Chương 20: Hoá Giải

[ Chương này có yếu tố đam mỹ nha~ Bạn nào không thích có thể lướt ở đoạn dưới. Còn riêng mình thì mình trân trọng tất cả loại tình yêu trên thế gian này. Không phân biệt - không kì thị. Yêu chính là như vậy nên mình mới viết một cp đam 😛 ]

** Đọc đến đây thử đoán xem cp ấy là ai nào? Bình luận cho mình biết nhé ❤️

Bên trong phòng Vip2 của bệnh viện trung tâm thành phố H. Trong phòng bóng một nam một nữ, giọng cả hai trầm thấp vang lên đầy ám dục.

-"Ninh Ninh, nhanh...nhanh lên!" Quân Tâm thở dốc rên rĩ, phía dưới chăn phập phùng lên xuống.

Lan Ninh đỏ mặt chôn mặt trong hỏm vai anh, cánh tay phải mỏi nhừ vì phải liên tục sục ©ôи ŧɧịt̠ cho anh. Người con trai này, cô chỉ cần mềm lòng một tí là anh lại hoá thành lưu manh dâʍ ɖu͙©.

"Ưm ư"

Tay trái anh luồn vào trong áσ ɭóŧ cô mà chơi đùa bầu vυ", đầu ti vì đã trở nên vô cùng nhạy cảm.

-"Vợ ơi, mạnh lên ưm" anh thoã mãn ra lệnh

Côи ŧɧịt̠ anh được tay cô nắm trọn, anh cảm nhận được năm ngón tay xinh đẹp đỏ hồng đang sờ lấy ©ôи ŧɧịt̠ mình mà nâng niu nhẹ nhàng vuốt lấy. Ngón tay trỏ cô tinh nghịch mà xoa xoa đầu khấc khiến anh kí©h thí©ɧ giật giật.

"Ưm"

-"Sướиɠ..ư"

Anh sung sướиɠ nâng lấy mặt cô lên rồi cúi xuống liếʍ mυ"ŧ bờ môi. Lưỡi chơi đùa tiết ra nước bọt rồi được anh đẩy sang miệng cô, cô há miệng nuốt lấy từng dòng nước bọt của anh. Cô vì bị anh kí©h thí©ɧ đầṳ ѵú mà mơ màng chỉ biết sục ©ôи ŧɧịt̠ nhanh hơn.

"A"

-"Vợ ơi, anh nứиɠ!"

"Ưm"

Cô há miệng nút lấy lưỡi anh, không cho anh nói mấy lời thô tục ngay tại đây. Nhỡ người khác nghe thấy thì sẽ không hay. Cô chỉ muốn cản lấy miệng anh, để anh tập trung nút lấy lưỡi cô.

-"Anh ra, anh sắp ra rồi!" Anh thở dốc bên tai cô

Lan Ninh nghe thấy anh thở dốc thoã mãn mà vuốt nhanh hơn, cô cảm nhận ©ôи ŧɧịt̠ đang dần căng cứng đến cực hạn. Sục tay thật nhanh, nghe thấy anh trên vai cô rầm rừ hai tiếng rồi tϊиɧ ŧяùиɠ được giải phóng ướt trên bàn tay cô.

Cô mở to mắt muốn trừng anh, lại nghe thấy anh cười bên tai.

-"Đúng là chỉ có em mới giúp anh sướиɠ!"

-"Ướt hết tay em rồi!" Cô oán trách rút tay ra khỏi chăn

-"Đưa đây anh liếʍ sạch cho!" Anh trở giọng đầy quyến rũ, thở bên tai cô

-"Không...không được. Bẩn lắm!" Cô đỏ mặt

Quân Tâm nghe thấy thế lại ôm siết cô hơn, những lúc cô nuốt hết tϊиɧ ŧяùиɠ của anh thì không nghe thấy cô chê trách. Còn anh muốn liếʍ tinh của chính mình thì cô lại ngại bẩn. Cô gái của anh có cần đáng yêu đến thế này không?

-"Em..em muốn đi rửa tay!" Cô định đứng dậy thì lại bị anh siết lấy không buông.

-"L*и chảy nước chưa?" Anh nhỏ giọng thì thào

Lan Ninh đỏ bừng cả mặt, vậy mà anh dám hỏi thẳng. Anh...anh...

