Chương 15-1

Khi đến bệnh viện, Vương Hủy Ngọc đưa Bối Đào vào phòng cấp cứu, các biện pháp sơ cứu được thực hiện rất tốt, bác sĩ cũng nói vấn đề không lớn, kê một ít thuốc để họ mang về nhà thoa đều đặn. Trong lúc Vương Hủy Ngọc đi lấy thuốc, Bối Đào lôi ra điện thoại và lúc đó mới chú ý thấy Dư Sơ tag cô trong nhóm hỏi về tình hình của cô.

Khi thấy hình đại diện của Chu Tê Thời, Bối Đào bất chợt nhớ lại gương mặt của anh, cảm giác từ cổ tay bị anh nắm lấy vẫn còn đọng lại, cho đến khi Vương Hủy Ngọc gọi cô một tiếng, cô mới trở lại với thế giới hiện thực, vừa trả lời tin nhắn trong nhóm vừa đi về phía bà.

“Vừa nãy đang trò chuyện với ai vậy?” Vương Hủy Ngọc hỏi.

Bối Đào suy nghĩ một chút và trả lời: “Bạn cùng bàn của con, cô ấy hỏi về tình trạng tay của con.”

Ngày hôm sau, hiếm hoi Vương Hủy Ngọc cũng xin nghỉ cho Bối Đào không phải đi học lớp học thêm, Bối Đào tự mình ở nhà làm bài tập, đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên góc bàn sáng lên, là tin nhắn mà Ngôn Trúc gửi trong nhóm.

Ngôn Trúc: @Bối Đào@Dư Sơ, tối nay cùng nhau đi đến trung tâm thành phố chào năm mới nhé?

Bối Đào mím mím môi, nếu có Ngôn Trúc đi thì Chu Tê Thời và Ôn Bồ chắc chắn cũng sẽ đi, cô thực sự cảm thấy hứng thú một chút, nhưng cô cũng rõ ràng rằng Vương Hủy Ngọc sẽ không đồng ý, hơn nữa, trong đêm chào năm mới, trung tâm thành phố chắc chắn sẽ đông đúc, tay cô vẫn còn đau, Vương Hủy Ngọc càng không cho phép cô đi.

Đang suy nghĩ, cánh cửa phòng ngủ bị đột ngột đẩy ra, Bối Đào theo bản năng đẩy điện thoại di động vào dưới cuốn sách

Vương Hủy Ngọc đứng ở cửa: “ Làm bài xong chưa? Đi xuống ăn cơm trước đi.”

Bối Đào gật đầu, khi đứng dậy cô thuận tay khép sách lại.

Vương Hủy Ngọc đưa chén cơm cho cô, nhìn vào mu bàn tay của cô, màu đỏ nhạt đi khá nhiều so với hôm qua, nhưng da Bối Đào trắng, mảng ửng đỏ khi thoạt nhìn vẫn còn chút nghiêm trọng, Vương Hủy Ngọc hỏi: “Tay hôm nay cảm thấy khá hơn chưa? Còn đau không?”

Bối Đào trả lời: “Khá hơn so với hôm qua rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Vương Hủy Ngọc nói xong và gắp cho Bối Đào một miếng thịt bò nướng. “Ăn đi.”

Trong bữa ăn này, Bối Đào ăn mà tâm trí không tập trung, mặc dù cô biết câu trả lời, nhưng cô vẫn muốn thử mở miệng, chỉ là khi cô đắn đo cách mở miệng, cô nghe thấy Vương Hủy Ngọc nói với cô.

“Sau bữa ăn xong, lên tầng trên thoa thêm một chút thuốc, khi tắm nhớ giữ tay lên cao để không chạm vào nước, đừng thức khuya quá vào buổi tối, đi ngủ sớm, sáng mai dậy sớm để làm bài tập.”

Khi nghe những lời này, Bối Đào cuối cùng vẫn nuốt nuốt xuống lời nói đang muốn nói, chỉ cúi đầu ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi ăn xong, Bối Đào lên tầng lầu, trở lại phòng của mình.

