Chương 73: Thập Toàn Thập Mỹ (Ngoại Truyện)

Nhờ đồng hồ sinh học nên Trình Quý Hằng luôn thức dậy rất sớm. Đúng 6:30 là hắn đã tỉnh ngủ.

Đào Đào vẫn nằm trong lòng hắn ngủ say, hai má trắng nõn ửng hồng, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Trình Quý Hằng nhẹ nhàng hôn lên trán vợ rồi ngồi dậy. Để tránh quấy rầy giấc mơ đẹp của cô, động tác của hắn rất nhẹ. Hắn mặc quần áo, bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Trước khi vào phòng tắm, hắn tới phòng con gái xem thử. Đây là lần đầu con bé ngủ một mình trong môi trường xa lạ, hắn lo nó tỉnh dậy sẽ sợ hãi nếu không có ba mẹ bên cạnh.

Bánh Sữa Nhỏ mặc bộ đồ ngủ màu hồng, mái tóc đen nhánh che nửa gương mặt, cái mông nhỏ nhắn chổng lên trời. Con bé đang lén lút xem phim hoạt hình trên máy tính bảng, còn biết cắm tai nghe để tránh bị phát hiện.

Cũng vì mang tai nghe nên nó không hề biết ba đã vào phòng.

Trình Quý Hằng chẳng nói chẳng rằng, đi đến bên cạnh con. Hắn đứng đó một lúc rồi đột nhiên lên tiếng, giả vờ nghiêm nghị: “Con dám lén xem phim hoạt hình.”

Con bé giật mình. Nó vội vàng ngồi thẳng dậy, đưa ngón trỏ tay phải lên môi, “Suỵt, ba nói nhỏ thôi, đừng để mẹ biết!”

Trình Quý Hằng dở khóc dở cười, “Con sợ mẹ biết, sao lại không sợ ba biết?"

Bánh Sữa Nhỏ tháo tai nghe xuống, rụt rè nói: “Mẹ sẽ mắng con. Ba không có mắng.”

Thì ra trong mắt của con gái, người làm ba như hắn không có chút uy nghiêm nào.

Trình Quý Hằng bó tay cười: "Đừng xem phim nữa, theo ba đi rửa mặt đánh răng. Lát nữa chúng ta ra ngoài mua thức ăn sáng."

Nhắc tới ăn, hai mắt Bánh Sữa Nhỏ đột nhiên sáng lên: “Thức ăn sáng có ngon không?”

Trình Quý Hằng: “Đến lúc đó con sẽ biết.”

Hai cha con đánh răng rửa mặt sạch sẽ rồi cùng nhau xuống lầu.

Bên ngoài trời tờ mờ sáng, khu nhà lại không đủ thiết bị đèn đuốc. Trình Quý Hằng sợ con gái bị vấp ngã nên ôm con đi suốt một quãng đường.

Quán ăn kia vẫn còn, trước cửa vẫn còn người xếp hàng dài chờ mua thức ăn nóng. Nhớ lại bốn năm trước, sáng nào hắn cũng xuống đây mua bữa sáng cho quả đào ngốc.

Trong lúc xếp hàng chờ đợi, Trình Quý Hằng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, cưng chiều hỏi: “Sáng nay con muốn ăn gì?”

Bánh Sữa Nhỏ ngước nhìn ba, giọng nói trong trẻo, “Ở đây có món gì?"

Trình Quý Hằng: “Có sữa đậu nành, đậu hũ, cháo trắng, cháo bí đỏ, bánh quẩy, bánh bao hấp, bánh kẹo, bánh rán.”

Bánh Sữa Nhỏ suy ngẫm, “Con muốn sữa đậu nành, bánh bao nhân thịt. Còn bánh kẹo nữa.”

Trình Quý Hằng: “Ừ, ba mua cho con.”

Nếu là mẹ nó chỉ được chọn một món thôi, còn ba lại mua hết cho nó, sao không vui cho được. Bánh Sữa Nhỏ reo lên: “Hay quá! Hoan hô ba!”

Ông chủ quán cũng là người chiên bánh của bốn năm trước.

Chảo dầu nóng đặt trên bếp lửa cao gần bằng Bánh Sữa Nhỏ. Trình Quý Hằng lo lửa và dầu bắn vào con nên lại bế nó lên, ôm trong lòng.

Ông chủ liếc nhìn Trình Quý Hằng, vừa dùng đũa lật bánh trong chảo vừa hỏi: “Cậu mua bao nhiêu cái?”

Trình Quý Hằng: “Hai bánh kẹo, hai bánh bao nhân thịt, một trứng trà.”

Hắn gọi hai phần vì biết mẹ con Đào Đào chỉ thích ăn một nửa, ăn không hết thì đưa cho hắn. Hắn không cần lo phần của mình, chỉ cần chờ ăn đồ thừa là được.

