khi ngủ anh rất ngoan ngoãn. Nhìn hàng lông mi thật dài, cái miệng lúc nào cũng phát ra những lời nói sắc dục.

Cô có chút đỏ mặt quay đi, cô cũng bị ảnh anh hưởng rồi. Ở thý viện mà cô còn nghĩ ðến những chuyện đó. Sắp xếp sách về chổ cũ, cô đứng dậy không biết có nên gọi anh dậy hay không thì bắt ngay ánh mắt anh vừa mở ra nhìn cô.

-"Ngắm đủ chưa?" Anh cười hỏi

Cô đỏ mặt, quay đi –"Ngủ quên trong thư viện có gì hay mà ngắm" cô vừa nói vừa đứng dậy

-"Có phải nhớ anh rồi không?" Anh gom sách bỏ vào túi thật nhanh rồi chạy phía sau cô.

Cô mặc kệ anh vẫn đi ra một mạch khỏi thư viện, anh chầm chậm phía sau cô khoảng cách đúng một bước chân, cô có chút khó chịu quay đầu nhìn anh –"Này bạn học, đừng theo mình nữa"

Anh cười rạng rỡ nhìn cô –"Mình chỉ theo bạn gái mình thôi!"

-"Ðồ không biết xấu hổ" Cô giả vờ tức giận quay đi không thèm chấp anh.

Ðột nhiên phía trước, có một bóng người từ bên tường bước đến, cô chưa kịp phản ứng thì đã được anh ôm trọn vào lòng vô cùng ấm áp.

Anh quay mặt ra quát –"Cô làm gì thế?" Khi nhìn thấy một bóng tiến về phía cô, tay giơ lên như muốn đánh thì đã được anh nhanh chóng ôm lấy cô.

Thanh Mai lúc này hai mắt đã đỏ ngầu, tóc tai vô cùng rối, giờ phút này cô không còn một chút hình tượng nào mà đứng trước mặt hai người run rẫy –"Làm gì?" Thanh Mai cười lớn –"Không phải hai người rất giỏi cách hại người khác sao? Còn muốn hỏi tôi làm gì?"

Anh nhíu mày nhìn cô gái trước mặt, có bao nhiêu khinh bỉ đều lộ rõ –"Tự làm tự chịu đừng trách cho ai hết"

-"Tự làm tự chịu? Ðúng thật là đáng thương, nhưng cũng không đáng thương bằng người bị cắm sừng!" Thanh Mai cười giễu nhìn cô –"Ðúng là gương mặt này dễ dụ dỗ con trai nhỉ? Nhiều anh chơi thế chắc mùi hỗn hợp lắm"

Cô tức giận lên tiếng –Cô có bằng chứng gì nói tôi như thế?

-"Haha bằng chứng hả? Cô muốn ảnh gì thì hỏi người yêu cô đó. À mà quên, chắc không biết nên hỏi người yêu nào nhỉ? Nhiều người yêu vậy mà!" Thanh Mai vừa nói vừa cười lớn –"Vậy thì so với tôi, cô tỏ ra thanh cao cái gì? Cũng là nằm dưới phục vụ đàn ông thôi. Tôi còn biết lấy tiền chắc cô lại cho chơi miễn phí..."

"Bốp" một cái tát bất ngờ in hằn năm ngón tay trên mặt Thanh Mai, cô run rẫy vì tức giận đôi bàn tay có chút đau rát vì dùng lực quá mạnh.

-"Mày dám đánh tao, con chó!" Thanh Mai giơ tay định tát lại thì bị Quân Tâm nắm chặt, anh nhìn cô đầy câm phẫn –"Cô dám đυ.ng vào Lan Ninh thì những cái clip dơ dáy của cô, tôi không chắc bảo mật an toàn!" anh gằn giọng

Thanh Mai bất ngờ, hoảng sợ và có cả hoang mang nhìn anh –"Là cậu?" run rẫy hỏi

-"Là tôi làm, thì sao?" Anh khẳng định nói

-"Tại sao, tại sao cậu biết?" Thanh Mai giờ phút này như bong bóng xì hơi, cô hỏi

-"Tôi còn biết nhiều chuyện lắm. Chỉ là lười không muốn tính với cô. Nhưng tính tình của tôi lại không được tốt, ai thích chọc vào tôi thì tôi dĩ nhiên phải đáp trả lại. Ðúng không?" khi đối diện với Thanh Mai anh hoàn toàn thành một người khác, một người mạnh mẽ đủ bản lĩnh để bảo vệ cô.

Cô nhìn anh, có chút xa lạ lại vừa có chút thân thuộc. Có phải chỉ với cô, anh mới thể hiện mặt yếu đuối.

Thanh Mai thẫn thờ nhìn anh, rồi lại nhìn sang Lan Ninh. Nhìn thấy hai người vẫn luôn tay trong tay, cô vẫn không biết tại sao mình còn xuất hiện ở đây để lấy phiền.

Anh từ đầu đến cuối vẫn nắm lấy tay cô, dịu dàng nhìn cô nói –"Chúng ta đi!" rồi dẫn cô bước ngang qua Thanh Mai không một cái liếc nhìn.

Thanh Mai đứng đó hai bàn tay siết đến đau nhói. Cô không tin anh chỉ là một sinh viên, làm gì có khả năng. Chu Hạo cô chợt nhớ đến Chu Hạo một mạch chạy ra khỏi trường.

