Chương 10: Hôn triền miên

Giữa Thẩm Yến và Phạm Tư Tư đã xảy ra biến hóa vi diệu.

Sự ái muội giữa hai người tăng lên nhanh chóng.

Như sách nói thì tình cảm năm cấp ba không bị trộn lẫn với những cảm xúc khác, nó hoàn toàn do hormone gây ra.

Phạm Tư Tư nghĩ, có lẽ cô và Thẩm Yến cũng như vậy, có thể kiểm soát nhưng lại không thể kiểm soát.

*

Cuối tuần, khi Phương Vận từ bên ngoài về nhà, hiếm khi Thẩm Lực không bận họp, vì thế bà tự mình xuống bếp nấu cơm bồi bổ của Thẩm Lực.

Cuối tuần cô có một lớp bổ túc, sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lực nhìn chiếc điện thoại cũ rích của cô.

“Sao con không dùng điện thoại cha mới mua cho con?”

Khi chiếc điện thoại mới vừa được đưa cho cô, Thẩm Văn nói thích, vừa hay chiếc điện thoại này chứa nhiều kỷ niệm của cô cho nên cô đã đưa nó cho Thẩm Văn.

Khoảng thời gian trước bởi vì chuyện yêu sớm mà quan hệ giữa hai cha con Thẩm Văn căng thẳng, đã lâu rồi hai người không nói chuyện gì với nhau.

Cô nàng lo lắng nhìn về phía Phạm Tư Tư, Phương Vận cười nói: “Tư Tư không thích dùng điện thoại Iphone, điện thoại con bé đang dùng hiện tại cũng không có nhiều tiện ích, dùng cũng không tiện.”

Phạm Tư Tư vô thức nhìn về phía Thẩm Yến, gật đầu: “Đúng ạ.”

“Cha còn tưởng mấy đứa các con đều thích dùng Ịphone, Thẩm Yến, chiều nay có thời gian thì đưa Tư Tư đi mua điện thoại mới.”

Không đợi Thẩm Yến trả lời thì Phương Vận đã nói: “Tuần sau Thẩm Yến có cuộc thi vật lý, thằng bé làm gì có thời gian. Em mua cho con bé ở trên mạng là được rồi. Tư Tư, con muốn mua loại nào?”

Phạm Tư Tư không muốn đổi điện thoại, nhưng cô muốn đi đến trung tâm mua sắm với Thẩm Yến.

Thẩm Lực không vui mà nhíu mày: “A Vận, em chuyển tiền cho Tư Tư đi, anh sẽ bảo Tiểu Lưu đưa con bé đi mua.”

“Chiều nay con không có việc gì, con đưa em ấy đi.” Thẩm Yến lau miệng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Phạm Tư Tư.

Dưới ánh mặt trời, làn da của cô mịn màng như trứng luộc, lông mi vừa cong vυ"t vừa rung rinh trông rất đáng thương.

Thẩm Văn cẩn thận giơ tay lên: “Anh ơi, em cũng muốn đi.”

Từ khi Phương Vận biết Thẩm Văn yêu sớm thì càng thêm nghiêm khắc với cô nàng, nếu là trước kia, chắc chắn sẽ không đồng ý cho Thẩm Văn đi cùng.

Nhưng sáng nay, mẹ Trương vô tình để lộ việc tối hôm qua Thẩm Yến về nhà đón Tư Tư, hai người đi đến nửa đêm mới về nhà.

Nghĩ đến đây, bà siết chặt tay, lạnh giọng nói: “Văn Văn đi cùng anh thì không được chạy lung tung, Tư Tư, mua điện thoại xong thì phải về nhà ngay có biết không?”

Thẩm Lực nhìn quần áo Phạm Tư Tư đang mặc, lại nhìn Thẩm Văn, sắc mặt tối sầm: “Thẩm Yến, nhân tiện đưa em gái con đi mua mấy bộ quần áo.”

Phương Vận còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Thẩm Lực cắt ngang: “Cứ vậy đi, Phương Vận, chiều nay em đi đến nhà Lý Hoan với anh.”

*

Phạm Tư Tư lên lầu thay quần áo.

Thẩm Yến đẩy cửa ra, cô hoảng hốt quay đầu lại, cầm quần áo che cảnh đẹp trước ngực.

“Anh làm gì vậy?” Cô cảnh giác nhìn anh rồi vội vàng mặc áo thun.

Đôi mắt của anh lóe sáng, run rẩy.

Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt cô, bầu không khí yên tĩnh, mặt cô vô cớ đỏ bừng.

Anh nói: “Máy tính bảng của anh đang cập nhật, anh muốn gửi một cái email.”

Cô đỏ mặt quay đầu đi, tránh ánh mắt như lửa đốt của anh, nhặt quần áo trên giường chuẩn bị đi vào phòng tắm thay đồ.

Anh cười nhạt, vòng tay nắm lấy cổ tay cô, áp sát cô vào bức tường bên ngoài phòng tắm.

Cơ thể nóng bỏng áp sát vào người cô, cô run rẩy nói: “Anh không dùng máy tính sao?”

Anh chậm rãi cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng áp lên đôi môi mềm mại của cô, cảm nhận hơi nóng trên khuôn mặt hồng hào và non nớt của cô.

“Lúc trước nói chuyện với con trai, em đều có thể dễ dàng đỏ mặt như vậy sao?”

Ngước mắt lên, ánh sáng yếu ớt chiếu vào, cô hít sâu một hơi, mở môi giải thích.

Trước đây cô không thường xuyên đỏ mặt, chỉ khi nào bị người khác trêu ghẹo mới đỏ mặt.

Cô cũng không thể giải thích vì sao mình lại dễ đỏ mặt khi ở cạnh anh như vậy.

Đôi môi hé mở của cô bị anh mυ"ŧ, nhiệt độ giữa môi và lưỡi nóng như lửa đốt, càn quét ý thức của cô.

Tiếng thở hổn hển, hơi nóng thiêu đốt đan xen, suy nghĩ rối tung.

Cô không mặc áσ ɭóŧ, lòng bàn tay của anh đang xoa bóp, nhào nặn ngực cô thông qua lớp vải, động tác gợϊ ȶìиᏂ, giữa hai chân cô trở nên ẩm ướt, khao khát thứ gì đó.

“Cốc cốc cốc...”

Tiếng gõ cửa làm gián đoạn triền miên kịch liệt, mặt cô đỏ bừng.