Chương 14-2

Chu Tê Thời ngay lập tức nắm cổ tay của Bối Đào đặt vào dòng nước lạnh, cảm giác nóng rát trên bề mặt da cũng nhanh chóng giảm bớt đi một phần, cho đến khi mồ hôi lạnh trên cơ thể dần biến mất, Bối Đào mới chú ý đến bàn tay Chu Tê Thời đang nắm cổ tay của mình. Năm ngón tay mảnh mai, dài, bàn tay cũng bị dính nước lạnh, tròng mắt cô co lại một chút, lông mi khẽ rung động.

Lúc này, hai người đang dựa vào rất gần nhau, hơi thở của anh mang một hương thơm nhẹ nhàng của nước giặt quần áo, Bối Đào mím mím môi, không kìm được quay đầu nhìn về phía anh, đầu tiên cô nhìn thấy yết hầu nhô lên một chút của anh, sau đó là khuôn mặt điển trai, một nửa bị bóng tối bao phủ, sườn mặt có vẻ mềm mại, đường nét hàm dưới rõ ràng, môi hơi mím lại, và cái mũi đặc biệt cao của anh.

Trái tim của Bối Đào vốn không bình tĩnh, lại giống như bị một viên đá ném mạnh vào, nổi lên từng đoạn sóng lớn, trào ra bên ngoài.

Chu Tê Thời cũng chú ý đến ánh mắt của Bối Đào, anh cũng không nghĩ nhiều, mà hỏi cô: “Cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa?”

Bối Đào nghe tiếng anh nói mới phục hồi tinh thần lại, cô mơ hồ trả lời: “Đỡ... Đỡ rồi.” Cô lại cuối đầu một lần nữa, nhìn thấy áo anh bị ướt bởi nước lạnh, cô mới nhớ ra, bản thân mình bị bỏng, nước lạnh giúp cô cảm thấy dễ chịu, nhưng không phải Chu Tê Thời, trong mùa đông lạnh như vậy, vì vậy khẽ giãy giụa.

“Mình có thể tự làm, áo của cậu ướt rồi.” Cô nói nhỏ nhẹ.

Chu Tê Thời muốn nói không sao, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, cùng lúc đó ngoài hành lang vang lên tiếng giày da hỗn loạn, âm thanh này đối với cả Chu Tê Thời và Bối Đào đều không quá xa lạ, và như dự đoán, ngay khi Chu Tê Thời vừa thả tay Bối Đào ra, hai người họ phát hiện thầy giáo chủ nhiệm của họ, Lão Nghiêm, xuất hiện ở ngoài cửa.

Lão Nghiêm nghe Ngôn Trúc nói rằng Bối Đào bị bỏng, vội vã chạy đến từ phòng học, Bối Đào là học sinh giỏi, lần này thi cô đạt hạng sáu trong cả khối, còn một tuần nữa là kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi cuối kỳ năm nay vẫn giống như kỳ thi thử, trong suốt quãng đường từ phòng học đến đây, trái tim ông đều nơm nớp lo sợ.

Lão Nghiêm đầu tiên chú ý đến tay trái của Bối Đào đang đặt trong bồn rửa, ông thở dài nhẹ nhõm một chút, không bị thương đến tay thật là điều may mắn trong xui xẻo, nhưng khi ông nhìn thấy mu bàn tay đỏ ửng của cô, một biểu hiện lo lắng tự trách hiện lên trên gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc của ông, ông hỏi nhẹ nhàng: “Tình hình thế nào? Tay còn đau không?”

Bối Đào rửa tay gần mười phút, cảm giác đau không còn mạnh mẽ như trước, vì vậy cô lắc đầu về phía thầy giáo: “Không còn đau lắm rồi.”

Giáo viên trực phòng y tế đặt ống gel chống bỏng lên bàn, đi đến và nhìn vào mu tay của Bối Đào được rửa mười phút, cô ấy nói: “Đừng quá lo lắng, vấn đề không lớn, có lẽ không phải là nước sôi, tiếp tục rửa thêm hai mươi phút, sau đó thoa một ít gel chống bỏng, chú ý giữ lạnh, sau vài ngày sẽ hết thôi.”

