Chương 8-1

Bối Đào đi theo Ngôn Trúc lên lầu, rất nhanh sau đó nhìn thấy Chu Tê Thời và Ôn Bồ đang ở một góc khu tự học, Chu Tê Thời ngồi quay lưng về phía cô, Bối Đào chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng thẳng tắp như cây tùng bách của anh, thư viện có điều hoà, vì vậy anh chỉ mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu xám, áo khoác đã cởi ra được đặt tuỳ ý ở kế bên ghế.

Bên cạnh Chu Tê Thời còn có một bạn nữ mặc áo khoác hồng nhạt đang đứng, bạn nữ đó trong tay đang cầm di động, nói chuyện gì đó với Chu Tê Thời.

Ngôn Trúc thấy vậy, tấm tắc nói chuyện với Bối Đào: “Mình biết ngay bạn nữ này có ý với Chu Tê Thời, nãy giờ cậu ấy cứ nhiều lầm nhìn qua hướng Chu Tê Thời”

Bạn nữ tuy có hơi thẹn thùng, nhưng vẫn lấy can đảm mà nói: “Chào bạn, tụi mình có thể kết bạn Wechat được không?”

Chu Tê Thời liếc nhìn Ôn Bồ ngồi đối diện đang bày ra vẻ mặt xem kịch, anh đang muốn từ chối bạn nữ kia thì Ôn Bồ đúng lúc nhìn thấy Ngôn Trúc đang ôm Bối Đào đi lại đây, ánh mắt cậu ta sáng lên, vừa định lớn tiếng kêu hai người thì kịp nhớ là bọn họ đang ở thư viện, vì thế cậu ta bèn đứng lên vẫy tay về phía hai người.

Chu Tê Thời thấy vậy cũng quay lưng lại nhìn, tầm mắt anh dừng lại ở hình ảnh Ngôn Trúc ôm lấy Bối Đào, hôm nay cô buộc tóc đơn giản, mặc mặc một chiếc áo len dệt kim trùm đầu màu xanh biển nhạt, quần jeans bao lấy hai chân mảnh khảnh, thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Bạn nữ đang muốn xin Wechat của Chu Tê Thời cũng thấy được hai người Bối Đào, vẫn còn đang nhìn liền nghe được câu trả lời của Chu Tê Thời: “xin lỗi.”

Bạn nữ đó hiểu được ý tứ của anh, tuy vẫn không cam lòng, nhưng vẫn bước đi.

Rất nhanh sau đó, Bối Đào và Ngôn Trúc đã đi đến trước mặt hai người Chu Tê Thời, Bối Đào chào hỏi Ôn Bồ trước, sau đó mới nhìn về phía Chu Tê Thời, Chu Tê Thời cảm nhận được Bối Đào khi nhìn về phía anh thì toát ra vẻ câu nệ, khách sáo, anh chủ động chào hỏi cô.

“Cậu qua bên kia ngồi cạnh Chu Tê Thời đi, mình ngồi chung với Bối Đào.” Ngôn Trúc nói với Ôn Bồ.

Ôn Bồ muốn phản đối một chút, cậu ta không muốn ngồi chung với Chu Tê Thời, nhưng sống dưới sự chèn ép nhiều năm của Ngôn Trúc, cậu ta chỉ có thể miễn cưỡng đẩy tài liệu ôn tập và sách vở qua phía bên đối diện, sau đó đứng dậy đi qua.

Ngôn Trúc chờ cậu ta vừa đi ra, liền kéo Bối Đào ngồi vào.

Ngồi đối diện với Bối Đào là Chu Tê Thời, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú đẹp trai của anh, Bối Đào đè xuống tâm trạng khẩn trương, lấy tài liệu ôn tập và sách vở ra, Ngôn Trúc cũng mau chóng đưa cho cô bài tập tổng hợp kiến thức mà Chu Tê Thời đã soạn, chỉ ra các chỗ không hiểu nhờ Bối Đào giảng lại, Bối Đào cũng mượn việc giảng bài tập cho Ngôn Trúc để giảm bớt tâm trạng khẩn trương.

Vì để không làm phiền đến mọi người xung quanh, lúc Bối Đào giảng bài cho Ngôn Trúc cố gắng nhỏ giọng, đè thấp giọng nói, tiếng nói cũng ôn nhu mềm mại, Ôn Bồ ngồi ở phía đối diện hai cô vô cùng hâm mộ, cậu ta cũng muốn được Bối Đào giảng bài.

“Nhìn người khác làm gì? Cậu làm bài xong rồi?” Giọng nói trong trẻo của Chu Tê Thời vang lên.

Ôn Bồ: “……”

Bối Đào kìm nén lại khoé miệng đang muốn cong lên.

Đề thi mà bọn Ngôn Trúc đang làm đều là của Chu Tê Thời ngàn năm hạng nhất tổng hợp, khi Bối Đào giảng bài cho Ngôn Trúc cũng phát hiện anh tổng hợp lại so với cô thì càng đúng trọng điểm, bởi vậy, khi giảng bài cho Ngôn Trúc cũng tức là cô đang ôn tập, chẳng qua, có vài bài tập, cô cũng không biết làm…

Chu Tê Thời dường như cũng chú ý đến tình huống bên này của hai cô, ngay sau đó nói: “Không biết làm?”

Bối Đào ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt của Chu Tê Thời, hơi lúng túng và xấu hổ gật đầu.

Chu Tê Thời lấy một tờ giấy nháp, thân người hơi nghiêng về phía trước, đang định giảng bài cho Bối Đào và Ngôn Trúc thì chú ý đến Ngôn Bồ cũng còn đang vùi đầu làm bài, nhàn nhạt nói: “Qua đây, cùng nhau nghe, để lát nữa mình không cần chỉ lại cho một mình cậu.”

Ôn Bồ: “……”

Lúc Chu Tê Thời giảng bài, Bối Đào phát hiện cả Ngôn Trúc và Ôn Bồ đều hướng người đến gần anh, Bối Đào hơi do dự, cũng hơi hướng người về phía đối diện, cô và Chu Tê Thời vốn đang ngồi đối diện nhau, việc tiến lại gần hơn giúp co cô chỉ cần hơi ngước mắt lên là có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Chu Tê Thời.

Đường nét gương mặt của anh sắc sảo nhưng lại toát ra một chút nhu hòa, đặc biệt là lông mi, đen và dày như lông quạ, sống mũi rất cao, đôi môi hồng nhuận tự nhiên, hơi thở mang theo mùi hương nước giặt quần áo quen thuộc đã lâu không được nghe của anh đọng lại xung quanh cô.

Rất nhanh sau đó, Bối Đào cảm thấy hơi khó thở, như vậy vài giây, Bối Đào rốt cuộc có chút không chịu nổi bầu không khí như vậy, cô lặng lẽ ngã người lại phía sau, Bối Đào vừa ngồi thẳng lưng, liền nhìn thấy Chu Tê Thời ngẩng đầu nhìn qua cô, tầm mắt hai người chạm nhau.

“Cậu không hiểu sao?” Chu Tê Thời hỏi.

Trong lòng Bối Đào căng thẳng, theo bản năng lắc đầu: “Mình hiểu rồi.”

Chu Tê Thời gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Ngôn Trúc và Ôn Bồ: “Hai người thì sao?”

Ngôn Trúc và Ôn Bồ không học hỏi nhanh như Bối Đào, hai người bọn họ còn có một chút chưa hiểu, vì vậy Chu Tê Thời chỉ có thể nhẫn nhịn giảng lại cho hai người họ một lần nữa.