Trong nhóm chat, đám người Ngôn Trúc vẫn đang trò chuyện, Dư Sơ cũng gửi tin nhắn riêng cho cô.

Dư Sơ: Đào Đào, tối nay ra ngoài chơi không?

Bối Đào nén lại sự thất vọng trong lòng, trả lời cô ấy: “Không ra ngoài, giao thừa đông người lắm, tay mình vẫn còn đau.”

Sau khi trả lời Dư Sơ, Bối Đào cũng trả lời group chat với cùng một lý do, sau đó cô vứt điện thoại xuống giường và lấy cuốn sách bài tập toán.

Trong vài giờ tiếp theo, Bối Đào đều làm bài tập toán, cho đến khi Vương Hủy Ngọc mang một cốc sữa nóng đến, bảo cô uống sữa xong thì đi tắm, Bối Đào gật đầu “dạ” một tiếng, sau khi uống xong sữa, cô ngoan ngoãn đi tắm. Khi cô tắm xong và ra khỏi phòng, cũng đã gần mười hai giờ, sấy tóc xong cô thoa thuốc lần nữa và đi ngủ.

Trong nhóm chat, số tin nhắn đã vượt quá 99+, Bối Đào nằm trên giường đọc các tin nhắn mới, chủ yếu là Dư Sơ và Ngôn Trúc trò chuyện, chia sẻ đồ ăn và cảnh đẹp thành phố, Ôn Bồ đôi khi cũng chen vào một vài câu. Còn Chu Tê Thời ngoại trừ việc hỏi hai lần họ đang ở đâu, anh không còn xuất hiện nữa.

Bối Đào đọc xong tất cả các tin nhắn, nhìn vào góc trên bên trái màn hình, còn ba phút nữa là đến mười hai, cô nghĩ điều gì đó, rồi cô bước xuống giường, mặc áo khoác rồi đi ra ban công phòng của mình, cô dựa vào lan can ban công, nhìn về phía khu thương mại của thành phố.

Sau một lúc, ánh mắt cô vô tình quét qua màn hình điện thoại, bất ngờ nhìn thấy cuộc gọi video nhóm từ Dư Sơ, trái tim của Bối Đào đập mạnh, suýt chút nữa không nắm chặt điện thoại. Đầu ngón tay cô run rẩy nhấp vào nút nhận cuộc gọi, ngay lập tức, khuôn mặt của Dư Sơ và những người khác xuất hiện trên màn hình, ánh mắt của Bối Đào không kiểm soát được nhìn về phía Chu Tê Thời.

Chu Tê Thời đứng ở ngoài cùng, anh ấy mặc chiếc áo lông vũ đen đơn giản, góc mày mềm mại, cái mũi thẳng tắp, đôi môi màu hồng nhạt nhẹ nhàng cong lên, Bối Đào vô thức dừng hơi thở, lòng bàn tay cầm điện thoại cũng không tự chủ mà co lại một chút.

“Đào Đào! Chúc mừng năm mới!!”

Âm thanh hân hoan của Dư Sơ truyền đến.

Lúc này Bối Đào mới chớp mắt một cái, dời tầm mắt, cô cười và vẫy tay chào họ, “Chúc mừng năm mới!”

“Đào Đào, tớ nói với cậu, hôm nay trung tâm thành phố vui quá, màn trình diễn ánh sáng cũng đẹp lắm, cậu xem ảnh của chúng tớ...” Dư Sơ hứng thú bừng bừng nói, “A, a, a, đến lúc đếm ngược rồi, quay camera qua đây đi!”

Sau khi camera được quay lại, Bối Đào cũng nhìn thấy sự sôi động của hiện trường, đèn LED lớn ở xa bắt đầu đếm ngược năm mới, cảm xúc của Bối Đào cũng được kí©h thí©ɧ lên, cùng với họ, cô bắt đầu đếm ngược.

“Năm.”

“Bốn.”

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

“Chúc mừng năm mới!!”

Cùng lúc đó, hàng nghìn chiếc bóng bay đa màu sắc được buộc dây cùng bay lên trời, giống như những con diều thoát khỏi dây buộc mình và bay vào bầu trời xa xăm, hùng vĩ và lãng mạn.