Chương 21: Nhà Anh

Sáng sớm hôm sau, vì là chủ nhật nên Lan Ninh không có tiết học thế nhưng vẫn dậy từ rất sớm. Dậy sớm không phải là thói quen của cô, nên cô đã đặt rất nhiều lần báo thức mới có thể lờ mờ dậy.

Cô sửa soạn quần áo rồi xuống nhà đi chợ. Đi chợ sớm có thể mua được nguyên liệu tươi sống. Cô sẽ mua xương ninh với củ sen cho anh ăn. Nghĩ đến anh là cô là cười cong cả vành mắt.

Gần đến trưa, cô bỏ canh và cơm nóng vào hết trong hộp. Sau đó một mạch chạy đến bệnh viện, lần này cô đã có thể lưu loát đến phòng của anh.

-"Con muốn xuất viện!" Cô nghe thấy giọng anh vang lên từ bên trong

-"Vẫn cần phải theo dõi, xuất viện cái gì? Ai rảnh đâu mà đi lo cho con. Ở đây còn có y tá!" Giọng nam trầm ấm đáp trả

Cô hơi nheo nheo mắt, cũng không vội bước vào trong. Cô sợ lỡ gặp phải người nhà của anh thì không biết phải nói thế nào.

-"Con có người chăm sóc rồi. Cậu đừng lo!" Anh lại vẫn kiên trì đáp trả

-"Ai?" Cố Thiên Bình vẫn chăm chú đọc ghi chú bệnh án không thèm ngước nhìn

-"À ừ vẫn chưa tiện giới thiệu, nhưng con có người chăm rồi" anh sờ sờ mũi, không nên khoe khoang hạnh phúc với kẻ FA, anh hiểu mà!

Cố Thiên Bình lần này mới ngước lên nhìn cháu trai mình -"Là cô gái hôm qua đến thăm con đấy à?"

-"Ửng? Sao cậu biết...cậu..cậu rình bọn con hả?" Anh ấp úng

-"Cậu bận lắm! Nhưng cậu là bác sĩ cái gì cậu cũng biết! Tốt nhất là con đàng hoàng đi, chị biết lại không vui!" Cố Thiên Bình nghiêm giọng -"Lớn rồi phải biết suy nghĩ!"

-"Con thật lòng đó! Trước giờ con chưa từng trãi qua chuyện tình cảm nhưng con biết mình đang làm gì!" Anh cũng nghiêm túc nói

-"Chậc chậc!" Cố Thiên Bình chậc lưỡi hai tiếng rồi hơi cười giễu

Anh thấy vậy cũng không thèm nói gì thêm, muốn trêu chọc anh thì phải xem anh đồng ý không đã.

-"Cậu không đi ăn cơm trưa đi?!"

Cố Thiên Bình thắc mắc nhìn, lại còn quan tâm đến giờ cơm của anh -"Một lát sẽ ăn sau!"

-"Vậy cậu đi đi" Anh vẫn kiên trì tiển khách

Cố Thiên Bình dường như đã hiểu ra vấn đề nhưng vẫn cười nhìn.

Quân Tâm thấy Cố Thiên Bình vẫn không có động tĩnh gì thì hơi nhíu mày, cô nói giờ cơm trưa cô sẽ đến, anh sợ cô thấy cậu lại không dám vào.

-"Sao? Sốt ruột à? Chắc lại đến giờ hẹn hò bạn gái?"

-"Cậu nếu biết vậy còn không mau đi đi"

-"Sao cậu phải đi? Không định giới thiệu à?" Cố Thiên Bình bắt chéo chân thoải mái hỏi

-"Không!! Sợ em ấy thấy cậu lại nghĩ gia đình chúng ta không đàng hoàng!"

Cố Thiên Bình nghe anh trêu chọc cũng không giận mà cười lớn -"Nhìn con thì cũng đủ biết rồi"

Anh cũng hơi mím môi cười, còn chưa chịu rời đi.