Trên đường về, anh vẫn im lặng, dẫn cô đến trước cửa phòng trọ. Cô mở cửa phòng, nhìn anh lưỡng lự muốn gọi anh vào nhưng không biết mở miệng như thế nào.

-"Có muốn vào uống chút nước không?" Cô ngại ngùng lên tiếng

Nhìn thấy mắt anh sáng lên nhìn cô, vui vẻ gật đầu –"Uống! Anh uống" như thấy mình quá mức phấn khởi, anh nhanh chóng tiến vào nhà đóng cửa lại.

-"Ngồi đi, em lấy nước" cô cũng giống anh, đã lâu rồi hai người chưa thật sự đối diện với nhau như thế này. Cô quay người xuống bếp định lấy nước thì bị anh ôm lấy từ phía sau lưng.

Vòng tay anh siết qua eo cô, đầu anh đặt trên hỏm vai cô, anh ít một hơi như một tên nghiện tìm được món đồ yêu thích.

-"Ðể yên một lát thôi!" Anh khẽ nói khi cảm nhận được cô có ý định muốn thoát

Cô cũng có chút tham lam nhớ hơi thở của anh, cũng không nỡ nên để yên cho anh ôm.

-"Anh xin lỗi. Vì đã giấu em quá nhiều chuyện, chỉ là anh không muốn em phải nghĩ nhiều. Anh muốn em vui vẻ ở bên cạnh anh, những chuyện khác em không cần biết" Anh thì thầm bên tai cô

-"Nhưng em muốn biết, em muốn biết anh sảy ra chuyện gì? Em sẽ cùng anh nói rõ" Cô nhớ Thanh Mai nói cô quen nhiều người, lại còn hình ảnh. Cô không hiểu gì cả, cô cũng là một nhân vật trong câu chuyện nhưng cô lại không biết gì.

-"Chúng ta đừng giận hờn nhau nữa, được không em?" anh hạ giọng, tay bên dưới siết nhẹ eo cô

-"Vậy thì anh phải nói rõ với em tất cả mọi chuyện" Cô gỡ tay anh ra quay đầu nhìn anh, cô nhìn thẳng vào ánh mắt của anh đầy kiên định nói.

Anh gật đầu, hai người một lần nữa quay trở lại sô pha. Lần này anh ngồi đối diện cô, hai mắt nhìn thẳng cô, anh từ từ kể lại cho cô toàn bộ mọi chuyện.

Cô nghe lúc đầu là bất ngờ sau đó lại dần dần trở nên ấm áp, những việc anh làm cũng chỉ vì bảo vệ cô. Trước đây cô luôn nghĩ anh lấy gì mà nghi ngờ tình cảm của cô, thì ra anh đã chịu nhiều ảnh hưởng như thế. Mà vẫn một mực gánh chịu, chưa từng tra xét hỏi cô lấy một lần. Nếu ngược lại là cô, cô cũng sẽ đau lòng đến mấy!

-"Còn chuyện về Lục Anh, thật ra không phải như em thấy đâu. Lúc anh vào cô ấy vẫn mặc quần áo, anh không biết. Em tin anh đi, được không? Ngoài em ra, anh chưa bao giờ nhìn hoặc chạm vào ai cả" Anh thành thật nói

Cô có chút đỏ mặt –"Ừm" cô hắng giọng –"Em tin anh"

-"Thật" Anh vui mừng nắm lấy tay cô –"Vậy đừng dày vò anh nữa, anh chịu hết nổi rồi" anh đáng thương nhìn cô nói

-"Chuyện của MyMY, em đã nghe rồi" Cô nói –"Thật ra người em nói lúc đó là anh"

Anh ngạc nhiên nhìn, cô nói tiếp –"Người em yêu trước giờ vẫn là anh"

"Người em yêu trước giờ vẫn là anh"

"Người em yêu trước giờ vẫn là anh"

Anh như say như chìm đắm trong câu nói của cô, hai mắt sáng ngời. Tiến lại ngồi cạnh cô tự bao giờ -"Em nói là em yêu trước giờ vẫn là anh, đúng không?"

Cô đỏ mặt gật đầu, anh cười ôm lấy cô –"Tốt quá! Anh chưa bao giờ nghe chuyện gì vui đến vậy" Anh nhìn cô –"Anh cũng yêu em, yêu em"rồi kề môi lại đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

Anh chỉ thử thấy cô không né tránh như trước, thì trong lòng càng trở nên vui vẻ. Há miệng ngậm lấy môi cô mυ"ŧ nhẹ, rồi từ từ cuồng nhiệt nút lưỡi cô. Hai người đã một thời gian chưa ân ái, phút giây này như hòa làm một. Cũng không biết là ai cởi của ai trước, phút chốc quần áo đã biến mất sạch trên thân thể cả hai.

Cô một tay chống lên ngực anh, hai mắt mơ màng –"Ðừng, mình ăn trưa đi đã"

Anh đỏ mắt nhìn cô –"Anh nhịn lâu lắm rồi, không chịu được nữa." Nói cắn lên đầṳ ѵú mυ"ŧ mạnh. Như trừng phạt cô giờ phút này còn nghĩ đến dừng lại.