-"Anh muốn bú..ưm!"

Môi đã bị cô lấy tay chặn lại, cô lườm mắt trừng anh cảnh cáo.

-"Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn im lặng, không em sẽ bỏ mặc anh đấy!"

Quân Tâm mắt trừng đáng thương nhìn cô quay đi về hướng phòng vệ sinh. Đáng ghét, anh thật sự rất rất nhớ cô bé của cô mà. Không những anh, mà anh bạn to bự của anh cũng rất muốn vào trong đó.

-"Vợ ơi, anh đói bụng!" Nhìn thấy cô lau tay sạch sẽ bước ra, anh nhỏ giọng

-"Để em xem giờ này bên dưới có gì bán không?!" Cô ân cần bước lại, vén lấy vài lọn tóc của anh dịu dàng.

-"Anh muốn ăn em thôi!" Anh nói đầy chân thành. Có ai như anh không? Nói chuyện lưu manh bằng gương mặt đầy chân thành như thế này hả?

Cô lườm anh -"Nghiêm túc cho em!"

-"Thật mà! Anh thèm em sắp phát điên rồi đó!" Anh chớp chớp mắt

-"Có muốn ăn cháo không?" Cô không thèm đáp trả lại anh mà hỏi

-"Không. Ngày nào anh cũng ăn cháo. Anh bị đau tay chứ đau răng đâu mà lúc nào cũng ăn cháo!" Anh oán thán. Cả tuần nay, mẹ anh ngày nào cũng nấu cháo cho anh. Bây giờ nghe đến ăn là anh sắp hoảng rồi.

Cô cười vành mắt cong cong, lúc anh trẻ con nũng nịu cũng khiến cô thích mắt.

-"Vậy anh ăn đỡ một hôm nữa thôi, mai em ninh xương cho anh ăn cơm nhé!" Cô vừa mở tủ nhìn thấy bên trong có một bát cháo đang được giữ ấm dịu dàng dỗ dành.

Anh nghe thấy cô muốn làm thức ăn cho anh, mai lại đến thăm nên hai mắt sáng bừng gật gật.

-"Ăn hết bát cháo này rồi mai không ăn nữa nhé!" Cô cầm bát cháo đến ngồi trên giường

-"Để em lắp bàn ăn cho anh!"

-"Đừng...em đút anh ăn đi!" Anh thấy cô đứng dậy định lắp bàn ăn thì vội nói.

-"Không phải anh còn tay trái à?!" Lừa cô chắc, tay trái của anh còn rất linh hoạt không phải sao.

Anh nhỏ giọng đáng thương -"Nhưng anh ăn không quen. Toàn làm đổ lên quần áo!"

-"Vợ ơi, nhìn anh đáng thương thế này em không đau lòng sao?!" Gương mặt đầy ưu thương

Lan Ninh cơ bản là mềm lòng, cô không phải là đối thủ của anh.

-"Được rồi, em đút cho anh! Chịu chưa?"

-"Chịu! Quá chịu ý chứ!" Anh càng cười vui vẻ hơn

Cô đưa tay múc một muỗng cháo, cũng không nóng lắm, vừa lúc dùng đến bên môi anh. Anh há miệng ăn đầy thoã mãn, đây là bát cháo ngon nhất anh ăn hơn tuần nay.

-"Em ăn cùng với anh đi, ngon lắm!"

-"Anh ăn đi, tối về em ăn sau" Cô vẫn đưa cháo đến môi anh nói

Anh mím môi tỏ vẻ không ăn -"Em ăn cùng anh đi, em mà đói thì anh sẽ đau lòng lắm!"

-"Đừng có trẻ con, ăn đi" Cô cong môi cười

-"Em ăn thì anh mới ăn!"

Cô thở dài nhìn ai kia bướng bĩnh, rồi há miệng ăn một muỗng cháo. Cô nhìn thấy anh lại vui vẻ cười há miệng chờ cô đút.

Cứ thế hai người, anh một muỗng em một muỗng mà ăn hết một bát cháo lớn. Cả hai cùng vui vẻ cười đùa.

Cô vừa lau sạch miệng cho anh, vừa vén chăn giúp anh nằm xuống nhưng anh lại lắc đầu tỏ vẻ thích dựa vào giường ngắm nhìn cô.

