Chương 11-2

Phòng thi của kỳ thi chung nghệ thuật tỉnh Nam năm nay là ở Viện khảo thí giáo dục thành phố Nam, sáng sớm, Giang Tê Đinh cố ý chở Chu Tê Thời đến cổng viện khảo thí.

Giang Tê Đinh kéo cửa sổ xuống: “Cố lên, làm bài thi tốt nhé.”

Chu Tê Thời gật đầu, vẫy tay với cô rồi vác bảng vẽ trên lưng đi về phía phòng thi.

“Học thần! Chờ mình!” Giọng nói của Tào Văn Hiên từ phía sau truyền đến.

Chu Tê Thời nhướng mày, sau đó bước nhanh hơn.

Tào Văn Hiên: “???”

Tào Văn Hiên lập tức tăng tốc đuổi theo, đặt tay lên vai anh, “Này, sao cậu đi càng lúc càng nhanh vậy?”

Chu Tê Thời: “Bởi vì mình không muốn đợi cậu.”

Tào Văn Hiên siết cổ anh, “Sao cái miệng 38 độ của cậu lại có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy?”

Chu Tê Thời khẽ cười, phớt lờ cậu ta.

Tào Văn Hiên cũng không thèm để ý, thân thiết quàng tay qua vai anh rồi cùng nhau đi về phía phòng thi.

Buổi trưa, Bối Đào và những người khác cùng nhau ăn trưa tại căng tin trường.

Dư Sơ chọc vào cơm: “Không biết học thần thi như thế nào rồi?”

Sau khi quen biết, Ngôn Trúc bọn họ đều biết rằng Dư Sơ chính là vô cùng quan tâm Chu Tê Thời, Ngôn Trúc ăn một muỗng canh trứng, nói: “Cậu cũng đừng lo lắng, mình và Ôn Bồ đều nghĩ rằng cậu ấy năm nay phải là Trạng Nguyên của kỳ thi mỹ thuật đó!”

Đôi mắt của Dư Sơ sáng lên, "Học thần trâu bò như vậy sao?"

Bối Đào cũng nhìn Ngôn Trúc, năm lớp 11 bọn họ cũng có tiết học mỹ thuật, bất quá các tiết học mỹ thuật ở trường kỹ năng đều không cao, cho nên cô cũng không biết thực lực mỹ thuật chân chính của Chu Tê Thời.

Ngôn Trúc nhìn vào hai mắt sáng lấp lánh của Bối Đào và Dư Sơ, nói: “Cái khác không nói, nhưng cậu ấy tuyệt đối có thực lực tranh vị trí Trạng Nguyên của tỉnh.”

Dư Sơ sùng bái nói: “Nếu học thần đạt Trạng Nguyên trong kỳ thi này, điểm thi văn hóa cũng luôn là đứng nhất, vậy cậu ấy tuyệt đối có thể đậu vào Đại học Mỹ Thuật thành phố Kinh nha.”

Ôn Bồ: “Đó là đương nhiên.”

Bối Đào cũng sâu sắc đồng ý với điều này.

“Này, vậy trường đại học mục tiêu của các cậu ở đâu?” Ngôn Trúc hỏi.

Dư Sơ: “Mình á, mình đã cùng ba mẹ thương lượng tốt, cố gắng vào Nam Đại”.

Dư Sơ vừa nói xong, Ngôn Trúc không đợi Bối Đào trả lời, đã nói: “Cậu không cần nói gì cả, mình biết trường đại học mục tiêu của cậu là Đại học Bắc Kinh phải không?” Trường bọn họ là trường trọng điểm của tỉnh Nam, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, các học sinh trong top 10 của trường đều có thể đạt được điểm số trúng tuyển vào Đại học Bắc Kinh.

Bối Đào mỉm cười, Đại học Bắc Kinh là trường đại học tốt nhất cả nước, cũng là trường đại học mà chị gái cô đã từng học, mẹ cô đặt ra mục tiêu cho cô là trường đại học này, mấy năm nay cô vẫn đang hướng tới mục tiêu này.

Năm giờ chiều, khi hoàng hôn buông xuống, bài kiểm tra màu sắc cuối cùng cũng kết thúc, Chu Tê Thời thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng thi, ra ngoài gặp Tào Văn Hiên trước, sau đó lại gặp một số học sinh mỹ thuật cùng trường, họ cùng nhau đi bộ ra ngoài.

Các giáo viên trong mỗi lớp của họ không bắt buộc họ phải quay lại học vào buổi tối sau kỳ thi mỹ thuật, vì vậy, một số người trực tiếp về nhà, những người khác dự định quay lại trường học, ví dụ như Chu Tê Thời, anh dự định trực tiếp trở về trường. Kết quả vừa ra khỏi viện khảo thí đã thấy xe của chị gái mình đậu trước cửa.

Chu Tê Thời chào tạm biệt họ và đi về phía chị gái mình.

"Sao chị lại tới đây? Không phải sáng nay em đã nói với chị là buổi tối em sẽ quay lại trường sao?"

Giang Tê Đinh vốn không có ý định tới đây, chẳng qua hôm nay tan làm sớm, chị ấy nghĩ buổi chiều em trai sẽ một mình trở về trường, chị không đành lòng nên đã tới, chị ấy nói với Chu Tê Thời: "Lên xe, dẫn em đi ăn cơm tối, ăn xong rồi chị chở em về trường.”

Chu Tê Thời suy nghĩ một chút rồi lên xe.

Chu Tê Thời và Giang Tê Đình ăn tối tại một quán ăn gần trường thi, sau bữa tối, Giang Tê Đình đưa anh đến cổng trường, lúc đang định đi vào, anh bỗng nhìn thấy cách trường học không xa có một ông lão bán hồ lô ngào đường, suy nghĩ một lát, anh đi qua bên đó.

"Ông ơi, bao nhiêu tiền một cây ạ?" Chu Tê Thời hỏi.

Ông lão nhiệt tình nói: “Táo gai, đậu đỏ giá sáu tệ một cây, dâu tây, hạt dẻ và gạo nếp giá tám tệ một cây. Nguyên liệu đều tươi ngon, sạch sẽ và hợp vệ sinh.”

Chu Tê Thời gọi bốn xiên, hai xiên dâu, một xiên gạo nếp và hạt dẻ, trả tiền xong chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Ông ơi, lấy thêm một xiên dâu tây nữa đi."