-"Được rồi! Cậu đi đây, trả lại không gian cho con đó!" Cố Thiên Bình không chống lại ánh mắt quá mức kia mà vội đứng dậy, hơi kéo thẳng góc áo Blouse.

-"Nhớ làm thủ tục xuất viện cho con đấy!" Anh lớn giọng nói với người đang bước ra khỏi cửa.

Thấy cánh cửa sắp mở, cô vội né mình trốn bên phía ngoài bức tường. Nhìn bóng dáng cao kia rời đi, cô mới hơi thả lõng. Vị bác sĩ kia là cậu của anh? Hình như cô nhớ mình đã gặp ngày hôm qua.

-"Vợ!!" Quân Tâm vui vẻ gọi khi thấy cô đẩy cửa bước vào. Gương mặt anh tràn đầy ý cười.

-"Em đem canh đến cho anh đây này!" Cô bước lại đặt hộp thức ăn lên bàn, sau đó mở ra khói dần lan toả.

-"Thơm quá!" Anh hít hít thoã mãn nói

Cô cười vừa định vươn tay nhưng lại bị anh kéo nắm. Cô nghi hoặc nhìn anh.

-"Vợ ơi, hôn anh"

Cô đánh yêu vào tay anh -"Đừng có nghịch!"

-"Hôn anh đi, anh nhớ em lắm!" Anh cọ cọ tay vào eo cô.

*Chụt* cô hôn một cái lên môi anh sau đó nhanh chóng rời đi. Anh lại không hài lòng kéo lấy cả người cô sát lại hôn đáp trả.

"Ưm"

Cô ngửa đầu đón nhận cơn mưa nụ hôn từ anh, lòng bàn tay cô dán lên l*иg ngực cứng rắn của anh.

Hai người hôn nhau say sưa, anh dường như đã không còn kiên nhẫn,môi anh mυ"ŧ lấy lưỡi cô, vươn tay nắm lấy cặρ √υ" đầy đặn của người trong lòng. Sau khi nắn bóp một lúc lâu, có vẻ như không vừa lòng khi bị cách trở bởi quần áo, anh bèn đưa tay xuống dưới và luồn vào bên trong áσ ɭóŧ.

"Ưʍ..."

Bàn tay to nóng bỏng vuốt ve da thịt trắng nõn chỗ bắp đùi, vết chai tay cọ lên làn da mịn màng khiến thân thể cô tê dại giống như có dòng điện chạy qua. Cuối cùng cô kìm lòng không được mà "ưm" một tiếng, nhưng sau đó thì không có bất cứ âm thanh nào khác.

Môi của cô bị anh chiếm giữ, mà tay anh thì không ngừng vuốt ve mơn trớn chỗ bắp đùi cô.

Sau đó tay anh bắt đầu hướng lên trên rồi nắm lấy bầu vυ" mềm mại không xương, còn ©ôи ŧɧịt̠ cứng rắn dưới thân thì đang chĩa vào bên trong lớp chăn đắp hờ.

Hai vυ" to tròn bị anh vuốt ve âu yếm, Cô có cảm giác mình bị người ta giữ mất nửa linh hồn. Giờ đây cô không thể di chuyển, cô không dám di chuyển và cũng sẽ không di chuyển... Lý trí bên trong vẫn còn có chút kháng cự, nhưng thân thể cô hình như lại đang đắm chìm trong đó.

Trong l*и cô thứ nước ấm ấm đã bắt đầu rĩ ra...

Anh hôn rất lâu, ngay tại lúc cô tưởng như không thở nổi thì rốt cuộc cậu cũng buông cô ra, để cô há miệng thở dốc. Nước bọt vươn ướt khoé môi cả hai người, anh vươn lưỡi liếʍ sạch sau đó thoã mãn buông lấy cô.

Tay trái của anh không ngừng lên tục xoa vυ" rồi sờ xuống đùi cô vô cùng bận rộn. Dù chỉ có một tay nhưng vẫn thành công kí©h thí©ɧ cơ thể cô chìm đắm.

