Chương 47: Lựa chọn tin tưởng

Trong nhà tắm, bóng nước mờ nhạt hai thân ảnh đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm siết nhau ở trên tường. Lan Ninh bị anh ôm siết chặt eo, bàn tay anh với lực đạo mạnh mẽ dồn dã.

- "sâu...sâu quá" Cô thở dốc nói khi anh nhấp mạnh ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и ngày càng nhanh

- "Sâu mới sướиɠ...ahhh Ninh Ninh"

Mặc dù hai bộ phận cơ thể hoà vào nhau khít khao đến từng hơi thở nhưng sâu trong lòng Quân Tâm còn có một nổi đau âm ỉ dường như với anh, mãi mãi là không đủ.

Anh nhìn cô gái bên dưới, làn nước mờ ảo nhưng vẫn thấy được đường cong cơ thể bóng loáng nước. Tóc mạnh mẽ được vén một bên vai, bờ lưng trần hiện ra trước mắt.

Quân Tâm đỏ mắt đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu, nhìn cả thân hình cô ưỡn cong lên đầy sung sướиɠ.

-"Anhhhh... em sướиɠ..." cô khoái lạc rên

-"Ninh Ninh...ahhh...anh khó chịu" Quân Tâm vừa liên tục đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vào trong l*и cô, vừa rêи ɾỉ.

Bên dưới nước l*и không ngừng rĩ ra, kèm theo bọt trắng xoá. Không rõ là của ai, chỉ thấy hai trứng anh liên tục va chạm tạo nên những âm thanh bạch bạch bạch vang lên rõ ràng trong phòng tắm.

-"Ahh...anh muốn bắn..." Anh siết lấy eo cô, nhấp liên tục vào bên trong

Cô thở dốc, hai tay chống lên vừa vô lực yếu ớt -"Đừng...đừng bắn vào trong..."

Lúc nãy là do chưa có sự chuẩn bị, anh đã không dùng bao, cô vẫn như trước lo sợ những điều ngoài ý muốn.

Nhưng thái độ của cô vô tình khiến anh cảm thấy lạnh lòng, một cảm giác khó chịu xông thẳng lên đầu.

Anh siết lấy eo cô mạnh mẽ -"Ahh...Ninh Ninh Cho anh, anh muốn em có con của anh" anh rên bên tai cô vừa không ngừng chạy nước rút.

Cô bị anh siết đau nhưng cũng cảm thấy vô cùng sung sướиɠ khi anh đang liên tục nhấp ©ôи ŧɧịt̠ vào bên trong l*и, l*и cô co bóp siết lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh.

-"Ưʍ...ahh...ahhh..." cô thở dốc

-"Vợ ơi...ahhh...anh ra...ahhhh" anh thở dốc nhấp vào bên trong rồi ôm lấy eo cô bắn từng đợt từng đợt tϊиɧ ŧяùиɠ nóng vào trong l*и.

Cô cả người suýt thì khuỵ xuống, được anh nhẹ nhàng ôm lấy. Cô cảm nhận được bên trong từng dòng tinh của anh lấp đầy.

Cô quay đầu nhìn anh nhưng vì bóng hơi nước, gương mặt anh như ẩn như hiện.

-"Sao anh lại bắn vào trong?" Cô có hơi trách móc, vừa đẩy anh ra vừa đứng vững dậy.

Vừa đứng lên bên trong tϊиɧ ŧяùиɠ chảy dọc xuống chân, đôi mắt anh nhìn theo từng hành động của cô, có chút không rõ cảm xúc.

-"Để anh rửa cho em" anh lên tiếng cầm vòi nước khi thấy cô đang cúi xuống rửa sạch l*и.

-"Không cần đâu" cô có hơi giận dỗi, rõ ràng đã hứa với nhau sẽ dùng biện pháp. Nhưng hôm nay anh lại không giữ lời hứa.

Anh nhìn cô, không nói nhưng lại dịu dàng khuỵ một chân giúp cô cầm vòi nước. Nhìn bên trong hai mép l*и vì vừa trải qua một trận kí©ɧ ŧìиɧ có hơi đỏ, dòng tinh trắng đυ.c vẫn đọng ở bên trong khiến anh có chút khô đắng.

Anh mở miệng -"Xin lỗi" rồi lại một khoảng im lặng, thực tế anh cũng không biết mình nên thái độ thế nào với cô. Anh...

Cô ngước nhìn anh, anh cụp mắt xuống không nhìn thẳng vào cô. Giờ phút này hai người, trong nhà vệ sinh. Một người với tư thế banh hai chân ngồi trên bồn cầu, một người khuỵ gối đối diện phía dưới. Tư thế có chút kì lạ, mà không khí cũng có chút không thể nói nên lời.

Lâu quá không nghe thấy cô trả lời, anh ngước mắt nhìn lại thấy cô đang chăm chú nhìn mình. -"Anh..." anh lại cảm thấy mình đã quá xúc động.

Cô đột nhiên lại cười nhìn anh -"Là do em quá lo sợ, em không có trách anh" cô hiểu anh yêu cô như thế nào, anh sẽ lo sợ và dĩ nhiên sẽ rất bất an khi cô giận dỗi. Điều cô cần làm là trấn an anh.

-"Em không giận anh nữa sao?" Anh hai mắt sáng ngạc nhiên nhìn cô. Vậy là cô yêu anh, cô không ghét bỏ những thứ của anh, đúng không?

-"Không. Em không giận"

-"Nhưng lần sau, anh đừng bắn vào trong nữa." Cô vẫn lên tiếng

-"Xin lỗi, là do..." anh ngậm môi có chút vất vả nói -"Lúc nãy có chút xúc động"

Cô cũng không nói thêm, chỉ cầm tay anh lấy vòi nước rửa sạch bên trong l*и thêm một lần. Rồi hai người cùng nhau tắm rửa sạch sẽ sau đó mới ôm nhau cùng ra.