“Có đây.” Ông chủ cúi xuống lấy túi đựng đồ ăn, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn kỹ Trình Quý Hằng, "Này, cậu không phải là…" Ông không biết tên hắn, nhưng trông hắn rất quen, "Lâu rồi không gặp cậu!"

Trình Quý Hằng mỉm cười đáp: “Phải, đã bốn năm."

Ông chủ lại liếc Bánh Sữa Nhỏ trong tay hắn, “Con đã lớn như vậy rồi à?” Ông chợt nghĩ tới điều gì đó, “Đào Tử, có phải không? Mẹ con bé tên là Đào Tử!”

Trình Quý Hằng gật đầu, "Ừm."

Ông chủ vừa cho thức ăn vào túi, vừa hỏi: “Mấy năm nay hai người đi đâu?”

Trình Quý Hằng: "Đi Đông Phụ lập nghiệp."

Ông chủ: “Về quê ăn Tết à?”

Trình Quý Hằng: "Ừm."

“Về được là tốt rồi, may là còn có nhà để về." Ông đưa túi thức ăn cho Trình Quý Hằng, “Tặng cậu hai cái bánh quẩy và hai cái bánh kẹo. Chúc gia đình thập toàn thập mỹ.”

Lần đầu tiên hắn đến đây mua đồ, ông chủ tưởng hắn và Đào Đào là vợ chồng mới cưới nên cũng tặng bánh. Hai chiếc bánh quẩy xếp chéo với hai chiếc bánh kẹo thành hai chữ thập, thập toàn thập mỹ, ý nghĩa mọi sự đều hoàn hảo. Hắn rất ấn tượng với quà tặng này, vì đó là một phần của pháo hoa đời người.

Trình Quý Hằng nhận lấy túi đồ ăn, nói với ông chủ một tiếng: "Cám ơn."

Bánh Sữa Nhỏ cũng ngoan ngoãn nói: “Cám ơn chú.”

Ông chủ mỉm cười với Bánh Sữa Nhỏ, “Không có gì.” Sau đó ông ngắm hai cha con, cảm khái nói: “Cô bé này rất giống cậu, giống y như đúc!”



Có đồ ăn sáng trong tay, Trình Quý Hằng liền đưa con về nhà.

Đào Đào còn chưa thức.

Trình Quý Hằng nhẹ mở cửa phòng ngủ, nói với con gái: “Gọi mẹ dậy đi.”

“Dạ!" Bánh Sữa Nhỏ như con rô bốt được điều khiển bằng giọng nói, nghe ba ra lệnh liền chạy vào phòng, bặm môi trèo lên giường, bò đến bên cạnh mẹ, kêu thật to và rõ: "Mẹ ơi, dậy đi! Mặt trời sắp qua đỉnh đầu rồi!"

Đào Đào nhíu mày, uể oải mở mắt ra. Đập vào mắt cô chính là gương mặt nhỏ nhắn hồng hào của con gái, "Sao lại dậy sớm vậy?"

Giọng điệu của cô lười nhác và buồn ngủ không thể tả.

Bánh Sữa Nhỏ không dám thú thật là nó dậy sớm để lén xem phim hoạt hình. Nó lái sang chuyện khác, “Con và ba đi mua đồ ăn sáng.”

Đào Đào cầm tay con, cười hỏi: “Con có mua gì cho mẹ không?”

“Có! Bánh kẹo, bánh bao, trứng, sữa đậu nành,” Bánh Sữa Nhỏ nói như thuộc làu, “Chú bán hàng còn cho con hai cái bánh quẩy.”

Đào Đào: “Vậy con có cảm ơn chú không?”

Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Con nói rồi.”

Đào Đào: “Ngoan lắm."

Con bé đưa bàn tay nhỏ bé ra lay lay người mẹ, vừa nũng nịu vừa thúc giục: “Mẹ ơi, mẹ dậy nhanh đi!”

Cô muốn nằm nướng vài phút cũng không cho.

Đào Đào bất đắc dĩ ngồi dậy, thở dài, "Được rồi, mẹ dậy đây."

Bánh Sữa Nhỏ trố mắt nhìn mẹ, tò mò hỏi: “Mẹ ơi, đi ngủ không cần mặc quần áo sao?”

Đào Đào: “...”

Bánh Sữa Nhỏ lại nhìn thấy trên ngực mẹ có mấy vết đỏ, nó cau mày lo lắng: “Mẹ bị gì vậy?”

Đào Đào: “...”

Có đôi khi sự hiếu kỳ của trẻ con cũng là nỗi xấu hổ của người lớn.

Cô nhanh chóng mặc đồ ngủ, “Không có gì, mẹ bị dị ứng thôi.” Cô vội vàng dẫn con ra khỏi phòng.

Vừa bước vào phòng khách cô đã nhìn thấy bữa ăn sáng bày sẵn trên bàn trà. Bỗng chốc mọi chuyện như quay về bốn năm trước. Lúc đó cô đi làm 8 giờ, đúng 7 giờ sáng hắn gõ cửa gọi cô dậy. Khi cô thức dậy liền có đồ ăn ngon, không khác gì bây giờ.