"Ưʍ.."

-"Vợ ơi, anh nứиɠ quá!" Anh thở dốc rên rĩ bên tai cô

Cô đỏ mặt, đến giờ ăn là anh lại giở trò lưu manh khiến cô không biết phải làm sao?

-"Anh..ăn cơm đi!"

-"Anh nứиɠ khó chịu lắm!" Anh cầm lấy tay cô di chuyển lên ©ôи ŧɧịt̠ đang cứng rắn bên trong lớp chăn.

Cô hơi ngại ngùng nhìn anh, ánh mắt tỏ vẻ cảnh cáo -"Đợi anh khoẻ lại đi, được không?"

-"Thế thì lâu lắm! Vợ!!!" Anh đẩy tay cô cọ vào bên trong ©ôи ŧɧịt̠

-"Không...không được! Anh phải uống thuốc!" Cô cũng quyết không thoả hiệp

Thấy cô cứng rắn như vậy, anh cũng đành xị mặt -"Được rồi, anh ăn mà! Nhưng về nhà thì bù cho anh nhé vợ!" Anh cọ vào ngực cô hít lấy mùi thơm thoang thoảng thoát ra.

Cô nhìn anh nũng nịu như một đứa trẻ rồi cũng mím môi cười gật đầu.

Hai người cùng nhau ăn cơm, anh vẫn than thở là tay trái bất tiện nên trách nhiệm chăm sóc đúc cơm cô vẫn phải làm. Bóng hai người nói chuyện vui vẻ in trên tường.

*

Ngoại ô thành phố H, trong khu phố buổi trưa cực kì yên tỉnh. Thường thì chỉ có tiếng xe qua lại, tiếng chó sủa còn lại không có âm thanh phức tạp nào.

Ông bà Trần đang trong phòng khách, vừa ăn trái cây vừa nói chuyện.

-"Tuần sau gọi tụi nhỏ về ăn cơm!" Ông Trần tay cầm ly trà nóng lên miệng

Bà Trần kế bên vừa lướt điện thoại cũng hơi dừng lại -"Ông lại định làm gì?" Bà biết ông chồng nhà mình không phải chỉ đơn thuần là nhớ con, chắc là có chuyện gì cần nói chuyện.

-"Hay ông lại giới thiệu bạn gái cho thằng ba?" Bà nghi hoặc hỏi

Ông Trần nghe đến con trai thứ thì thở dài -"Giới thiệu cho nó để chúng ta lại mất mặt thêm hay gì? Nó có nghe lời già của tôi đâu!"

-"Tôi đã bảo rồi mà ông không nghe, cứ phải đi giới thiệu. Giờ hay rồi, tôi đi chợ mà lúc nào cũng sợ gặp chị bên đó. Bà ấy không đến nhà chửi vào mặt ông là may!" Bà Trần buông điện thoại trên tay oán trách chồng.

-"Tôi biết nó chụp ảnh vậy sao? Cứ nghĩ nó...nó.." ông Trần suýt thì phát giận sau đó ông trầm giọng -"Thì bà cứ gọi tụi nhỏ về đi!"

-"Nhưng ông định làm gì?!" Bà Trần vẫn nghi hoặc hỏi lại.

Ông Trần thở dài trước bà vợ hay hỏi -"Tôi định lần này cho Ninh Ninh với tiểu Hạ "

-"Hả?! Ông lại làm trò nữa à?!" Bà Trần nghe đến con gái thì lớn giọng

-"Làm trò gì? Cái thằng tiểu Hạ không phải là tôi và bà chứng kiến nó lớn lên sao? Trầm ổn, hiền lành có trách nhiệm, tụi nó quen biết nhau từ nhỏ, dễ dàng có tình cảm"

Bà Trần nghe chồng phân tích cũng hơi có lí -"Nhưng nó đi du học năm năm rồi, nhỡ bây giờ nó thay đổi rồi sao?"

