Chương 10-1

Một tuần trước kỳ thi mỹ thuật, thời gian tan học tập huấn cũng lùi lại một giờ, lúc Chu Tê Thời từ lớp học vẽ đi ra đã là 11 giờ đêm, không khí se lạnh, anh khép lại hai vạt áo khoác, hôm nay người tới đón anh là tài xế của ba anh, mười phút trước tài xế đã nhắn tin cho Chu Tê Thời, nói là trên đường có kẹt xe nên sẽ đến hơi trễ.

Chu Tê Thời mở Wechat liền nhìn thấy tin nhắn của Ngôn Trúc gửi cho anh vào 5 phút trước.

Ngôn Trúc: Lão đại, tan học chưa?

Chu Tê Thời nhướng lông mày, chỉ có mấy chữ ngắn ngủn nhưng anh vẫn nhìn ra được sự nịnh nọt của Ngôn Trúc.

Chu Tê Thời: Có gì thì nói

Bên này, Ngôn Trúc nhìn thấy Chu Tê Thời trả lời, “chậc” một tiếng, chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, thật là lạnh nhạt, bất quá bây giờ không phải thời điểm để so đo, cô ấy lập tức mạnh mẽ gõ chữ: Có việc có việc, mình muốn cùng cậu thương lượng một chút.

Chu Tê Thời tích chữ như vàng: Nói

Ngôn Trúc: Lần trước thi tháng có có điểm rồi, mình với Ôn Bồ lại được vào top 30, nhưng là… thành tích của Bối Đào xuống 2 hạng, tuy rằng cậu ấy nói không có liên quan đến việc dạy kèm cho tụi mình, nhưng mình có chút áy náy, mình muống cùng cậu thương lượng một chút, chờ cậu thi xong về trường, có thể dạy kèm cho Bối Đào môn Toán được không?

Ngôn Trúc có nhìn sơ qua bài thi của Bối Đào, cô ấy biết Bối Đào hơi yếu môn Toán, nếu Chu Tê Thời đồng ý dạy kèm cho Bối Đào, lấy năng lực tiếp thu và năng lực học tập của Bối Đào, thành tích môn toán rất nhanh sẽ được cải thiện, như vậy thứ hạng điểm thi cũng sẽ tăng lên rồi.

Chu Tê Thời đọc một đoạn tin nhắn dài mà Ngôn Trúc gửi qua, Bối Đào thi lần này bị tụt 2 hạng?

Bỗng nhiên, một chiếc xe màu đen dừng lại bên đường, Chu Tê Thời nhìn thấy, không phải tài xế của ba anh, vì thế lại cuối đầu, đang định trả lời Ngôn Trúc, một giọng nữ quen thuộc từ phía sau truyền đến.

“Chu Tê Thời.”

Chu Tê Thời quay đầu lại, là Lâm Gia Lệ.

Lâm Gia Lệ cười, chạy chậm lại chỗ anh: “Thì ra cậu còn chưa đi về hả? Người nhà cậu còn chưa đến đón cậu sao? Ba của mình đến đón mình, hay để ba mình đưa cậu về nhà luôn?”

Chu Tê Thời: “Không cần làm phiền chú đâu, cảm ơn.”

Lâm Gia Lệ còn muốn nói gì đó, nhưng ba của cô ta đã đi xuống mở cửa xe kêu cô ta đi, cô ta đột nhiên có chút hối hận, sớm biết như vậy thì đã không thúc giục ba cô ta nhanh chóng đến đón, như vậy cô ta có thể ở chung với Chu Tê Thời thêm một lát.

“Vậy…mình đi trước, ngày mai gặp lại.”

Chu Tê Thời “ừ” một tiếng: “Ngày mai gặp lại.”

Lâm Gia Lệ nhìn thấy Chu Tê Thời cúi đầu gõ chữ thì đoán được anh đang trả lời tin nhắn, nhưng di động của Chu Tê Thời dán màn hình chống nhìn trộm, cô ta không thấy được cái gì, cuối cùng chỉ có thể ôm một bụng tò mò đi ba bước quay đầu nhìn lại một lần.

Ngôn Trúc sau khi gửi tin nhắn xong, đợi hơn một phút cũng chưa thấy Chu Tê Thời trả lời, không khỏi có hơi sốt ruột, Chu Tê Thời là không đồng ý? Chắc là vậy, bình thường Chu Tê Thời phụ đạo cho bọn họ cũng không có kiên nhẫn, càng không cần nói đến phụ đạo cho người khác, nhưng mà các học sinh trong top 10, cô cũng chỉ quen biết với Chu Tê Thời, thật sự không tìm được những người khác giúp đỡ Bối Đào.

Ngôn Trúc suy nghĩ, nếu không được thì sẽ hứa hẹn vài yêu cầu với Chu Tê Thời, nhưng mà cô chưa soạn tin nhắn xong, Chu Tê Thời đã trả lời lại.

Chu Tê Thời: Biết rồi.

Ngôn Trúc: “???” Biết rồi? Nghĩa là sao?

Ngôn Trúc lập tức xóa hết tin nhắn đang soạn, vội vàng hỏi lại: Biết rồi nghĩa là sao? Là cậu đồng ý rồi? Đúng không?

Chu Tê Thời chưa kịp nhìn thấy tin nhắn của Ngôn Trúc, bởi vì anh vừa trả lời tin nhắn xong thì tài xế đã đến đây, anh thuận tay cất điện thoại vào túi, đi về phía tài xế, mở cửa xe, thắt dây an toàn xong mới lại lấy ra điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn hỏi lại của Ngôn Trúc.

Ấn tượng của Chu Tê Thời về Bối Đào khá tốt, hơn nữa cô còn tổng hợp các kiến thức ôn thi rất đúng trọng tâm cho bọn Ngôn Trúc, dù sao khi anh trở về cũng phải phụ đạo lại cho Ngôn Trúc bọn họ, sẵn tiện phụ đạo một chút cho Bối Đào cũng được, Bối Đào hẳn là thông minh học giỏi hơn bọn họ, vì vậy anh trả lời lại cho Ngôn Trúc một chữ “ừ”.