Chương 71: Là Chú Tô (Ngoại Truyện)

Đào Đào nấu bốn món chính và một món canh, đều là những món Bánh Sữa Nhỏ thích nhất: cánh gà chiên coca, tôm om xì dầu, khoai tây xào sợi, thịt băm xào rau củ và canh thịt bò Tây Hồ.

Trong nhà không có bàn ăn nên cả nhà ba người quây quần bên bàn trà.

Ngồi trước một bàn đầy món ngon, Bánh Sữa Nhỏ thích thú đến mức hai mắt sáng như sao. Mỗi lần ba đặt một món ăn lên bàn, con bé đều “Ồ” dài một tiếng. Nó cũng muốn giúp nữa! Sau khi ba mang món cánh gà chiên coca ra, nó chạy vào bếp hăng hái nói: "Mẹ ơi, con muốn giúp mẹ lấy bát đũa."

Đào Đào đang múc canh thịt bò từ trong nồi vào bát sứ trắng. Nghe con gái nói vậy, cô mỉm cười, “Sao hôm nay lại ngoan thế?”

Bánh Sữa Nhỏ ưỡn ngực hãnh diện nói: “Cô giáo nói ở nhà nên giúp ba mẹ làm những việc có thể làm, như vậy mới là đứa trẻ ngoan.”

Đào Đào phì cười. Cô đặt thìa xuống, mở tủ lấy ba chiếc bát nhỏ màu trắng, “Cầm cho chắc, đừng để rơi nhé.”

Bánh Sữa Nhỏ nhận lấy bát, gật gật đầu, tự tin nói: “Mẹ đừng lo!”

Nó cẩn thận mang bát ra phòng khách đặt lên bàn trà rồi trở vào bếp lấy đũa và thìa.

Đào Đào múc canh xong liền đưa cho Trình Quý Hằng bưng ra. Cô cởi tạp dề, rửa tay rồi ra ngoài phòng khách ăn tối với gia đình.

Bánh Sữa Nhỏ đã có chuẩn bị sẵn. Sau khi mẹ ngồi xuống, nó liền nói: “Mẹ ơi, để con làm.” Sau đó nó phát cho ba mẹ bát và đũa, y như cô giáo đã làm trong lớp, còn nhắc nhở: "Ngoan ngoãn ăn cho hết. Cô giáo nói đứa trẻ ngoan không lãng phí thức ăn."

Đào Đào và Trình Quý Hằng bị con bé chọc cho cười. Trong nhà có đứa bé quả thật là nguồn vui bất tận.

Trình Quý Hằng gắp cánh gà cho Đào Đào và con rồi mới bắt đầu bóc vỏ tôm. Hắn vừa bóc tôm vừa hỏi: “Bánh Sữa Nhỏ, con có muốn ăn tôm không?”

Con bé gật đầu: “Muốn!”

Trình Quý Hằng: “Ba bóc cho con nhé.” Câu tiếp theo của hắn đáng lẽ là: “Có muốn ba dạy cho con cách bóc tôm không?”

Không ngờ chưa kịp hỏi thì Bánh Sữa Nhỏ đã bốc một con tôm cho vào bát mình, tự hào nói với ba, “Việc của con, con tự mình làm.”

Trình Quý Hằng: “...”

Người làm cha thấy hơi mất mặt, còn Đào Đào thì che miệng cười.

Trình Quý Hằng im lặng một lúc, rồi dịu dàng nói với vợ: “Anh bóc tôm cho em nhé.”

Đào Đào khó chịu, "Bây giờ mới nhớ đến em à? Không cần!" Cô cầm đũa gắp cho mình một con tôm, "Em tự làm được."

Trình Quý Hằng giả điếc, bóc một con tôm đưa tới tận miệng Đào Đào, cưng chiều nói: “Ngoan, ăn đi!”

Đào Đào vừa mở miệng thì con bé ngồi đối diện nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Không, ba không được cho mẹ ăn. Mẹ phải tự ăn. Tự ăn mới là đứa trẻ ngoan.”

Đào Đào: “...”

Trình Quý Hằng: “...”

Muốn trộm được giây phút lãng mạn, thật sự khó như vậy sao?

Trình Quý Hằng đành phải giải thích với con gái: “Ba là chồng của mẹ, ba có thể cho mẹ ăn.”

Đào Đào gật đầu: "Đúng vậy."

Bánh Sữa Nhỏ thấy khó hiểu, “Tại sao chồng phải cho vợ ăn?”

Trình Quý Hằng: “Bởi vì ba yêu mẹ.”

