Chương 52: Tình cảm mỏng manh

Lúc về đến nhà trọ, Lan Ninh cũng không biết mình đã trở về bằng cách nào. Tiền taxi thừa cô cũng bỏ mặc không thèm lấy. Một mạch như người không hồn về đến trước cửa phòng.

Bước vào phòng, khi cánh cửa được đóng lại cô mới tựa lưng trên cánh cửa từ từ ngồi xuống. Lúc này như nước mắt đã bật công tắc, một mạch chảy xuống má cô. Có lẽ con người cô là thế, khi bước vào vùng an toàn của chính mình, lúc này cô mới dám bật khóc.

Cô không tin mọi thứ mình nhìn thấy, không tin cô gái ấy, cũng không tin anh lại như thế. Nhưng sự thật thì sao? Anh chỉ nhìn cô, chỉ nhìn biểu cảm của cô, không một lời giải thích.

Cô biết cuộc sống này không phải một bộ phim truyền hình mà nhiều hiểu lầm đến thế.

Cô cuộn người tựa vào cửa, để mặc nước mắt rơi, để mặc mọi cảm xúc trong bản thân một lần được thoã mãn.

*reng reng* điện thoại liên tục được vang lên trong túi, nhưng cô không bắt máy. Cô không muốn nghe, không muốn thấy bất cứ thứ gì từ anh.

Tiếng điện thoại vẫn không ngừng vang, cô vẫn giả vờ như bản thân không nghe thấy. Vẫn ngồi khóc, chìm đắm trong cảm xúc bản thân.

-"Ninh Ninh" cô nghe bên ngoài cửa giọng anh hơi khàn

-"Anh biết em ở bên trong, em mở cửa ra đi" anh gõ lên tiếng

-"Em nghe anh giải thích đi, được không?" Anh có chút lạc giọng nói tiếp -"Là anh sai rồi, anh không nên thử tình cảm của em"

Lúc tối khi cô rời đi không bao lâu, anh cũng không vui vẻ mà ăn cùng mọi người. Đến khi chuẩn bị lái xe về thì nhận được tin nhắn của cô, anh mới hài lòng. Một mạch lái xe về nhà, nhưng khi đi ngang hiệu thuốc, anh dừng xe bên đường mua cho cô vitamin với bαo ©αo sυ trong nhà đã sắp hết. Thì một tin nhắn lại đến, lần này người gửi không phải cô. Mà là một số máy lạ, cũng không phải số máy gửi đoạn ghi âm lần trước.

Anh có chút khó hiểu, tay ấn màn hình mở đoạn hội thoại. Bên trong không có bất kì lời nhắn nào ngoài 3 tấm ảnh.

Tấm thứ nhất cô gái đang nhìn vào mắt chàng trai đầy dịu dàng, dường như cô gái đang nói gì đó khiến chàng trai vô cùng cảm động.

Tấm thứ hai, chàng trai nhìn vào mắt cô gái. Ánh mắt hai người giao nhau, bàn tay vẫn nắm chặt.

Tấm thứ ba, hai người có chút vui vẻ, dường như cô gái đã dỗ ngọt được chàng trai vô cùng hạnh phúc.

Anh siết chặt điện thoại, ngồi trên xe vô cùng lâu, lâu đến mức không biết hiện tại anh nên đi về đâu. Nên hỏi cô, hay nên đi về nhà.

Cho đến khi xe phía sau bóp kèn ing ỏi xin bãi đậu xe, anh mới xoay vô lăng về hướng chung cư nhà mình. Lần trước là ghi âm, anh có thể cho phép bản thân mình nghi ngờ có lẽ là do cắt ghép.

Nhưng khi nhìn những tấm ảnh này, góc chụp, quần áo thậm chí cả ánh mắt tình cảm của cô còn có thể ghép được sao?

Nhiều lần anh cũng tự hỏi, nếu cô thương người đó thì việc gì đến lượt anh. Nhưng không, cứ từng người từng người lần lượt đến vả mặt anh. Họ luôn khẳng định với anh là cô không yêu anh! Tại sao? Tại sao lại làm thế với anh ?

Anh nghĩ tình cảm của hai người mỏng manh đến mức chất vấn cô anh vẫn không có can đảm.

Cho đến khi anh về nhà, ngã mình trên sô pha vẫn liên tục nhìn những bức ảnh đó. Từng chi tiết khiến tim anh nhói đến mức chính anh cũng không thở nổi.

Anh thật sự phát điên, muốn chất vấn cô, muốn hỏi cô người đó là ai ? Người mà cô yêu là ai ? Nếu cô nói thật anh cũng sẵn sàng rời đi, anh sẽ làm thế...