****

Đêm đến, khi nhìn cô gái bên cạnh đang ngủ vô cùng say sưa, anh vén vài sợi tóc vươn trên má cô xuống. Nhìn cô đầy dịu dàng.

Nếu hỏi anh có tin những gì trong đoạn ghi âm không thì anh không biết nên tin hay không! Anh yêu cô, nhưng anh lại càng lo sợ tình cảm này chỉ là một phần của anh. Còn cô thì anh không dám chắc, anh chỉ biết mình sẽ lo tốt cho cô, không để cô phải khóc, phải buồn, phải chịu bất cứ tổn thương nào cả.

Nhưng, nếu như cô không yêu anh thì sao?

Chỉ mới nghĩ đến đó thôi, anh cũng thấy thật khó chịu. Tình cảm trao đi mà không được đáp lại, là một cảm xúc tuyệt vọng biết bao nhiêu.

Anh đặt một nụ hôn lên bờ môi cô, bàn tay vuốt ve theo viền môi, từ từ vuốt ve khắp gương mặt cô. Nhưng, anh cảm nhận được mỗi khi cô bên anh, cô điều rất vui vẻ. Cô hoàn toàn tin tưởng vào anh, thậm chí trao cho anh cả lần đầu tiên quý giá. Vậy mà cô không yêu anh sao?

Anh mở điện thoại nhìn, nhìn đoạn ghi âm 1p45 giây được gửi từ số điện thoại lạ. Anh không biết người gửi có mục đích gì. Nhưng từng câu nói của cô anh nghe rất rõ ràng.

"Cậu biết rồi đó mình trước đây có quen một người, mình thích anh ấy lắm, thích đến mức mặc dù bị ba mẹ phản đối mình vẫn không ngừng thích. Thậm chí mình vẫn luôn mong nhớ anh ấy, luôn yêu anh ấy" "Mình mong người yêu nhau rồi sẽ về với nhau"

Tay nắm điện thoại siết đến đầu ngón tay trắng bệt, nhanh chóng lấy lại cảm xúc. Anh liên tục gõ phím rồi tay lướt trên màn hình rồi gửi đi. Nhìn biểu tượng đã gửi thành công, anh xoá đoạn đối thoại. Tắt điện thoại và quay sang ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.

Lan Ninh trong cơn say cảm nhận được vòng ôm ấm áp của anh, dụi dụi vào ngực anh say giấc ngủ tiếp. Cô không biết vừa rồi có một người vừa lựa chọn tin tưởng cô vô điều kiện.

***

Ở bên đây thành phố H, MyMy đang ngồi trên gác lửng, hai chân cô đung đưa phía dưới. Trên sàn đầy các vỏ chai bia đủ loại.

Cô lướt nhìn điện thoại, từng tin nhắn, từng hình ảnh của cô và Liên Khải. Từng cái hiện ra trước mắt, người ta nói đúng, chia tay thứ gϊếŧ chết con người là kỉ niệm. Nhưng, kỉ niệm của cô thật sự rất là buồn cười. Kỉ niệm của người thay thế, mỗi lần bên cô, Liên Khải sẽ nghĩ đến ai? Cô hay là Lan Ninh?

Mỗi lần ân ái, mỗi lần hai người thân mật nhất, mỗi lần anh hôn cô, làm cô say sưa trong kɧoáı ©ảʍ có phải anh điều nghĩ là đang làm cùng với Lan Ninh ?

Có phải mọi người đều nói, cô là cái bóng của Lan Ninh, cô đi theo sau làm một cái bóng để người ta lấy đó là thước đo cho sự hoàn hảo của Lan Ninh ?

Có phải và hàng vạn lần có phải, càng nghĩ mắt MyMy càng ửng đỏ, cô uất ức, cô hận, cô câm ghét mọi thứ.

Cô cầm bia lên uống một hơi thật đầy, từng dòng bia lành lạnh trôi xuống cổ họng, ướt một mảng trước ngực đầy phập phồng.

Ting...ting

Tiếng chuông tin nhắn làm cô trở về với hiện thực, là của Quân Tâm. Cô nhớ rõ lúc chiều cô đã cắt ghép đoạn ghi âm sau đó gửi cho Quân Tâm. Cô đã chờ rất lâu, rất lâu nhưng vẫn không thấy trả lời. Cô nghĩ hai người đó sẽ cãi nhau, sẽ chất vấn nhau đến cạn nước mắt.

Thật buồn cười, đúng không?

Cô cợt nhã nhấn vào đoạn hội thoại, chỉ vỏn vẹn một dòng tin nhắn. Nhưng lại khiến cô tủi thân bật lên gào khóc.

Sao có thể, sao lại có thể, sao lại bất công như thế. Có người luôn may mắn có được tất cả những thứ khiến người ta khao khát đến thế.

MyMy ôm chặt lấy mặt gào khóc, cô khóc nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Lần đầu tiên làm chuyện xấu, lần đầu tiên nếm trải cảm giác không một ai bên cạnh.

Cô khóc nấc lên, hai tay ôm lấy ngực đầy vất vả. Ngay từ khi xuất phát từ lòng riêng, cô đã thua rồi. Cô thua sự đố kị, thua một người đàn ông không yêu mình.

Một bên điện thoại vẫn sáng, dòng tin nhắn nhấp ánh sáng "Cô ấy yêu ai cũng được, miễn là cô ấy vẫn cho phép tôi bên cạnh là được!" Trong bóng tối, như âm thanh của giọng nói của người đàn ông, kiên định và thật lòng...