Chương 4: Mật mã Morse

2 0 5 3

1 9 4 7

0 1 3 2

Những con số đó là gì? Tại sao Vương Nhất Bác lại nhấn mạnh vào những con số này.

Thất vọng vì thất bại của mình, Tiêu Chiến quyết định im lặng. Tốt nhất là Vương Nhất Bác không biết bất cứ điều gì về nỗ lực của anh hơn là anh không nhận được tín hiệu của cậu. Anh đã bắt cậu ấy đợi lâu như vậy. Làm thế nào Tiêu Chiến có thể thú nhận sự thiếu hiểu biết của mình về ý nghĩa của nó.

Cắn môi, Tiêu Chiến nhấn thử gõ lại các tiết tấu trong tiếng gõ của Vương Nhất Bác. Anh thậm chí muốn hỏi thẳng cậu. Ngay khi quyết định can đảm trước sự thất vọng của chàng trai trẻ, Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đang nhìn anh. Cậu thực sự đang chăm chú nhìn anh.

Tiêu Chiến trầm mặc nhìn xuống và những ngón tay của Vương Nhất Bác lại thu hút sự chú ý của anh. Chúng không ngừng chuyển động dù chàng trai đang tập trung vào anh. Có lẽ... Hỏi không sao đâu nhỉ?

Liếʍ đôi môi khô khốc, nuốt cục nghẹn trong cổ họng, Tiêu Chiến ngập ngừng lên tiếng.

"Em có... em biết... uhm... bất kì mật mã Morse nào không?"

Mắt vẫn chăm chú vào các ngón tay của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có thể chỉ ra thời điểm những ngón tay dừng lại trước khi bắt đầu một vòng tuần hoàn mới. Âm thanh thậm chí không vấp một chút nào. Tiêu Chiến bị ấn tượng bởi những ngón tay khéo léo của Vương Nhất bác.

2-0-5-3---1-9-4-7---0-1-3-2

2-0-5-3---1-9-4-7---0-1-3-2

2-0-5-3---1-

Khi Vương Nhất Bác nghe câu hỏi của Tiêu Chiến, cậu rất ngạc nhiên. Cậu không hiểu tại sao anh lại hỏi câu đó? Anh đã nhận ra sự kiềm nén của cậu khi họ ở bên nhau sao? Điều đó làm cậu thấy hài lòng, có lẽ Tiêu Chiến cũng quan tâm đến cậu rồi.

9-4-7---0-1-3-2

2-0-5-3---1-9-4-7---0-1-3-2

2-0-5-3---1-9-4-7---0-1-3-2

"Đúng."

"Sao cơ?"

Tiêu Chiến đang tập trung vào những ngón tay của Vương Nhất Bác đến mức quên mất câu hỏi của mình.

Thở ra một hơi đầy thích thú, Vương Nhất Bác lặp lại câu trả lời của mình.

"Vâng, em biết mã Morse. Em đang trả lời câu hỏi của anh mà. Không lẽ anh không thật sự muốn nói chuyện với em? Ôi, tội nghiệp cho tôi. Tôi đang cố gắng thảo luận với bạn diễn của mình nhưng anh ấy lại đang mơ mộng về những thứ khác. Nếu em làm anh chán, Chiến ca, anh cứ nói cho em biết. Em thực sự thích một người đàn ông đẹp trai và thanh nhã như Chiến ca."

Đỏ mặt vì xấu hổ, Tiêu Chiến nhấc tay và nắm chặt thành nắm đấm. Anh đánh nhẹ vào ngực Vương Nhất Bác trong khi mắng nhỏ.

"Em có phải là người nữa không Vương Nhất Bác?! Đừng nói những điều như thế, đồ cún con! Điều gì làm anh nhàm chán? Có gì không thú vị? Đẹp trai và thanh nhã gì?!"