Nhắm mắt để mặc những suy nghĩ đang cuộn trào trong lòng ngực. *Ting ting* tiếng tin nhắn khiến anh nhìn vào điện thoại.

Là cô, cô nhắn dặn anh ngủ sớm chúc anh ngủ ngon. Anh nhìn dòng tin nhắn thật lâu, nhấn tay soạn thảo văn bản nhưng anh lại không biết trả lời như thế nào. "Cảm ơn em" hay "Em cũng thế, ngủ ngon" sao?

Anh nhìn màn hình thật lâu, lâu đến mức đèn màn hình tự tắt. Anh cũng không buồn mở lên và đây cũng là lần đầy tiên anh không trả lời tin nhắn từ cô.

Anh dựa vào sô pha một lúc đủ lâu, anh cảm thấy bản thân nên tỉnh táo. Anh phải hỏi cô, nếu cô không nói sẽ làm cô. Làm cô đến mức cô không thể nào rời bỏ anh được.

Anh đứng dậy mở cửa phòng ngủ đi vào trong, vừa vào anh đã thấy trên giường mình đột nhiên lại xuất hiện một người đang ngủ say.

Nhíu mài bước lại gần giường, nhìn thấy người nằm là Lục Anh, anh lại càng cảm thấy khó chịu.

Anh cúi xuống lây cô -"Dậy!"

Lục Anh nhập nhèm mắt, có chút ngáy ngủ xoay đi. Anh lại không kiên nhẫn lay tiếp -"Dậy!!"

Lục Anh bị ánh sáng làm cho có chút không thích ứng được, nhìn thấy anh khoanh tay đứng trước giường nhìn cô. Cô cúi xuống thấy quần áo mình vẫn còn nguyên vẹn, có chút tiếc nuối.

-"Sao em lại vào được đây?" Anh lạnh giọng hỏi

Lục Anh e sợ nhìn anh -"Dì cho em" lí nhí đáp

-"Không biết vì lí do gì. Nhưng em đi đi, sau này đừng tuỳ tiện vào nhà người khác như vậy" anh khó chịu nói -"Lại còn tuỳ tiện nằm trên giường nhà người khác" trách móc

-"Em..." Lục Anh có chút đỏ mặt khi bị anh nói thẳng.

-"Em đi được rồi" Anh không nhìn cô, quay đầu bước ra khỏi phòng lại giật mình nhìn thấy Lan Ninh đang ở trong bếp.

Có trời mới biết, trái tim anh lúc đó như vừa rơi xuống vực sâu. Vừa lo sợ cô biết, lại vừa muốn cô biết, muốn nhìn phản ứng của cô khi thấy người con gái khác trong phòng anh.

Nhưng, kết quả là gì? Anh không nhìn thấy bất cứ biểu hiện gì cả. Một câu trách móc cũng không, nhưng điều khiến anh đau đớn hơn là đến cả Lục Anh cũng chê cười cô không yêu anh.

Cô không yêu anh, việc này đau đến nhường nào!

Nhưng sau khi cô rời đi, anh mới biết mình chỉ là thằng ngu. Anh không vượt qua được, mất cô anh không biết mình sẽ thế nào. Anh chỉ biết anh cần cô.

Nhìn cánh cửa đóng im, không một tiếng động như bên trong không có ai. Anh cũng nghi ngờ chẳng lẽ cô không về phòng trọ, nhưng cô có thể đi đâu. Đêm đã khuya như thế này mà.

-"Em có bên trong không? Ninh Ninh" anh gọi nhỏ.

Cô một mực vẫn im lặng, không lên tiếng. Cô không muốn nhìn thấy anh, ít nhất là hiện tại.

Quân Tâm thở dài, anh cầm chìa khoá nhà trong tay có chút do dự không biết có nên mở vào hay không? Anh cũng không biết mình nên đối diện với cô như thế nào.

-"Ninh Ninh anh xin lỗi" anh cố kiềm nén giọng -"Là do anh không đủ tin tưởng tình cảm của em, là do anh nghi ngờ, anh lo sợ em không yêu anh, anh..." anh càng nói lại càng nghẹn lại

-"Anh sai rồi, sai thật rồi. Ninh Ninh xin em, mở cửa ra nhìn anh một lần thôi. Em đánh anh cũng được, chửi anh cũng tốt"

-"Xin em đừng bỏ mặc anh" anh thành thật nói.

Cô lẳng lặng nghe anh nói, nước mắt không ngừng rơi. Thì ra tình cảm của cô, anh lại mang nhiều nghi ngờ đến thế. Cô vẫn không hiểu tại sao?