-"Tôi cũng không biết chắc. Nên tạm thời chúng ta cứ mở lời xem hai đứa thế nào! Tôi thấy tiểu Hạ rất quan tâm Ninh Ninh"

-"Ông nói thế tôi thấy cũng được!" Bà Trần gật đầu -"Vậy tôi sẽ nói tụi nhỏ sắp xếp thời gian, gọi cả thằng hai luôn nhé!"

-"Gọi về hết đi. Tôi cũng nhớ Su Su" ông Trần nghĩ đến cháu nội đáng yêu thì cũng gật gật đầu hài lòng.

Hai ông bà vẫn lại chăm chú ai làm việc nấy, nhưng ngồi bên cạnh nhau vô cùng thân thiết.

*

Ở thành phố, người nam chính được nhắc đến trong câu chuyện của ông bà Trần đang nằm trong vòng tay ấm áp của Ninh Vũ. Ngực để trần, cánh tay ôm trọn lấy bờ eo của Ninh Vũ. Hạ Nhiên hơi hài lòng cong môi cười.

-"Thức rồi còn không chịu dậy à?!" Giọng Ninh Vũ trầm khàn khi nhìn thấy biểu tình người trong lòng anh lên tiếng.

Không thấy Hạ Nhiên trả lời, anh bật cười -"Còn giả vờ, lông mi nháy sắp rụng rồi!"

-"Cậu..." Hạ Nhiên đỏ mặt mở mắt ra. Xấu hổ chết đi được, len lén ôm đã bị anh phát hiện.

Ninh Vũ cười nhéo nhéo bờ eo thanh mãnh trong lòng -"Có đói không? Mình đặt thức ăn nhé!"

Hạ Nhiên gật gật đầu rồi vùi vào trong bờ ngực ấm áp trước mặt. Anh thoã mãn hài lòng, họ từ ngây ngô đến trưởng thành, từ xa cách đến gần gũi. Anh đã vốn nghĩ tình cảm của mình chỉ là đơn phương nhưng cuối cùng anh cũng được đáp trả. Điều này có khác gì là mơ đâu chứ!

*Tingg* Ninh Vũ nghe thấy thông báo tin nhắn thì quay lưng lấy điện thoại. Là thông báo gia đình, nhà anh lập một nhóm chat, khi có việc sẽ thông báo vào đấy. Để không phải mất thời gian gọi riêng từng người. Đây là phát minh của Ninh Ninh, cô nói ba mẹ nên tiếp thu những hiện đại của cuộc sống.

Anh cười mở dòng tin nhắn từ Mẹ Yêu ...

"Ba gọi mấy đứa cuối tuần về ăn cơm."

*

Khi Lan Ninh nhận được tin nhắn, là lúc đã cùng Quân Tâm đến chung cư nhà anh. Ăn cơm xong anh bảo nhất quyết phải về nhà, anh ghét mùi bệnh viện khiến cô cũng không biết nói gì. Sau đó cậu anh lại làm xong thủ tục xuất viện thì anh vội vã rời khỏi bệnh viện.

-"Vợ ơi!!" Tiếng anh trong phòng lớn giọng gọi, cô vừa ra ngoài rót nước cho anh.

Cô nhanh tay cầm ly nước đi được vài bước thì thấy anh chống nạng chân bằng một tay vô cùng chật vật mà đứng nhìn cô.

Cô hơi mím môi -"Anh định đi đâu?!"

-"Anh tưởng em về bỏ anh rồi!" Giọng anh hỏi buồn tủi, anh gọi nhưng không thấy cô trả lời.

Cô bước lên đỡ lấy anh rồi cả hai dìu nhau bước vào phòng, để anh ngồi tựa trên giường.

-"Em không đi đâu, em..em ở đây chăm anh!"

-"Thật hả vợ?!" Anh nắm lấy tay cô cười vui vẻ hỏi lại.

Cô hơi đỏ mặt gật gật đầu, nhìn anh chật vật sống một mình không ai chăm sóc thì cô không chịu được.

-"Vợ ơi, em là tốt nhất!" Anh vui vẻ nắm lấy tay cô kéo cô lại gần.