Càng về cuối, giọng Tiêu Chiến càng lên cao hơn khi anh bối rối trước những lời khen của Nhất Bác. Cậu nhóc luôn tìm ra những cách mới để tán tỉnh anh bằng cách khen ngợi. Tiêu Chiến cảm thấy hài lòng vì sự chú ý của cậu nhưng lại xấu hổ vì sự phóng đại của lời khen. Anh cảm thấy mình không được như những gì Vương Nhất Bác nói. Đó là điều không thể. Tiêu Chiến đủ nhận thức để biết mình không có gì đặc biệt.

Vương Nhất Bác mỉm cười, nắm lấy cổ tay và xoa dịu anh.

"Được rồi được rồi. Bình tĩnh nào. Anh muốn biết điều gì? Sao tự dưng lại hỏi như vậy?"

Cậu không buông cổ tay Tiêu Chiến, thậm chí còn kéo chúng lại gần ngực để anh không thể bỏ chạy khỏi cuộc chuyện trò. Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng. Anh muốn trốn sau bàn tay mình nhưng cả hai tay đã bị Vương Nhất Bác giữ lấy. Cậu không cho anh bất kì cơ hội nào. Anh cúi đầu thật thấp để né tránh ánh nhìn của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác càng cảm thấy yêu chết được màn xấu hổ của Tiêu Chiến. Cậu muốn vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của anh. Cậu khao khát được cảm nhận hơi nóng toả ra từ gò má anh bằng chính đôi môi của mình cũng như cảm nhận vòng tay Tiêu Chiến quanh cổ trong khi cậu vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ bé của anh.

"Anh đã để ý cách em gõ các ngón tay, nó giống với mã Morse. Nhưng anh đã nghiên cứu rất lâu mà vẫn không hiểu ý nghĩa của nó. Anh chỉ đọc được một dãy số. Vì vậy, anh tự hỏi xem liệu... nếu những gì em đang gõ thực sự là mã Morse. Đó là lí do tại sao anh hỏi em câu hỏi đó."

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn khi anh ngẩng đầu lên và nở nụ cười ngượng ngùng. Thật muốn bắt nạt anh một chút. Chiến ca thật sự quá đáng yêu rồi.

"Ah. Nhưng mà Chiến ca, tại sao anh lại nghĩ đó là mã Morse? Em có thể chỉ lặp lại một vài nhịp từ bài hát em đã nghe. Những ngón tay của em có thể đã gõ nhịp điệu nào đó theo thói quen khi nhảy. Tại sao anh lại nghĩ đến mã Morse đầu tiên?"

Tiêu Chiến bối rối trước những câu hỏi này. Đúng là mã Morse không phải là thứ đầu tiên mọi người nghĩ đến khi nhìn các ngón tay gõ nhịp.

"Cũng có thể. Anh chắc chắn đã dành rất nhiều thời gian để quan sát những ngón tay của em. Anh thích chứ? Em biết cách gõ mã Morse đấy."

Vương Nhất Bác nghiêng người xuống gương mặt ửng hồng của Tiêu Chiến và buông cổ tay ra, dùng những ngón tay thon dài vuốt nhẹ khuôn mặt anh. Tiêu Chiến không thả tay xuống. Vương Nhất Bác lại một lần nữa nắm lấy cổ tay anh. Cậu lợi dụng việc tiếp xúc với làn da Tiêu Chiến để vẽ những vòng tròn nhỏ trên đó.

Tiêu Chiến thực sự bị phân tâm bởi những sự ám chỉ dâʍ ɖu͙© của Vương Nhất Bác.

"Nếu đó là một bài hát cho thói quen nhảy của em, em sẽ gật đầu theo nhịp điệu hoặc di chuyển chân. Nếu đó là bài hát em thích, em sẽ hát nó thay vì nhấn vào giai điệu. Anh hiểu em mà, Vương Nhất Bác. Em không cần nhịp điệu của các bài hát, đó là lí do mà hỏi điều này. Cách duy nhất có thể lí giải thì nó là mã Morse!"

