Chương 5: Em yêu anh (Kết)

2-0-5-3

1-9-4-7

0-1-3-2

Tiêu Chiến muốn giải quyết chuyện này một lần và mãi mãi nhưng anh không có thời gian để tra cứu mã thương mại cho đến hôm nay. Những ngày này, anh có nhiều công việc phải hoàn thành hơn dự kiến. Điều đó khiến anh khó có thể thư giãn trước khi tiếp tục quay các bộ phim khác. Ít nhất, Vương Nhất Bác cũng như vậy nên họ chưa lật lại chủ đề này một lần nữa.

Tiêu Chiến cuối cùng cũng có một buổi chiều rảnh rỗi vì sự cố kỹ thuật của người quay phim. Các diễn viên tranh thủ dịp này đi uống rượu nhưng anh không muốn. Hơn nữa, tối nay, tất cả sẽ gặp giám đốc ở nhà hàng nên anh không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì.

Anh tìm kiếm mã thương mại trên Baike và ngạc nhiên vì dễ dàng tìm được nó. Về mặt chính thứ, nó được gọi là Mã điện báo của Trung Quốc nhưng chủ yếu được sử dụng bởi những người buôn bán và lập trình viên. Đó là một mã thập phân bốn chữ số để sử dụng điện tử được tạo ra liên quan đến việc áp dụng mã Morse cho các kí tự Trung Quốc. Nó lần đầu tiên được xây dựng bởi Septime Auguste Viguer người Pháp ở Thượng Hải, sau đó được cải tiến bởi Zheng Guanying vì nó không hiệu quả và quá lộn xộn để sử dụng. Bốn chữ số đó đi từ 0000 đến 9999 cho biết trang, hàng và cột tương ứng với kí tự.

Cứ như vậy, Tiêu Chiến bị cuốn hút bởi thông tin trên cuốn mật mã mà anh không hề biết đến sự tồn tại của nó. Anh dành cả buổi chiều để đọc mã thương mại.

Tiêu Chiến bị cám dỗ để tải xuống chính cuốn sách mã mà anh muốn tìm hiểu nhưng sự tò mò về thông điệp của Vương Nhất Bác mạnh hơn mong muốn học tập của anh.

Tiêu Chiến tuy cập tranh và nhập chuỗi mà Vương Nhất Bác khai thác.

Nó không phải là 2-0-5-3, 1-9-4-7 và 0-1-3-2 mà là 2053 1947 0132 không có dấu gạch ngang hoặc dấu cách ở giữa.

Kết quả làm anh giật mình đánh rơi điện thoại. Tiêu Chiến có thể cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên vì sự táo bạo của Vương Nhất Bác. Anh không thể cưỡng lại việc phải úp mặt vào bàn tay khỏi sự ngạc nhiên.

Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh và nhìn vào di động. Màn hình vẫn được bật và các kí tự vẫn hiển thị một cách tự hào trên màn hình.

Cắn môi, Tiêu Chiến thận trọng thu lại điện thoại để nhìn kĩ nội dung trên màn hình lần nữa. Anh cần kiểm tra lại xem có phải mình đã nhầm hay không.

Các kí tự vẫn không thay đổi.

Tiêu Chiến cảm thấy khuôn mặt của mình ngày càng nóng. Tim anh đập ngày càng nhanh. Nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt anh.

Đó là cách Vương Nhất Bác tìm thấy khi cậu bước vào phòng Tiêu Chiến mà không cần gõ cửa. Từ một cái nhìn đơn giản, cậu biết anh đã giải mã được thông điệp của mình. Vương Nhất Bác băng qua phòng đến trước mặt Tiêu Chiến, đứng im đợi anh phản ứng.

Tiêu Chiến nhìn thấy cậu từ khoé mắt và bất giác bật ra nụ cười khúc khích. Âm thanh the thé, chói tai và bị cắt ngắn khiến anh nhận ra mình đã quá kích động. Anh dùng tay che miệng và hướng đôi mắt mở to nhìn cậu, mặt đỏ bừng.

Nụ cười nhếch mép của Vương Nhất Bác càng mở rộng khi nhìn thấy điều này.

"Anh đã hiểu chưa?"

Nước mắt lăn trên khuôn mặt Tiêu Chiến khi tiếng cười khúc khích của anh vang lên một lần nữa.

"Anh hiểu rồi, cún con. Xin lỗi đã khiến em phải chờ đợi lâu như vậy."

Thở dài nhẹ nhõm, Vương Nhất bác đưa tay về phía Tiêu Chiến và dùng một tay ôm lấy gáy anh.

"Không quan trọng. Cuối cùng, anh cũng biết em muốn nói gì với anh kể từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Tan chảy trước sự đυ.ng chạm của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vòng tay qua cổ và dựa trán vào quai hàm cậu.

"Ngay từ khi chúng ta gặp nhau ở vườn hoa cải dầu?"

Vương Nhất Bác ôm lấy mặt Tiêu Chiến, dùng ngón cái vuốt ve đôi môi anh.

"Bắt đầu từ lúc đó. Ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em đã yêu anh rồi. Đó là tình yêu sét đánh đối với em. Anh là người duy nhất khiến em cảm nhận được điều đó."

Tiêu Chiến nở một nụ cười hạnh phúc với Vương Nhất Bác.

Cậu rất vui vì cuối cùng cũng có thể nếm được nụ cười đẹp đẽ này. Cậu đã khao khát điều đó từ rất lâu rồi.

Vương Nhất Bác che môi Tiêu Chiến bằng chính môi mình. Anh có thể cảm thấy cái cách mà đôi môi cậu nhếch lên thành một nụ cười không kiềm chế được khiến cho việc khoá môi trở nên khó khăn. Vương Nhất Bác hôn lên khoé miệng và cắn vào môi dưới đầy đặn trước khi anh ngả người ra sau.

Tiêu Chiến lại cười trong hạnh phúc. Anh không thể kiểm soát được bản thân. Niềm vui của anh không thể bị chế ngự. Anh áp trán mình vào má Vương Nhất Bác và cố tình đưa tay lên ấn đầu ngón tay vào má cậu. Từ từ, anh gõ một chuỗi các kí tự khiến Vương Nhất Bác bật cười.

2053 1947 0132

Anh yêu em