-"Còn đau không?!" Cô sờ sờ bàn tay phải đang bó bột đau lòng hỏi

-"Không đau nữa!" Anh lắc đầu

-"Sao không liên lạc cho em?" Cô nhỏ giọng

-"Điện thoại anh bị va chạm hư rồi. Với lại anh...anh không nhớ được số điện thoại của em!" Anh lí nhí giải thích. Sợ cô giận dỗi vì anh luôn tự xưng là bạn trai mà không nhớ số điện thoại của bạn gái. Đúng là mất hết mặt mũi!

-"Ra là thế!" Cô vỡ lẻ cũng không chú ý biểu cảm của anh. Vì cô đang hổ thẹn rất là tự trách. Không liên lạc là nghĩ anh có người khác, cô thật ra chẳng tin anh điều gì?!

-"Anh xin lỗi, làm em lo lắng rồi! Sau này anh sẽ nhớ số điện thoại của em, không khiến em phải khóc nữa đâu!" Anh nắm chặt lấy tay cô -"Vợ!"

Cô nghe thấy thế lại dịu lòng, người con trai này cô từ chối không được, mà là không thể từ chối.

-"Phải là em xin lỗi mới đúng! Là em hiểu lầm anh, còn nghĩ xấu về anh nữa,em...em"

Anh nghe thấy cô tự trách lại nắm lấy tay cô xoa xoa, cười nói -"Không sao! Cuối cùng em vẫn không bỏ mặc anh đã là tốt lắm rồi!"

-"Em sẽ không bỏ mặc anh đâu!" Cô vội nói

-"Anh biết!" Anh gật đầu, sau đó lại chăm chú nhìn cô có vẻ như đang đấu tranh sau cùng anh lại lên tiếng.

-"Hôm..hôm đó trước cổng trường, anh đã thấy hết mọi chuyện!"

Cô vẻ mặt hơi mờ mịt nhìn anh, anh thấy gì? Cô có điều chau mày khó hiểu.

Anh lại tiếp -"Anh thấy em chạy đến ôm một người con trai khác, hai người còn rất thân thiết. Anh trai của em còn vui vẻ chở hai người rời đi"

Giọng anh cực kì đau lòng, cô chớp chớp mắt nhớ lại. Không phải anh hiểu lầm anh Hạ Nhiên và cô đấy chứ?

-"Anh..anh chưa tin hẳn, anh chỉ là trên đường sang nhà trọ định đợi em về nhưng ai ngờ lại sảy ra tai nạn. Anh..."

Cô ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt anh, trong ánh mắt hiện lên vài tia lo lắng. Cô cũng đau lòng khi nghe anh nói, tại vì muốn hỏi rõ cô mà anh bị tai nạn.

-"Em xin lỗi, là em không kịp giải thích với anh" cô siết lấy tay anh -"Quan hệ của bọn em không phải như anh nghĩ đâu!"

-"Em và anh trai từ nhỏ đã chơi cùng anh Hạ Nhiên. Anh ấy vừa đi du học về nên bọn em mới vui vẻ khi gặp lại. Với lại anh Hạ Nhiên không phải như anh nghĩ, anh ấy..anh ấy.." cô ấp úng không biết nên nói sao

Nghe tới đó Quân Tâm đã đủ thoã mãn, chỉ cần cô nói không phải thì nhất định là không phải. Cô là người rất thẳng thắng trong chuyện tình cảm anh biết.

-"Nói chung là anh đừng nghĩ linh tinh. Bọn em trong sáng lắm! Sau này có dịp em sẽ giới thiệu mọi người với nhau, được không?!"

-"Được! Nghe theo em hết" anh vui vẻ gật đầu thật nhanh. Môi cười mà trong ánh mắt cũng hiện lên tia vui vẻ cười.

-"Sau này có chuyện gì cũng không được nghĩ lung tung. Anh hỏi em, em sẽ thẳng thắng trả lời với anh!" Cô nói

-"Được! Em cũng thế! Em cũng phải tin anh, anh không giấu em gì cả. Người anh yêu trước giờ chỉ có em" Anh chân thành ôm lấy cả người cô ngọt ngào nói.