-"Em không mở thì anh tự mở vào nhé, được không?" Anh hỏi nhỏ

Không đợi cô phản ứng, cô nghe tiếng chìa khoá vặn và nhẹ nhàng mở được chốt cửa. Bên trong cô đang tựa lưng vào cửa, dùng chút lực nhỏ nhoi của chính mình cản anh lại.

-"Đừng vào đây!" Cô nói bằng giọng mũi vô càng trầm khàn.

Anh nghe giọng nói có chút khác lạ của cô trái tim đau đến không thốt nên lời. Anh đã làm gì khiến người anh yêu đau khổ đến thế. Cô đã khóc sao?

-"Ninh Ninh xin em. Cho anh nhìn em một lần thôi" anh không dám đẩy cửa mạnh sợ cô bị ngã.

-"Chúng ta đã không còn gì để nói với nhau" cô nuốt nước mắt nói -"Tôi không muốn nhìn thấy anh"

-"Ninh Ninh, một lần thôi. Nếu em muốn kết thúc cũng phải cho anh nói một lời sau cùng, được không?" Anh nghẹn ngào xin cô.

Cô im lặng không trả lời, nhưng cánh cửa lại không còn nặng nề như trước nữa. Anh chen cả người nhẹ nhàng tiến vào trong.

Thấy cô gái tóc rối, hai mắt sưng vừa mới khóc xong. Trái tim anh như lại kéo xuống vực sâu một lần nữa.

Cô khóc là anh biết anh đã thua không lối về. Anh đã làm tổn thương cô!

Cô đứng đó, không nhìn anh, cũng không muốn mở miệng.

-"Ninh Ninh" anh gọi nhỏ, cũng không dám tiến mạnh lại gần cô.

Cô cúi đầu không lên tiếng, anh nghẹn giọng -"Anh không biết tại sao Lục Anh lại vào nhà anh, trước lúc em đến anh đã đuổi cô ấy đi, anh không biết em đến, anh..." nếu anh biết cô sẽ đến anh sẽ nhất định khoá chặt cửa phòng không cho Lục Anh bước ra ngoài.

Không thấy bất kì động tĩnh nào từ cô, anh nuốt nước bọt nói tiếp -"Anh không giải thích rõ ràng với em lúc đó là vì... vì anh muốn chứng minh xem em có yêu..yêu anh không?" Anh mím môi

Lúc này cô mới ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, như nghe thấy một điều gì khiến bản thân không chịu đựng được nữa. Cô nhìn anh, nhìn ánh mắt của anh.

-"Anh..." bị cô nhìn chăm chú khiến họng anh nghẹn lại -"Em không biết, anh đã nhìn thấy những gì đâu" anh cũng không muốn mình tồi tệ chứng minh tình cảm của cô bằng cách ngu ngốc này. Nhưng thật sự lúc đó mọi thứ đến quá nhanh, và anh lại mắc sai lầm.

-"Quân Tâm!" Cô đột nhiên gọi tên anh -"Anh về đi." Cô không muốn nhìn thấy anh.

-"Ninh Ninh, không phải như em nghĩ đâu. Anh yêu em, vì anh yêu em nên anh mới lo sợ, lo sợ tình cảm của chúng..."

-"Trương Quân Tâm, anh lấy gì để nghi ngờ tình cảm của tôi" cô đột nhiên nấc lên -"Tôi sẵn sàng trao cho anh mọi thứ, tôi cũng đã từng lo sợ, từng nghĩ rất nhiều. Nhưng là anh, chính anh là người xông vào thế giới của tôi, giúp tôi bước ra vùng an toàn của chính mình. Rồi giờ anh nghi ngờ tình cảm của tôi?" Cô uất nghẹn hỏi, cô không biết bản thân mình đã làm gì để anh phải nghi ngờ. Hoặc đây chỉ là một lí do để anh che giấu sự thật khác?

-"Anh..." Anh nghẹn lại, không biết phải nói với cô thế nào. -"Anh sai rồi, Lan Ninh anh biết anh sai rồi, anh không nên ích kỉ nghi ngờ em, anh...."

-"Em làm gì anh cũng được, chỉ cần đừng chia tay với anh, được không? Xin em" anh đỏ mắt nói, giọng có chút run rẫy.

-"Anh về đi" cô nhắm mắt, để nước mắt trên khoé mi tràn xuống, nhìn anh cô cũng thấy đau.

Anh lắc đầu, không muốn rời đi.

-"Được, anh không đi thì tôi đi" cô vừa xoay người muốn vặn tay nắm cửa thì bị anh ôm chầm lấy.

-"Anh buông tôi ra" cô dẫy dụa như một đứa con nít đang hoảng loạng, muốn tránh khỏi cái ôm của anh.