"Được rồi, bảo bảo! Anh đúng! Em biết mã Morse và đó đúng là mã Morse!"

"Bảo bảo?"

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác với đôi mắt mở to, giật mình vì cách xưng hô của cậu. Vương Nhất Bác liếʍ môi nhìn lại anh và cười trêu chọc khi anh phớt lờ câu hỏi của mình.

"Anh đã đọc được những gì nào?"

Để tránh bản thân bị phân tâm, Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác. Tuy nhiên, đối với cậu, ánh mắt của anh trông giống như đang dỗi hờn. Cả dỗi hờn cũng đáng yêu.

"2-0-5-3, 1-9-4-7, 0-1-3-2. Em luôn nhấn vào chuỗi số đó, cùng một thứ tự. Em cũng luôn đánh dấu khoảng dừng giữa mỗi nhóm bốn số."

Vương Nhất Bác ngạc nhiên rồi cười khúc khích. Cậu nghiêng người về phía Tiêu Chiến, cười tươi rói.

"Và anh không biết nó có nghĩa là gì?"

Tiêu Chiến bĩu môi nhưng không trả lời. Không cần thiết, vì Vương Nhất Bác coi sự miễn cưỡng của anh là sự đồng ý.

"Nói cho em nào, Chiến ca. Anh đã học loại mã Morse nào?"

"Gì?" Tiêu Chiến cảm thấy thật sự hoang mang. "Ý em là loại nào? Chỉ có một bộ mã Morse quốc tế thôi, không phải sao?" . TruyenHD

Vương Nhất Bác tiếp tục ngâm nga trong sự trầm ngâm. Ngón tay cậu hoàn thành dãy mã cuối cùng trước khi nhân cơ hội vuốt ve mu bàn tay của Tiêu Chiến. Cậu trượt một tay xuống, vòng quanh eo anh khi anh tiến lại gần hơn một bước, rồi siết chặt.

"Anh có biết bộ luật Thương mại Trung Quốc không?"

Cậu thì thầm như muốn chia sẻ bí mật với Tiêu Chiến, nhưng thực ra là muốn lợi dụng anh nghiêng thêm về phía mình.

"Không, cái gì vậy? Anh chỉ học nghệ thuật ở trường đại học nên thương mại không phải lĩnh vực của anh. Em biết điều đó mà?"

Cười thầm, Vương Nhất Bác gật đầu khi hơi thở của cậu làm những sợi tóc của Tiêu Chiến run lên.

"Em biết. Em nhớ mà. Đừng lo lắng, bảo bối. Bất cứ điều gì anh nói, em đều đã thuộc lòng."

Tiêu Chiến cúi đầu tránh khỏi sự tán tỉnh của chàng trai trẻ. Anh không hiểu tại sao Vương Nhất Bác đột nhiên trở nên táo bạo như vậy. Cậu chưa từng vượt qua ranh giới. Nó giống như cậu đã đi đến cuối trò chơi và đang dốc hết sức mình. Tiêu Chiến cảm thấy rung động và anh thật sự thích cách mà Vương Nhất Bác tập trung vào anh.

"Anh cần biết mã thương mại để bẻ khoá mã này. Đó cũng là một cách để người Trung Quốc giao tiếp thông qua mã Morse. Anh có chấp nhận thách thức không, bảo bảo?"

Bỏ qua cách xưng hô, Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác một cách thách thức. Anh chấp nhận và sẽ thắng thử thách này.

Vương Nhất Bác mỉm cười hài lòng và với một cái nhéo nhẹ vào eo Tiêu Chiến, giải phóng anh khỏi sự kìm kẹp cảu mình. Dù sao họ cũng cần trở lại làm việc. Cậu biết, anh sẽ sớm tìm ra những gì cậu đã cố gắng truyền đặt trong năm qua, khi họ gặp nhau.