Chương 6: Thầy Ơi, Em Đói

Nhanh chóng đến tầng mười, Dụ Hoan bước ra chờ anh đi trước.

Anh mở cửa, Dụ Hoan trộm nhớ kỹ số nhà.

“Vào đi.”

Phương Hoành Bác bước vào đổi dép, Dụ Hoan nghe lời theo sau.

Bên ngoài có sẵn đôi dép nam, Phương Hoành Bác lấy từ trong tủ một đôi dép nữ ném xuống đất, sau đó không thèm để ý cô, bước thẳng vào nhà tắm.

Do có thói quen sạch sẽ, xung quanh vẫn phảng phất mùi của cô, anh tỉ mỉ rửa sạch tay.

Dù Dụ Hoan không vui khi thấy đôi dép có người sử dụng, cô miễn cưỡng dùng.

Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, một người thực sự rất rộng, trang trí đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi.

Dụ Hoan dạo một vòng, ngồi ở ghế sô pha đợi anh.

Phương Hoành Bác bước ra từ nhà tắm cũng không thèm để ý đến cô, vào bếp nấu mì.

Nghe được âm thanh bật bếp, Dụ Hoan xoa xoa cái bụng đói, mặt dày đi tới phòng bếp.

Tưởng sẽ làm lơ cô đứng trước cửa bếp nhưng thấy mắt cô sáng lên, nhìn chằm chằm cả người khó chịu. Cuối cùng nhịn không được hỏi: “Làm gì?”

“Thầy ơi, em đói.”

Âm thanh vừa mềm vừa nhu không hề giống dáng vẻ sáng nay. Dù anh vẫn còn nhớ chuyện trong xe nhưng thật ra cô cũng là một học trò ngoan ngoãn.

Trong đầu nghĩ như vậy, từ trong tủ lạnh lấy thêm trứng gà và một gói mì, đun nước nấu mì.

Chốt lát, mùi thơm lan tỏa, Dụ Hoan bụng kêu lên vui mừng, mắt trông mong nhìn nồi mì.

“Dọn bát đũa.”

Người đàn ông bưng một bát mì trên mặt còn có miếng trứng rán, Dụ Hoan tiếp nhận bưng lên bàn.

Giữa hè làm một bát mì không gì tuyệt vời, Phương Hoành Bác cầm một đôi đưa cho Dụ Hoan.

“Ngồi xuống ăn đi, ăn xong rồi ngủ sớm một chút, em ngủ phòng bên kia.”

Nhìn theo hướng tay anh chỉ gật gật đầu, ngồi xuống liền thưởng thức bát mì. Phương Hoành Bác cũng rất đói bụng, động tác ăn cơm đều ưu nhã, Dụ Hoan vừa ăn vừa ngắm anh.

Phương Hoành Bác có thói quen vừa ăn cơm vừa uống nước, lúc anh nâng cằm uống nước một ngụm, nghiêng đầu ngửa về sau, đôi mắt nhắm hờ, yết hầu gợi cảm chuyển động theo từng ngụm nước nuốt xuống. Một vẻ đẹp gợi cảm không thể tả bằng lời.

Âm thanh nuốt có chút lớn như một cái búa nhỏ gõ vào trái tim bé nhỏ của cô.

Bất giác Dụ Hoan kép chặt chân, cô phát hiện chỉ cần ở riêng cùng Phương Hoành Bác liền không thể tự chủ khao khát có anh. Chiếc miệng nhỏ kia lại vừa nhộn nhạo vừa ẩm ướt, khao khát được cây kẹo nhỏ của anh lấp đầy khoảng trống.

Anh tập trung ăn cơm mà không biết bản thân đang đối diện một gái lúc nào cũng tưởng tượng được ngậm cây kẹo của anh. Rõ ràng cô lớn lên có một gương mặt thuần khiết nhưng thân thể quyến rũ luôn khao khát.