Chương 17-2

Bên này, Bối Đào trước tiên gặp Dư Sơ trên đường Dục Minh.

Dư Sơ nhìn vào túi thức ăn cô đang cầm, tò mò: “Cậu mang gì vậy?”

“Từ mẹ tớ cắt một ít hoa quả để tớ mang đến chia sẻ cho các cậu.”

“Wow! Mẹ cậu thật là tốt bụng!” Nói xong, cô ấy tự giác nhận túi từ tay cô, “Cậu mang theo cả đoạn đường rồi, phần sau tớ sẽ mang.”

Họ đã lên kế hoạch trong group chat, trước hết là đi xem phim tại rạp chiếu phim tại Trung Tâm Thương Mại Gia Hưởng, sau khi xem phim thì đi xem màn bắn pháo hoa ở bờ sông, vì vậy sau khi ra khỏi cổng ga tàu điện, Bối Đào và Dư Sơ đi thẳng đến cổng trước của Trung Tâm Thương Mại Gia Hưởng để gặp nhóm Ngôn Trúc.

Đêm Giao thừa năm nay, không khí Tết mới càng trở nên đặc biệt sôi động, cảnh tượng toàn cảnh đều là hân hoan, quảng trường Gia Hưởng lúc này càng trở nên đông đúc hơn bao giờ hết, biển người và tiếng ồn ào khắp nơi, các cặp đôi tay trong tay và vai kề vai có thể thấy ở mọi nơi, Bối Đào và Dư Sơ lo sợ bị tách ra, cũng nắm chặt tay nhau, bước vào trong trung tâm thương mại.

Ở trong trung tâm thương mại, Ngôn Trúc đứng ở tầng ba, một bên đang uống trà sữa nóng, một bên nhìn xuống cửa vào trung tâm thương mại, nhưng khi nhìn xuống chỉ thấy một đám người đông đúc, dù có Bối Đào và Dư Sơ thực sự ở trong đó, cô ấy cũng không thể nhận ra.

“Bọn họ nhắn tin bảo là vào rồi, hai người có thấy được không?” cô hỏi Ôn Bồ bên cạnh.

Ôn Bồ cũng đang cố gắng tìm kiếm, “Không, chưa thấy, các cậu còn nói khoác khăn choàng màu hồng để nhận biết dễ dàng, kết quả, chỉ cần nhìn thoáng qua, cả một nhóm đều khoác khăn choàng cổ màu hồng.”

Ngôn Trúc: “...” Cô ấy chạm vào chiếc khăn len của mình, cái này thật sự là tính toán sai.

Chu Tê Thời không nói gì, nhưng ánh mắt của anh dừng lại giữa đám đông bên dưới, khi ánh mắt của anh lướt qua thang cuốn, bất ngờ dừng lại trên cô gái đang mặc áo khoác màu cam, đang đeo chiếc khăn len màu hồng, cô đang nắm chặt tay vịn của thang cuốn và nhìn lên xung quanh tìm kiếm.

Đó chính là Bối Đào.

“Tìm thấy rồi.” Anh nói.

Ngôn Trúc và Ôn Bồ lập tức đến gần, “Ở đâu? Ở đâu?”

Chu Tê Thời chỉ vào giữa thang cuốn, ngay cạnh bên trái, người mặc áo khoác màu cam và khăn choàng cổ màu hồng...Rất nhanh, họ cũng thấy được Bối Đào, hai người kia nhìn có vẻ như cũng đang tìm kiếm họ, Ngôn Trúc cũng mặc kệ họ có thấy hay không, cô ấy vẫy tay hứng khởi.

“Bối Đào! Dư Sơ!!”

Tiếng của Ngôn Trúc bị chôn vùi dưới tiếng ồn ào của đám đông.

Nhưng có lẽ vì một loại linh cảm kỳ lạ nào đó, Bối Đào vẫn chú ý đến cô ấy, đôi mắt cô hơi sáng lên, cô kéo áo của Dư Sơ, nói: “Cậu xem, bên trái ở tầng ba, đang đứng gần rào chắn là không phải là Ngôn Trúc sao?”

Dư Sơ nhìn qua, mắt cô ấy cũng tỏa sáng, “Đúng rồi!”

Ngôn Trúc nhìn họ hai bước lên lầu, giơ tay lên và chạy ra gần cầu thang.

“Năm mới vui vẻ!” Ngôn Trúc đưa trà sữa cho Bối Đào và Dư Sơ.

Bối Đào và Dư Sơ cũng đồng thanh đáp lại: “Năm mới vui vẻ!”

“Đây là gì vậy?”