Hắn từng nói rất trân trọng cô đã cho hắn một mái ấm. Thật ra hắn cũng cho cô một mái ấm.

Hai người họ cùng nhau tạo ra một gia đình.

Trình Quý Hằng bưng sữa đậu nành nóng từ trong bếp ra. Nhìn thấy Đào Đào, hắn dịu giọng thúc giục: “Đi rửa mặt nhanh lên.”

Đào Đào đứng yên đợi hắn đặt bát lên bàn trà. Cô bước tới gần, kiễng chân hôn lên má hắn.

Trình Quý Hằng cúi đầu nhìn cô, nhướng mày nói: “Em lại lợi dụng anh.”

Đào Đào nghênh mặt, “Anh là của em, em lợi dụng anh chẳng khác gì lợi dụng chính mình.”

Quả đào ngốc càng ngày càng độc đoán. Khổ nỗi hắn lại thích cái vẻ độc đoán này của cô, cũng thích cảm giác bị cô chiếm làm của riêng.

Trình Quý Hằng không nói gì, ghì lấy mặt cô hôn thật mạnh.

Bánh Sữa Nhỏ đứng một bên, trố mắt nhìn ba hôn mẹ, "Con cũng muốn hôn!" Nó chu môi, ngước nhìn ba mẹ với ánh mắt chờ mong.

Đào Đào và Trình Quý Hằng thấy buồn cười với vẻ mặt của con bé. Hai người làm theo yêu cầu của con, lần lượt chìa má cho nó hôn.

Bánh Sữa Nhỏ rốt cuộc cũng được toại nguyện.

Đào Đào rửa mặt vệ sinh xong, cả nhà cùng nhau ngồi xuống ăn sáng.

Đào Đào uống sữa đậu nành, ăn bánh bao và bánh kẹo. Cô quá no nên chỉ ăn nửa cái bánh quẩy. Chần chừ một lúc, cô gắp phần bánh quẩy còn lại cho Trình Quý Hằng.

Bánh Sữa Nhỏ cũng uống sữa đậu nành. Mẹ bóc vỏ trứng rồi chia cho nó một nửa, một nửa còn lại đưa cho ba. Ăn xong bánh bao nó ăn không nổi nữa, phần bánh kẹo còn lại cũng đưa cho ba.

Đúng như dự đoán của Trình Quý Hằng, mỗi khi đưa vợ con ra ngoài chơi hắn không cần gọi món riêng cho mình. Những thứ hai mẹ con bỏ lại đều có thể ăn được.



Ăn sáng xong một nhà ba người thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.

Đêm qua Đào Đào và Trình Quý Hằng đã nhất trí, hôm nay sẽ đi thăm mộ ba mẹ và ông bà nội.

Đào Đào đã bốn năm không trở về Vân Sơn, bốn năm không đến viếng mộ. Ngày rời khỏi Vân Sơn cô rất tuyệt vọng, dứt khoát một đi không trở lại. Cho đến khi cô muốn trở về thì lại gặp khó khăn. Cô chật vật kiếm sống và nuôi con, hoàn toàn không có khả năng rời khỏi Đông Phụ. Mỗi khi đến ngày giỗ, Thanh Minh, Vu Lan, cô chỉ có thể dẫn con ra ngã tư đốt giấy vàng mã cho ba mẹ và ông bà.

Rất lâu rồi cô không quét dọn mộ phần. Hai tấm bia mộ phơi gió phơi sương, chắc bây giờ đã bám đầy bùn. Trước khi ra mộ cô có chuẩn bị sẵn hai chiếc khăn lau, còn ghé quầy bán hàng của nghĩa trang mua rất nhiều đồ cúng như giấy vàng mã, nhang, ruy băng, hoa giả.

Tuy đã lâu nhưng cô vẫn nhớ rõ vị trí bia mộ của ba mẹ và ông bà nội.

Cô thăm mộ của ông bà nội trước. Vừa đi đến đó thì cô đột nhiên chết lặng.

Khác với suy đoán của cô, bia mộ sạch bóng, những chùm hoa giả treo bên trên đều là mới. Lư hương bằng đá chứa đầy tro tàn, rõ ràng là có người thường xuyên đến đây cúng bái.

Cô đoán được là ai. Trong lòng chấn động, cô vừa kinh ngạc vừa cảm động nhìn Trình Quý Hằng, “Năm nào anh cũng đến đây sao?”

Trình Quý Hằng không nói nhiều, chỉ “ừm" một tiếng.

Đôi mắt Đào Đào đỏ hoe.

Đêm qua cô nằm trên giường suy ngẫm – liệu ba mẹ và bà nội ở nơi chín suối có tán thành việc cô kết hôn với Trình Quý Hằng hay không?

Bây giờ cô đã có câu trả lời. Nhất định tán thành.

Trên đời này không có người đàn ông nào yêu cô như Trình Quý Hằng.