Đào Đào: “Mẹ cũng yêu ba.”

Bánh Sữa Nhỏ đột nhiên mếu mặt, hai mắt đỏ hoe, “Ba mẹ không yêu con nữa sao?”

Trình Quý Hằng: “...”

Đào Đa Lạc, biệt danh Bánh Sữa Nhỏ, ngoại hiệu Kẻ Tiêu Diệt Cơm Chó Và Gϊếŧ Chết Sự Lãng Mạn.

Được, ba mẹ đã ghi nhớ rồi. Sẽ không bao giờ cho con ăn cơm chó nữa.

Trình Quý Hằng an ủi con gái, “Ba mẹ vẫn yêu con nhất.”

Đào Đào: “Mẹ yêu ba, cũng yêu con nữa.”

Bánh Sữa Nhỏ nghe vậy thấy dễ chịu hơn. Nó cười toe toét, vui vẻ nói: "Con cũng yêu ba mẹ. Yêu ba mẹ nhất trên đời."

Đào Đào và Trình Quý Hằng cùng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn nhau cười bó tay.

Có lẽ vì chiều nay leo

núi nên Bánh Sữa Nhỏ ăn rất ngon miệng, làm một hơi hết hai cái cánh gà, ba con tôm và rất nhiều rau.

Đào Đào sợ con ăn quá nhiều trước khi ngủ sẽ khó tiêu, cho nên cô chỉ xới cho con nửa bát cơm và một chút canh thịt bò.

Bánh Sữa Nhỏ cầm thìa ăn hai miếng, rồi chợt nhớ ra điều gì đó. Nó ngẩng đầu nhìn mẹ, nhắc nhở: “Mẹ ơi, chà bông của con đâu?”

Ngày thường khi ăn tối Đào Đào sẽ rắc một lớp rong biển và chà bông lên cơm của con. Chỉ là tối nay đồ ăn phong phú nên cô thấy không cần thiết, nào ngờ con bé lại để ý.

Đào Đào thỏa hiệp với con: "Hôm nay đừng ăn có được không? Con đã có cánh gà và tôm rồi."

Bánh Sữa Nhỏ: “Con muốn ăn...”

Đào Đào bất đắc dĩ thở dài: "Được, mẹ lấy cho con."

“Để anh.” Trình Quý Hằng là người thu dọn hành lý, đồ đạc cất ở đâu hắn là người rõ nhất.

Hắn đặt đũa xuống rồi đi lấy chà bông. Sau khi trở lại, hắn mở nắp hộp và rắc một ít vào bát của con gái.

Bánh Sữa Nhỏ rất vui, “Cám ơn ba!” Nó dùng thìa nhỏ trộn chà bông vào cơm.

Đào Đào thấy buồn cười với thói ăn độc đáo của con. Cô gọi khẽ: "Cục thịt nhỏ."

Bánh Sữa Nhỏ mím môi nói: “Con không phải cục thịt.” Nó nhìn ba, tủi thân nói: “Mẹ lại nói con mập.”

Đào Đào: “...”

Giỏi lắm, còn biết mách ba nữa à.

Trình Quý Hằng kiên quyết phủ định: “Mập cái gì? Không mập chút nào!" Hắn đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cổ tay của con, nói với Đào Đào: "Em xem, chỉ còn da bọc xương.”

Đào Đào nhìn bàn tay mũm mĩm của con gái, rồi lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba nó. Cô không thể tưởng tượng nổi tình cha mãnh liệt đến nhường nào mà khiến cho hắn xót xa thốt ra câu “chỉ còn da bọc xương.”

Cô cần phải kéo hắn trở về thực tại. Suy nghĩ một lúc, cô nói: “Con gái nhà hàng xóm lớn hơn Bánh Sữa Nhỏ bảy tháng, nhưng cân nặng không bằng Bánh Sữa Nhỏ.”

Trình Quý Hằng mặt không đổi sắc, “Con bé đó hấp thu dinh dưỡng kém thôi. Như Bánh Sữa Nhỏ của chúng ta mới là bình thường.”

Bánh Sữa Nhỏ rất đồng tình với ba. Nó gật đầu: “Phải!”

Đào Đào: “...”

Được rồi, coi như cô chưa nói gì.

Ăn tối xong Trình Quý Hằng rửa bát, còn Đào Đào thì ôm con gái ngồi trên sô pha xem ảnh.

Khi rời khỏi Vân Sơn cô không mang theo nhiều đồ đạc. Hơn nữa sức của cô có hạn, chỉ có thể mang những thứ cần thiết và hai cuốn album cũ.