Anh há miệng liếʍ lấy môi cô, cô cũng đáp trả anh mà há miệng cho lưỡi anh tiến vào. Giờ đây hai người không còn kiêng kị gì mà nút lấy lưỡi nhau dây dưa.

"Ưʍ..."

Cô "ưm" một tiếng rồi ôm lấy eo anh, cả thân người cô cọ bên ngực anh, bầu vυ" qua lớp áσ ɭóŧ vì ma sát mà trở nên kí©h thí©ɧ.

Anh vẫn liên tục mυ"ŧ lấy môi cô, bàn tay trước giờ không an phận mà dần dần xuống bầu vυ" anh khao khát. Anh dùng một tay cởi bỏ hàng cúc áo trước ngực, lộ ra áσ ɭóŧ màu đen che lấp bầu ngực sữa trắng nõn.

Anh đưa tay kéo áσ ɭóŧ xuống, bầu vυ" được giải thoát, đầu ti cứng rắn ngạo nghễ bên ngoài không khí được anh nắm lấy chơi đùa.

"Ahh"

Cô thở dốc với bàn tay anh điêu luyện kí©h thí©ɧ, cả bên trên môi lưỡi cũng bị anh nút đến mơ màng. Cô căn bản không biết làm thế nào, chỉ theo bản năng ôm lấy eo anh, hai tay vòng sau lưng xoa xoa như kí©h thí©ɧ như mời gọi.

Anh hài lòng rời môi cô cúi dần xuống hôn xương quai xanh thanh mãnh, nút nhẹ một tiếng rồi dần dần đẩy hơi nghiêng người cắn lên đầu ti hồng hào của cô.

"Ưʍ..."

Cô rên rĩ, trong miệng anh nước bọt bao phủ lấy đầu ti. Vừa mát lạnh lại vừa ấm nóng, anh nút lấy đầu ti, dùng lưỡi day day nhẹ cắn làm cô vô cùng kí©h thí©ɧ chỉ phát ra những âm thanh ê a tình ái.

-"Đừng...tay anh" cô lắc đầu khi thấy anh bắt đầu di chuyển xuống bên dưới. Cô sợ vận động kịch liệt sẽ ảnh hưởng tới tay bó bột của anh.

Anh ngước mắt lên nhìn cô, trong mắt hơi đỏ ám mùi tìиɧ ɖu͙© nồng đậm. Anh nhìn cô, thật sự anh cũng cảm thấy bất tiện. Đúng là hai tay sẽ dễ hành động hơn.

-"Đợi tay anh khoẻ đi, được không?!" Cô vuốt vuốt gương mặt anh dịu dàng nói. Cô cũng bị anh kí©h thí©ɧ, bên dưới nước cũng đã rĩ ra. Nhưng nhìn anh như thế cũng lại không đành lòng.

-"Vợ, em chê bai anh hả?!" Anh hơi buồn giọng

Cô cười khi nghe anh nói thế -"Ngốc, em chê anh đâu. Em sợ ảnh hưởng vết thương. Khi anh khỏi rồi muốn gì cũng được, chịu không?!" Cô như vỗ về con nít.

-"Muốn gì cũng được?!" Mắt anh sáng lên khi lặp lại lời nói của cô.

Cô gật đầu mạnh cũng không để ý ánh mắt cực kì gian xảo của ai kia. Anh đưa tay véo lấy vυ" rồi kéo áσ ɭóŧ lên giúp cô.

Cô cười, sửa lại quần áo rồi chăm chú nhìn anh. Há miệng cắn lấy môi anh đến đỏ bừng như trừng phạt anh vừa véo vυ" cô. Nhưng anh thì rất thoã mãn ôm lấy cô gần hơn. Anh há miệng mυ"ŧ lấy lưỡi cô say sưa, nước bọt được anh vui vẻ nuốt xuống từng ngụm. Hai người triền miên chỉ đơn thuần mυ"ŧ lấy nhau không tách rời.