Chương 9: Chúng ta làm một đôi đi

——Vậy anh hôn em, em có ghét không?

Đây là lời mà anh trai nên nói với em gái sao?

Hay là ngay từ ban đầu anh chưa từng chấp nhận thân phận của cô, tối nay gọi cô đến đây cũng không phải vì quan hệ anh em?

Chẳng lẽ chỉ đang bắt chước người lớn, lang thang trong thế giới thôi sao?

Những hình ảnh dâʍ ɖu͙© trong phòng bao lấp đầy tâm trí của cô.

Cô tưởng tượng ra nhiều hình ảnh hơn, tất cả đều liên quan đến Thẩm Yến.

Bỗng nhiên cô nhớ đến lời cảnh cáo của Phương Vận.

Bọn họ không lớn lên cùng nhau, nhưng huyết thống sẽ không bao giờ biến mất theo thời gian.

Cô là em gái của ah, quan hệ huyết thống.

Về tình về lý, họ không nên thân mật như vừa rồi.

*

Mặc dù cô không bài xích nó, thậm chí còn mong chờ chuyện xảy ra tiếp theo.

Hàng mi của cô rũ xuống, hàng mi dài nhuốm đầy nước mắt như sương, cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Thẩm Yến.”

Cô quyết định thẳng thắn với anh.

Sự mơ hồ giữa hai người, chúng không nên tồn tại.

Lần đầu tiên Thẩm Yến nghe thấy cô gọi tên mình, ánh mắt anh thâm thúy, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng qua vẻ thất vọng, nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất.

“Sao? Nói đi.”

“Ngay cả khi em không mang họ Thẩm thì vẫn là em gái của anh. Nếu không có kết quả DNA, chắc chắn dì Phương không cho em vào cửa nhà họ Thẩm.” Phạm Tư Tư ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.

Anh đẹp trai, cao, ngũ quan cân đối.

Anh là chàng trai đẹp trai nhất mà cô từng gặp.

Sự lạnh lùng khắp người anh che giấu một chiều sâu không nên có ở độ tuổi này.

Nó khiến cô mê muội hơn.

Trong tiềm thức, cô cảm thấy mình giống như con mồi của anh, bị anh bắt, cắn, nuốt, tiêu diệt.

Cô không thích bị cuốn vào trò chơi của người giàu.

“Sau đó thì sao?” Thẩm Yến dựa vào tường, hờ hững hỏi.

Cô bị ánh mắt nóng bỏng, tập trung của anh làm cho đỏ mặt, cô nắm chặt tay, muốn nói tiếp.

Cô bị anh kéo vào trong lòng ngực, anh siết chặt eo cô, ánh mắt trêu đùa dừng trên khuôn mặt ửng hồng của cô.

Cô bị hành động của anh dọa, anh khẽ nâng cằm cô lên, đối diện với cô.

Ánh mắt như vậy, giống như muốn nhìn sâu vào trong tâm hồn cô.

“Em thích Lâm Tư Triết?”

Khuôn mặt nhỏ của cô hiện lên một tia khó hiểu, khàn giọng trả lời: “Tại sao lại hỏi như vậy?”

Hơi thở dịu dàng và nóng bỏng quấn quanh cô, đôi mắt từ từ tiến lại xen lẫn những cảm xúc mà cô không thể hiểu được.

“Anh không thích em ở gần người khác.” Ngón tay anh cào cấu làn da của cô, khiến cơ thể nhỏ bé của cô run rẩy.

“Em gái.” Anh cúi người, áp trán lên trán cô, xuyên qua con người nhìn thấy sự sỡ hãi của cô, giống như con thỏ nhỏ bị dọa, hoảng sợ và bất lực.

Trong nháy mắt, tình cảm không thể giải thích được dâng lên trong lòng anh, cơ thể cường tráng của anh ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.

Khác với nụ hôn trước đó.

Anh chiếm lấy môi cô, lực dần mạnh hơn, đầu lưỡi quấn lấy chiếc lưỡi non mềm của cô.

“Ư...” Hơi thở của cô hỗn loạn, đôi tay buông thõng dần biến thành tư thế ôm.

Không khí dần trở nên khô nóng, thứ cứng rắn giữa hai chân như muốn chen vào trong người cô.

Cô không thể cưỡng lại tình cảm mãnh liệt dâng trào.

Lễ nghi, liêm sỉ, đạo đức gì đó, giống như bị du͙© vọиɠ nuốt chửng.

Hormone tiết ra ở tuổi dậy thì luôn mãnh liệt như vậy, không màng tất cả.

*

Lâm Tư Triết nhìn đôi nam nữ hôn nhau mãnh liệt đối diện, vốn dĩ muốn trêu đùa nhưng lại đột nhiên cứng ngắc.

Đó là ——

Thẩm Yến cùng Phạm Tư Tư!!

Khi một đám người sắp đi tới, cậu ngăn cản bọn họ: “Mua thuốc lá thì đến cầu thang bên kia đi, gần hơn.”

Phạm Tư Tư nghe thấy giọng nói của Lâm Tư Triết, dây thần kinh căng thẳng bỗng nhiên bị đứt đoạn.

Cô lấy lại tinh thần, tránh nụ hôn nóng bỏng của anh, nhỏ giọng nói: “Có người...Có người...”

“Sợ cái gì?” Tiếng thở dốc củ anh lọt vào tai, mơ hồ gợi cảm.

Khuôn mặt vốn đã nóng của Phạm Tư Tư lại càng đỏ hơn, cô nghiêng đầu sang một bên, hơi nhíu mày, giọng nói nghẹn ngào: “Chúng ta...”

—— chúng ta như vậy là không đúng.

Nhưng cô không thể nói ra, hành động phối hợp vừa rồi của cô thật đáng xấu hổ.

“Chúng ta làm sao?” Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô, trái tim hơi co quắp.

“Thẩm Yến, chúng ta có quan hệ huyết thống.” Cô hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giọng nói run rẩy vì căng thẳng, “Hôn môi là chuyện chỉ những cặp đôi yêu nhau mới có thể làm.”

Rõ ràng tham lam hơi thở trên người anh, tham lam nhiệt độ trên người anh, tham lam nụ hôn nồng nhiệt của anh.

Nhìn ra sự bối rối trong mắt cô, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng, anh ôm cô, thấp giọng nói: “Vậy chúng ta trở thành một đôi đi.”