-"Ừm" cô gật đầu nằm trong vòng ôm của anh thân thiết lên tiếng.

Hai người chính thức hoá giải tất cả những hiểu lầm. Cô lại mở lòng hơn với anh rất nhiều, cô kể với anh vài chuyện lúc bé, chuyện lúc cô bị hai người kia hợp tác mà trêu đùa thế nào. Anh cũng kể cô nghe mấy ngày qua anh sống thế nào. Lại càng kể thê thảm hơn cho cô phải dịu dàng mà hôn lấy anh liên tục xin lỗi.

*

Trong căn phòng nhỏ trên khu trung tâm thành phố, một vài âm thanh ái muội được truyền ra, từng tiếng nấc nghẹn ngào thoã mãn.

Bóng hai người, đang loã lồ một trên một dưới, chỗ thân mật đang không ngừng va chạm phát ra âm thanh bạch bạch bạch.

-"Vũ! Nhẹ...nhẹ..thôi ưm" Hạ Nhiên nằm bên dưới thở dốc nói không ra tiếng

Ninh Vũ nhìn xuống chàng trai đang vì kí©ɧ ɖụ© mà mơ màng ửng đỏ gương mặt. Côи ŧɧịt̠ nhỏ vì bị tay anh vuốt mà đỏ bừng, trên cơ thể chi chít những dấu hôn đỏ đỏ anh để lại.

-"Nhẹ sao thoã mãn em! Hả? Hả?" Ninh Vũ như cuồng dã mà nắc ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu hơn, bên dưới lỗ không ngừng chảy ra lớp gel trong suốt.

"A"

-"Vũ...sướиɠ..." Hạ Nhiên cơ thể rung rẫy theo từng nhịp nắc sâu của ©ôи ŧɧịt̠ mà rên lớn.

-"Nói! Là ai đang đυ. em?" Ninh Vũ nắc mạnh hỏi

-"Là anh! Vũ...Vũ a ư" Hạ Nhiên thở không ra hơi.

-"Bên kia 5 năm ai thoã mãn em hả?"

-"Không...không ai cả. Em chỉ có anh" Hạ Nhiên lắc đầu rên rĩ

-"Lỗ l*и rộng như vậy còn nói dối!" Ninh Vũ nắc càng điên cuồng hơn, như trừng phạt sự giả dối

"A ư"

Hạ Nhiên lắc mạnh đầu không nói được câu gì. Côи ŧɧịt̠ đút sâu vào hậu môn kí©h thí©ɧ tuyến tiền liệt khiến hậu môn cơ bóp kịch liệt.

-"Đυ. me lại còn biết bóp lấy ©ôи ŧɧịt̠!" Ninh Vũ điên cuồng đυ. nhanh

-"Sướиɠ...sướиɠ l*и Vũ ơi"

-"Đĩ chó a ư" Ninh Vũ cuồng dã liên tục kí©h thí©ɧ.

Cả hai người trên dưới cùng rên rĩ, tay Ninh Vũ sục lấy ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của Hạ Nhiên khiến anh trên dưới đều bị kí©h thí©ɧ mà rên lớn.

Trên giường hai thân thể như thoã mãn mà ôm siết lấy nhau. Tiếng bạch bạch vang lên.

-"Vũ ơi...em bắn a" Hạ Nhiên hét lớn

-"Đυ.! đợi anh ư ư" Ninh Vũ như dần đến cực khoái mà cúi xuống siết lấy cơ thể bên dưới.

"A"

"A"

Hai ôm thanh vang lớn lên rồi cả hai cùng co giật, Ninh Vũ phóng hết tϊиɧ ŧяùиɠ vào trong hậu môn Hạ Nhiên. Thở dốc rục lên cơ thể cậu, Hạ Nhiên cũng vừa bắn đợt tϊиɧ ŧяùиɠ thứ hai sau đó cũng ôm lấy cơ thể người trên mà thoã mãn.

Năm năm anh rất nhớ Ninh Vũ. Mỗi lần nhớ là thủ da^ʍ, anh dùng đủ mọi thứ có thể thoã mãn mà đút vào hậu môn như được Ninh Vũ chơi. Anh chỉ yêu người con trai này! Bắt đầu biết nhận thức là đã nhận định đời này kiếp này chỉ là anh chứ không một ai khác!