Lời của giáo viên trực phòng y tế làm cho bọn họ đều thở dài nhẹ nhõm, Bối Đào bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô hỏi nhỏ: “Cô ơi… em có bị lưu lại sẹo không ạ?”

Giáo viên trực phòng y tế cười an ủi: “Đừng lo lắng, vết bỏng này không để lại sẹo đâu.”

Lúc này Bối Đào mới thực sự yên tâm.

Sau khi Lão Nghiêm yên tâm, ông nhìn vào Chu Tê Thời đứng bên cạnh, ông suy nghĩ một chút, nói: “Chu Tê Thời, thầy ở lại đây cùng Bối Đào xử lý là được rồi, còn em, về đi, đúng rồi, nhờ Dư Sơ giúp Bối Đào thu xếp sách cặp sách đưa qua đây, thầy sẽ thông báo cho mẹ Bối Đào đến sớm đón em ấy về nhà.”

Chu Tê Thời nhìn Bối Đào một cái và nói: “Được, vậy em về trước.”

Lão Nghiêm: “Đi đi.”

Sau khi Chu Tê Thời rời khỏi, Lão Nghiêm nhẹ nhàng nói với Bối Đào: “Em rửa tay thêm một chút, thầy đi ra ngoài gọi điện cho mẹ em.”

Bối Đào ngoan ngoãn gật đầu.

Sau vài phút, Lão Nghiêm gọi xong đi vào.

“Mẹ em đang trên đường tới rồi, đợi mẹ em đến, thầy sẽ đưa em ra ngoài.”

Bối Đào gật đầu: “Em cảm ơn thầy.”

Dư Sơ cũng nhanh chóng giúp Bối Đào thu xếp sách cặp đưa qua đây.

Sau khi giáo viên trực phòng y tế thoa gel chống bỏng cho Bối Đào, dặn dò vài điểm lưu ý, Vương Hủy Ngọc cũng đã đến cổng trường, Lão Nghiêm giúp cô mang cặp sách và dẫn cô ra ngoài, ông thấy Vương Hủy Ngọc còn khá ngượng ngùng, hôm nay ông công bố bảng điểm và xếp hạng học sinh trong nhóm trên nhóm trò chuyện lớp, lần này Bối Đào có tiến bộ rõ rệt, và họ còn trò chuyện trên WeChat một lúc, không ngờ chưa đến một tiếng đồng hồ, đứa trẻ này lại bị bỏng tại trường.

Khi đến cổng trường, Vương Hủy Ngọc nhìn vào mu bàn tay của Bối Đào đã được thoa gel chống bỏng, sau đó bà nhận cặp sách của cô, bà yêu cầu Bối Đào lên xe đợi, bà muốn nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm một chút, sau vài phút, bà mới quay lại.

Sau khi lên xe, Vương Hủy Ngọc để cặp sách của Bối Đào vào ghế phía sau, bà hỏi: “Còn đau không? Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra lại.”

Bối Đào nhìn vào tay của mình, nói: “Không đau nhiều nữa rồi, cô giáo nói vấn đề không lớn, vẫn cần phải đi bệnh viện sao?”

Vương Hủy Ngọc đạp chân ga quay đầu xe, “Vẫn nên đi kiểm tra thôi, mẹ cũng yên tâm hơn, còn có thầy giáo của con ở trong nhóm lớp công bố bảng điểm, lần này con tiến bộ bốn hạng, đúng là con nói được thì làm được, không làm cho mẹ thất vọng.”

Bối Đào nhìn vào gương mặt dịu dàng của Vương Hủy Ngọc, dễ dàng nhận ra rằng mẹ rất hài lòng với kết quả và xếp hạng của mình lần này, mặc dù trong lòng cô rõ ràng hiểu rằng cô cố gắng hết sức mới đạt được kết quả này chỉ một cơ hội để Vương Hủy Ngọc dùng để so sánh phân cao thấp với Bối Thanh Viễn, nhưng cô vẫn nguyện ý làm mẹ vui, bà ấy vui, cô cũng sẽ vui.