“Trái cây của mẹ Bối Đào chuẩn bị cho chúng ta, đều cắt ra hết rồi.”

“Thật tốt quá, mình cảm thấy uống trà sữa cũng hơi ngán.”

Ba người cười nói đi về phía Chu Tê Thời và Ôn Bồ.

“Bối Đào, Dư Sơ, năm mới vui vẻ nha.” Ôn Bồ cười khẽ nói.

Bối Đào nhìn về phía Chu Tê Thời: “Năm mới vui vẻ”

Chu Tê Thời nhìn phía cô gật đầu: “Năm mới vui vẻ”.

“Được rồi, được rồi, chúng ta đi đến rạp chiếu phim trước đi, vé xem phim còn chưa có lấy nữa.” Ngôn Trúc lấy hộp trái cây mà Dư Sơ đang xách đưa cho Ôn Bồ, ngay sau đó trái phải ôm lấy bả vai của Bối Đào và Dư Sơ, kéo hai cô nàng đi đến rạp chiếu phim.

Nhận xong vé, Ôn Bồ và Chu Tê Thời cùng đi mua bắp rang.

Lúc này còn cách giờ chiếu phim khoảng 20 phút, bọn họ tìm một cái ghế dài ngồi xuống chờ, Bối Đào mang hộp trái cây đã được cắt sạch sẽ bày ra: “Mẹ của mình chuẩn bị, các cậu ăn trái cây trước đi.”

“Có củ năng nữa hả? Mình thích nhất là củ năng” Ôn Bồ lấy một miếng bỏ vào trong miệng.

Tiếp theo Ngôn Trúc và Dư Sơ cũng cầm lên, Chu Tê Thời lại ăn trái kiwi.

Cậu ấy không thích ăn củ năng sao? Bối Đào nghĩ thầm.

Trùng hợp chính là, giây tiếp theo Dư Sơ liền thay cô hỏi.

“Học thần, cậu không thích củ năng hả?”

Ôn Bồ lanh mồm lanh miệng nói: “Đúng rồi, cậu ấy không thích củ năng.”

Ăn xong hoa quả, đến giờ kiểm tra vé rồi.

Họ xếp hàng ở phía trước, khi vào rạp còn ít khán giả, họ dễ dàng tìm được vị trí của mình. Sau khi Chu Tê Thời ngồi xuống, Bối Đào chuẩn bị di chuyển sang bên trong, đột nhiên bị Dư Sơ giữ lại cổ tay.

“Ở đây cũng có chỗ, ngồi đây đi.”

Dư Sơ đẩy Bối Đào ngồi bên cạnh, sau đó kéo Ngôn Trúc ngồi xuống và tự mình ngồi vào trong của cùng hàng ghế.

Ánh mắt của Bối Đào lướt qua nhìn thấy

Chu Tê Thời đang đặt hộp bắp rang vào giá đỡ cạnh tay ghế, ánh sáng trong rạp vẫn còn sáng, cô không dám nhìn nhiều, cô lệch hơi cơ thể và đặt hộp bắp rang của mình vào giá đỡ.

Bộ phim hài kịch này các diễn viên chính vô cùng nổi tiếng, khán giả cũng liên tục tiến vào phòng chiếu phim, không bao lâu sau, phòng chiếu phim liền đầy người xem, mà ánh đèn cũng chậm rãi tắt dần, phòng chiếu phim vốn đang ồn ào cũng yên tĩnh trở lại.

Rất nhanh, phim điện ảnh liền bắt đầu chiếu.

Bộ phim hài này thực sự thú vị, chỉ vài phút sau khi bắt đầu, sự chú ý của Bối Đào bị thu hút bởi cốt truyện, trong khi phát sóng một cảnh hài, tiếng cười trong rạp tràn lan, Bối Đào cũng không thể kiềm chế được cười, sau đó, cô nghe tiếng cười nhẹ quen thuộc bên tai.

Bối Đào không thể nào kiềm chế được trái tim đập nhanh, suy nghĩ của cô đang chìm trong câu chuyện bị kéo ra, cô siết chặt ngón tay cầm cốc trà sữa của mình, vẫn không thể kiềm chế được việc nhìn sang phía Chu Tê Thời, ánh mắt anh vẫn đang dán chặt vào màn hình lớn phía trước, hai đuôi lông mày giãn ra, đỉnh mũi cao, ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt thanh tuyển của anh, những đốm sáng nhỏ nhắn trong đôi mắt như có điểm sáng lấp lánh, nụ cười đẹp mắt cong lên, tràn đầy tinh thần thiếu niên tuổi trẻ.