Hai cuốn album chứa đầy hình ảnh của ba mẹ. Theo cô thấy, ảnh chụp là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại. Thời gian vĩnh viễn dừng lại trong những tấm ảnh đó, để cho cô một lần nữa nhìn thấy ba mẹ và bà nội.

Những tấm ảnh cũ rất dễ bị hư, cũng dễ bị sơ ý làm mất. Vì vậy Đào Đào đã chuyển ảnh sang bản điện tử và lưu trên đám mây.

Trình Quý Hằng làm xong việc và trở ra phòng khách, nhìn thấy Đào Đào đang ôm con ngồi trên sô pha. Hai mẹ con cùng xem ảnh trên máy tính bảng.

“Đây là mẹ hồi còn nhỏ.” Đào Đào chỉ vào một tấm ảnh, nói với con gái: “Chỗ mẹ đứng lúc đó cũng là chỗ chúng ta ngồi bây giờ.”

Trình Quý Hằng đi tới sô pha ngồi xuống bên cạnh vợ, quàng tay qua vai cô. Cho tới bây giờ hắn mới được nhìn thấy quả đào ngốc của mình khi cô còn bé.

Cô bé trong ảnh khoảng 5, 6 tuổi, đứng trên chiếc ghế sô pha lúc đó còn mới toanh, trên đầu thắt hai bím tóc nhỏ, trên người mặc một chiếc áo len trắng có hoa văn và quần kẻ sọc xám thịnh hành thời bấy giờ. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo hồng hào tươi cười trước ống kính. Đôi mắt cô cong thành hình lưỡi liềm, cái miệng nhỏ hình cung hé lộ hàm răng trắng đều, trông thật ngây ngô và đáng yêu.

Thì ra từ nhỏ đã là một quả đào ngốc rồi.

Trình Quý Hằng mỉm cười với quả đào nhỏ trong ảnh, "Sao em lại vui như vậy?"

Đào Đào: "Em không nhớ nữa. Bà nội nói là vì ba mẹ hứa kỳ nghỉ đông năm đó sẽ đưa em đi Đông Phụ chơi." Nói xong cô lại chỉ vào ảnh, nhìn Trình Quý Hằng bằng đôi mắt lấp lánh, "Anh thấy áo len này thế nào?"

Trình Quý Hằng không chút do dự nói: "Đẹp lắm! Rất là đẹp."

Đào Đào tự hào, “Là mẹ đan cho em!”

Trình Quý Hằng nghiêm túc khen: “Mẹ vợ thật khéo tay.”

Đào Đào cười cười, “Anh đổi giọng nhanh thật đấy.”

Trình Quý Hằng: "Chắc là vậy."

Đào Đào vuốt màn hình sang tấm ảnh kế tiếp.

Ảnh này có hai nhân vật chính.

Cô bé buộc tóc đuôi ngựa, mặc chiếc váy ngắn màu trắng, trên đầu đội chiếc vương miện bằng giấy, đứng trước một bàn đầy thức ăn, ở giữa còn có một chiếc bánh kem với bảy ngọn nến. Xem ra cô bé đang ăn mừng sinh nhật.

Cô bé đó là Đào Đào.

Đứng bên cạnh cô bé là một nam sinh. Cậu cao hơn cô bé đó rất nhiều, trông khoảng 12,13 tuổi, mặc áo khoác thể thao màu xám nhạt và quần thể thao màu đen, nước da trắng, gương mặt tuấn tú, rất có khí chất. Quả nhiên là thần tượng trong lòng các cô gái.

Cô bé nhìn cậu, nụ cười bẽn lẽn trên môi.

Đào Đào không ngờ lại lật trúng tấm ảnh này. Cô gấp gáp lướt tay qua màn hình định đổi sang tấm ảnh khác, nhưng đã bị Trình Quý Hằng nhìn thấy.

Hắn thản nhiên hỏi: “Là ai đây?"

Đào Đào nghe thoang thoảng mùi giấm, cũng may là không nồng lắm. Để tránh đập bể bình giấm, cô cố giữ bình tĩnh, trả lời: "À, chỉ là bạn thôi."

Con bé đang ngồi trong lòng cô thấy mẹ cần nó giúp. Nó thêm một câu cụ thể hơn nữa: “Là chú Tô.”

Đào Đào: “...”

Bánh Sữa Nhỏ à, đôi khi con người ta không nên biết quá nhiều.

Trình Quý Hằng vờ như không có gì, "Ồ, thì ra là chú Tô."

Đào Đào: “...”

Bình giấm bị lật đổ.