Buổi chiều, Bối Đào nhận được cuộc gọi video của Bối Giác và Bối Thanh Viễn từ Luân Đôn gọi
đến.
“Mẹ, Đào Đào, năm mới vui vẻ.” Bối Giác cùng hai người chào hỏi.
Bối Đào ngồi bên cạnh Vương Hủy Ngọc, “Ba ba năm mới vui vẻ, chị năm mới vui vẻ.”
Bối Thanh Viễn và Vương Hủy Ngọc mấy hôm trước còn cãi nhau một trận về chuyện của Bối Đào, bởi vậy Bối Thanh Viễn cùng Bối Đào trò chuyện một chút liền đưa điện thoại di động cho Bối Giác còn ông thì đi vào bếp tiếp tục làm cơm tất niên.
Vương Hủy Ngọc không quan tâm Bối Thanh Viễn rời đi, bà nhìn con gái lớn trong video, mặt mày ôn hòa: “Giác Giác, con một mình ở nước ngoài phải tự chăm sóc mình thật tốt, nếu gặp chuyện gì không giải quyết được, đầu tiên phải gọi điện cho chúng ta, biết chưa?”
Bối Giác cười nói: “Con biết rồi, mẹ cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình.”
Vương Hủy Ngọc nghe được những lời này, trong lòng cảm thấy vui mừng, đúng lúc ánh mắt quét đến canh gà đang hầm ở phòng bếp, bà liền đưa di động cho Bối Đào: “Mẹ đi xem canh gà, hai chị em các con nói chuyện đi.”
Bối Giác nhìn vào màn hình phía bên kia, nơi có Bối Đào, chị ấy không quay về thành phố Nam vào năm cuối đại học của mình vì bận rộn với học tập, sau khi tốt nghiệp lại trực tiếp đến Luân Đôn, vì vậy trong hai năm gần đây hai chị em họ chưa từng ngồi xuống và trò chuyện trực tiếp với nhau một lần, thậm chí cả những cuộc trò chuyện và video hiếm hoi cũng chỉ kéo dài trong vài phút.
Ban đầu, cô còn nghĩ rằng đó là vì cô bé trưởng thành, nhưng càng ngày em ấy càng trở nên im lặng hơn, chủ đề trò chuyện giữa họ cũng ngày càng ít đi. Đôi khi nhìn em ấy, chị ấy cảm thấy có một chút khó tin, liệu đó có phải là Bối Đào hoạt bát trong ký ức của chị ấy không?
Nhìn thấy Bối Đào mím mím môi không biết nói gì, Bối Giác tự mình mở lời: “Ba ba kể cho chị biết, lần này em thi đạt trong năm của khối, phải không?”
Vì sự chủ động của Bối Giác mà Bối Đào trong lòng nhẹ nhõm một chút, khi nghe lời này, cô gật đầu đồng ý.
Bối Giác tiếp tục: “Nhất Trung là trường trọng điểm của thành phố, Bối Đào của chúng ta có thể đạt được hạng năm của khối thật là ấn tượng, thời gian này chắc chắn em phải học rất vất vả nhỉ?”
Nghe điều này, Bối Đào có chút lúng túng, nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của Bối Giác, cô cảm thấy lòng mình mềm mại một chút, giọng điệu cũng tự nhiên dễ chịu hơn, “Thực ra cũng không tệ, dù sao cũng là năm cuối cấp rồi mà.”
Bối Giác nhẹ nhàng nói: “Năm cuối cấp tất nhiên quan trọng, nhưng sức khỏe mới là tiền đề của sự phát triển, khi học tập cũng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, ngoài ra, nếu em không hiểu bài gì thì vào cuối tuần, chụp lại gửi cho chị, chị sẽ giải cho em.”
Bối Đào cười hỏi: “Bây giờ chị vẫn nhớ cách làm bài tập của năm cuối trung học hả?”
Bối Đào nhận ra được sự thả lỏng của cô, nụ cười trên mi càng sâu hơn một chút, chị ấy giả vờ phiền não suy nghĩ một chút, “Chắc không phải là vấn đề lớn, nếu không chị sẽ ôn lại bài tập của năm cuối trung học?”
Bối Đào cười nói: “Không cần đâu, bây giờ chị cũng không thoải mái với việc học hành, những bài tập không hiểu, em sẽ trực tiếp hỏi giáo viên.”
Tìm được chủ đề nói chuyện, sự xa lạ giữa hai chị em cũng nhạt dần, hai người nói về bữa tối năm mới của Vương Hủy Ngọc chuẩn bị, cho tới lúc Bối Đào đi ăn cơm, thì mới tắt video.