Anh vẫn ôm siết lấy cô, mặc cho cô đang phản kháng, anh ôm chặt đến mức hai cánh vai cô đau đớn.

-"Đừng bỏ anh" anh ôm cô nói

-"Bỏ tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh" cô vẫn muốn thoát khỏi tay anh -"Bỏ tôi ra" cô gào lên khóc, nước mắt thi nhau chảy xuống, sức lực ngày càng yếu dần rồi mặc kệ bản thân chìm đắm trong vòng tay ấm áp của anh.

Anh thấy cô đã ngưng không phản ứng, bàn tay siết nhẹ eo cô, cho cả người cô tựa vào ngực mình. Cảm nhận bên vai, từng giọt nước mắt cô không ngừng rơi xuống.

-"Đừng khóc, đừng khóc nữa" anh vỗ vỗ lưng cô.

-"Tại sao anh lại làm thế? Tại sao?" Cô uất ức hỏi, cô vẫn không hiểu tại sao lại đau đớn thế.

-"Anh xin lỗi. Lan Ninh anh xin lỗi" anh cũng nghẹn ngào theo cô, nước mắt đã không kiềm được rơi xuống -"Anh sợ, lúc đầu anh rất sợ em không yêu anh. Nhưng bây giờ điều anh sợ nhất là anh không còn em nữa"

-"Lan Ninh em có thể suy nghĩ, không cần tha thứ cho anh vội. Nhưng em đừng đuổi anh, đừng bỏ mặc anh, được không?"

Đáp trả anh là những tiếng nấc nghẹn ngào. Anh biết cô cũng không nỡ. Một người yêu mình hay không, thông qua hành động cũng cảm nhận được. Nhưng đến bây giờ, anh mới triệt để thấu hiểu điều này.

Anh đẩy nhẹ người cô, nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của cô. Dùng bàn tay nhẹ nhàng lau sạch nó, âu yếm nhìn cô. Anh cúi đầu từ từ khi bờ môi sắp chạm đến môi cô thì bị cô xoay đi.

Anh có chút dở khóc dở cười, nhìn cô.

-"Được anh không hôn, em đừng cắn môi nữa!" Anh yêu chiều nói.

-"Đi thay đồ ngủ nhé, anh bế em"

-"Không cần đâu" cô bình tĩnh nói -"Anh cũng nên về đi"

Anh ngạc nhiên khi vẫn bị cô đuổi. Có chút chột dạ nhìn cô -"Anh ở lại không được sao?"

-"Không" cô không tin anh đáp lại

-"Vậy anh nhìn em lên giường, nhắm mắt rồi anh đi, được không?" Anh thoả thuận

Cô lắc đầu -"Anh nên đi trước khi tôi thay đổi ý định chia tay" cô nói

-"Được được. Anh đi" anh có chút hoảng hốt, nhìn lại cô -"Em cứ suy nghĩ, miễn là đừng chia tay. Em muốn giận muốn suy nghĩ bao lâu cũng được" anh nói

-"Dù thế nào anh cũng đợi em" đây là câu nói thứ hai trong ngày hôm nay.

Cô cũng không thái độ như lúc nãy, nhưng tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.

Thấy cô không muốn nói gì thêm, anh cũng hết cách chỉ biết quay người đi ra khỏi phòng trọ cô. Đến bên dưới xe, anh tựa lưng vào cửa có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

****

Huhu mọi người trách em sao cắt đi 1 phần, đăng có phần làm em tứcccc áaaaa. Hiuhiu

Tại nội dung nó dài quá quy định so với chương bình thường, nên phải cắt đúng lúc dừng đúng chỗ í mà.

Mà mấy nay hổng có H được òi. Hiuhiu Cãi nhau giận nhau thì làm gì H được. Chậc chậc đợi sóng gió qua đi mới triền miên được nhờ?

Truyện cũng đi được 2/3 rồi nè, mình dự định sẽ tầm 6-70 chương tuỳ tình tiết nó kéo dàiiiii.

Đến đây là đã rất vui vì mn ủng hộ nè. Tuy là truyện H mà được nhận được nhiều yêu thích thật sự là vô cùng cảm ơn í ❤️

Xong bộ này mình sẽ lấp bộ "Săn Trai Ký" và cho ra thêm bộ mới, vừa nghĩ được nội dung xịn xò lắmmmmmm !

Mà hổng biết nên viết cao H thường hay H tục đây. Thật sự là bộ này mình viết H mà bản thân còn không dám đọc lại luôn á. Ôimeoi đầu óc đen tối của toaiii 😭

Mọi người cho mình ý kiến điii!