Vương Hủy Ngọc đưa Bối Đào ra sân đốt pháo, sau đó họ cùng nhau vào nhà ăn bữa cơm tất niên. Mặc dù chỉ có hai người trong nhà, nhưng bữa cơm tất niên do Vương Hủy Ngọc chuẩn bị vẫn rất phong phú. Sau khi ăn xong, Bối Đào cũng nhận được một bao lì xì mới của Vương Hủy Ngọc, rất dày.
Trở lại phòng, Bối Đào đặt gói bao lì xì dưới gối.
Lúc này, tin nhắn từ Dư Sơ gửi đến.
Dư Sơ: Đào Đào, Ngôn Trúc mời chúng ta đi trung tâm thành phố xem màn pháo hoa năm mới!
Dư Sơ: Lần trước cậu không đến, lần này cùng đi nhé? Chúng ta chưa từng đón năm mới cùng nhau.
Bối Đào thoát khỏi cửa sổ trò chuyện với Dư Sơ, thật ra cô thấy Ngôn Trúc tag họ trong nhóm rồi, rủ bọn họ tối nay sẽ đi xem pháo hoa, nếu Ngôn Trúc đi thì Chu Tê Thời họ chắc chắn cũng sẽ đi, trước đó không thể cùng nhau đón năm mới, Bối Đào cảm thấy hơi tiếc nuối, không biết trong tương lai có cơ hội như vậy không. Bối Đào trước tiên trả lời Dư Sơ, sau đó cầm di động đi xuống lầu.
Vương Huy Ngọc dọn dẹp xong bếp, đang cắt hoa quả, nhìn thấy cô xuống tầng dưới, bà nói: “Đến đây ăn hoa quả đi, mẹ giúp con gọt vỏ củ năng rồi.”
Bối Đào ăn hai miếng, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con muốn đi xem màn pháo hoa năm mới ở trung tâm thành phố cùng các bạn cùng lớp, được không ạ?”
Nếu là ngày thường thì Vương Hủy Ngọc chắc chắn sẽ không đồng ý, thời gian học đã không đủ rồi, còn có thời gian đi chơi đâu? Nhưng dù sao, hôm nay là Tết, Bối Đào cũng ít khi tự mình đề xuất như vậy, vì vậy bà không từ chối ngay, mà hỏi: “Bạn nào, có những ai?”
Nghe vậy, Bối Đào biết mình có hy vọng, cô nói: “Bạn cùng bàn của con, Dư Sơ, cùng... các bạn trong nhóm học tập của chúng con.”
“Khi nào mà các con thành lập nhóm học tập vậy?”
“Chúng con tự lập, bạn đứng đầu lớp cũng ở trong nhóm của tụi con đó.”
Khi nghe được cụm từ “bạn đứng đầu lớp”, Vương Hủy Ngọc ngừng lại động tác trong tay, nếu Bối Đào nói về ai khác thì bà có thể không biết, nhưng nếu là Chu Tê Thời thì bà quá rõ ràng, ai là phụ huynh nào mà không biết đến học sinh đứng đầu trường suốt ba năm liền?
“Con nói là Chu Tê Thời?” bà hỏi.
Bối Đào nháy mắt, sau đó gật đầu.
Vương Hủy Ngọc không nói gì, mà quay sang mở cửa tủ lạnh và lấy ra thêm hoa quả, sau đó như nhớ ra điều gì đó, bà hỏi: “Con biết thằng bé thích ăn loại hoa quả nào không?”
Bối Đào ngạc nhiên trả lời: “Cậu ấy? Chu Tê Thời à?”
“Thôi, chuẩn bị nhiều hơn một chút, lát nữa con mang đi chia cho... bạn bè của con.”
Bối Đào: “...Dạ”
Bối Đào lên tầng trên, thay chiếc áo khoác dài màu cam sừng dê của mình, rồi khoác thêm chiếc khăn len sọc đỏ trắng mà Ngôn Trúc tặng, xuống dưới, Vương Huy Ngọc đã sắp xếp hoa quả sạch sẽ và đóng gói xong.
“Mấy đứa hẹn nhau ở trung tâm thành phố? Có cần mẹ lái xe đưa con qua không?”
“Không cần đâu mẹ, hôm nay đường phố sẽ tắc nghẽn lắm, con tự đi bằng tàu điện cho tiện.”
Nhà họ ở ngay bên cạnh ga tàu điện, cách chỉ vài phút đi bộ.
Thời gian cho màn pháo hoa năm mới ở Nam Thị là từ 23:50 đến 00:10 ngày hôm sau, sau khi xem xong, thì đã rất muộn, cô không thể trở về nhà bằng taxi được, Vương Hủy Ngọc nhắc nhở khi cô ra ngoài: “Sau khi xem xong pháo hoa, đừng đi đâu xa, đứng ở ga tàu điện chờ mẹ, mẹ đến đón con.”
Bối Đào chỉ việc gật đầu và nhận gói hoa quả từ tay bà, “Dạ, con biết rồi, thôi con đi đây.”
“Đi đi, trên đường cẩn thận.”