Chương 6: Thanh Mai Trúc Mã

Đào Đào không cần suy nghĩ, "Không ngại!”

Cô trả lời thật nhanh, nhanh đến mức ngay cả Trình Quý Hằng cũng không biết nên tiếp lời như thế nào.

Dựa theo suy đoán ban đầu của hắn, Đào Đào tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu của hắn nhanh như vậy. Dù sao hắn cũng là đàn ông, lai lịch không rõ ràng, người bình thường sẽ nảy ra tâm lý đề phòng, huống chi giữ hắn lại còn tốn thêm tiền sinh hoạt. Cô ít ra cũng nên đắn đo một chút chứ?

Không ngờ cô gái ngốc này lại không suy nghĩ nhiều, liền chấp nhận hắn.

Diễn biến này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Trình Quý Hằng.

Hắn nắm hết mọi việc trong lòng bàn tay, nhưng lại không hề có cảm giác thành tựu, ngược lại có chút thất bại, như thể mình đang lừa gạt một đứa trẻ.

Trẻ con cũng không ngốc như cô. Trẻ con còn biết dè chừng người lạ. Tại sao cô không có tâm lý đề phòng người lạ chứ?

Trong lòng Trình Quý Hằng nóng nảy một cách khó tả.

Hắn thấy buồn cười với tính cách thuần lương như nước của cô, lại có chút hận rèn sắt không thành thép. Hắn muốn cô thực tế một chút, để cô hiểu được thế gian này xấu xa cỡ nào.

Nhưng kế hoạch này không thể hủy bỏ. Hắn cố nén giận, bày ra vẻ vừa kinh ngạc vừa xúc động, "Thật ư?”

Đào Đào gật đầu, "Ừ. Anh cứ ở nhà tôi, chờ đến khi anh có dự tính cho tương lai.”

Đúng là ngốc đến tận trời xanh.

Tùy tùy tiện tiện mang đàn ông về nhà.

Hôm nay nếu không phải hắn mà là người đàn ông khác, có phải cô cũng mang về nhà hay không?

Trình Quý Hằng không thể nhịn được nữa, nén cơn giận xuống, hỏi: "Cô không sợ tôi là người xấu sao? Nếu như tôi có ý đồ bất chính với cô thì sao?”

Đào Đào lắc đầu, "Không sợ." Cô nghiêm túc nói: "Tôi biết anh không hề có ác ý với tôi.”

Trên cơ thể mỗi người đều phảng phất một thứ vô hình gọi là trường khí. Là thiện hay ác, qua một thời gian ngắn đều có thể cảm nhận được.

Sở dĩ cô yên tâm cho Trình Quý Hằng ở nhà cô là vì cô tin tưởng hắn. Cô tin hắn sẽ không làm hại cô. Lùi lại một vạn bước mà nói, cô có cái gì để cho hắn lợi dụng chứ?

Tiền bạc? Cô không có.

Nhan sắc? Với ngoại hình của Trình Quý Hằng, hắn muốn phụ nữ nào mà chẳng được, vốn không cần phải ra tay nơi cô...

Trên người cô hoàn toàn không có điểm nào thu hút hắn, cô có gì phải sợ cơ chứ?

Cuối cùng, cô thêm một câu: "Anh hơi lưu manh một chút, nhưng cũng không phải là người xấu.”

‘Nhưng tôi cũng không phải là người tốt,’ hắn nghĩ thầm.

Trình Quý Hằng không dễ gì bị cô thuyết phục, tiếp tục chất vấn: "Nếu tôi là một tên đào phạm thì sao? Cô không sợ tôi sẽ liên lụy cô à?”

Đào Đào cảm thấy quan điểm của cô và Trình Quý Hằng hình như bị đảo ngược.

Theo lý mà nói, những vấn đề “nên” hay “không nên” này đáng lẽ phải do cô cân nhắc. Ngược lại Trình Quý Hằng lại chất vấn cô, giống như bậc cha mẹ đang giáo huấn những đứa trẻ ngu ngơ không biết nguy hiểm là gì.

Cô không phục, bèn nói lý lẽ với hắn: "Nếu anh thật sự muốn liên lụy tôi, anh đã không xóa lịch sử cuộc gọi trong điện thoại.”

Trình Quý Hằng nhìn cô mà không nói nên lời. Có lẽ hắn đã quá xem thường quả đào này.

Cô có chút ngây thơ, nhưng vẫn có khả năng phán đoán, chẳng qua khả năng phán đoán này không được chuẩn xác cho lắm.

Hắn quả thật không có mưu đồ bất chính với cô, cũng không có ác ý, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn hoàn toàn không có ý đồ gì với cô.

Nếu không có ý đồ, hắn cần gì phải diễn một màn kịch phiền phức như vậy. Dù sao Bách Lệ Thanh cũng cho rằng hắn đã chết.

Về phía Trình thị, hắn không hề lo lắng. Bách Lệ Thanh muốn nắm trong tay tập đoàn, nhất định phải thông qua bầu cử của hội đồng quản trị. Nhưng hơn phân nửa cổ đông trong hội đồng quản trị là thân tín của mẹ hắn năm xưa, trong tay hắn cũng nắm giữ cổ phần mẹ hắn để lại. Nhà họ Bạch cũng là cổ đông lớn, mà hắn đã ngầm lấy được sự ủng hộ của ông cụ Bạch, cho nên hắn không tin Bách Lệ Thanh trong thời gian ngắn sẽ xoay chuyển được càn khôn.

Tất cả mọi thứ hắn đã chuẩn bị xong, chỉ có bị tập kích là ngoài ý muốn. Hắn bây giờ chỉ cần yên tâm dưỡng thương, chờ tên phản đồ xuất đầu lộ diện. Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là Trình Ngô Xuyên chờ không được hắn trở về, cứ như vậy mà chết đi. Đến khi đó, mọi việc sẽ trở thành vô nghĩa.

Hiện tại hắn tốn nhiều công sức như vậy chính là để tiếp cận Đào Đào.

Hôm qua Quý Sơ Bạch có hỏi hắn, "Cậu thật không cần người chăm sóc sao?”

Hắn không cần suy nghĩ, trả lời: "Không cần.”

Quý Sơ Bạch liếc mắt nhìn cánh tay bó bột của hắn, buông một câu: "Tàn mà không phế.”

"Không sao. Đã có một cô ngốc đến chăm sóc cho tôi rồi."

Thấy vẻ đắc ý của hắn, Quý Sơ Bạch thở dài một hơi, "Cậu nhất định không buông tha cho người ta sao?”

Hắn tựa lưng vào đầu giường, ung dung gối đầu lên tay, cao hứng nói: "Tôi muốn thử xem cô ấy ngốc đến mức nào.”

Quý Sơ Bạch bất mãn, "Cậu như vậy còn là con người sao?”

"Còn, tôi còn giúp cô ấy mở mắt nhìn cho rõ, xem thế giới này tàn nhẫn như thế nào."

Sau khi Quý Sơ Bạch rời khỏi, hắn bắt đầu bày mưu tính kế, xem nên diễn như thế nào, nói như thế nào mới có thể cảm động được cô, để cô mang hắn về nhà.

Đối với một quả đào ngốc nghếch, kế hoạch này thật đơn giản, chưa đến năm phút hắn đã chuẩn bị xong, thuận tiện nghĩ ra một trò chơi âm phủ chọc cho cô vui.

Chỉ có một điều nằm ngoài dự tính. Hắn không ngờ cô lại nhanh như vậy cho hắn về nhà cô ở.

Mặc cho cô giải thích, Trình Quý Hằng vẫn không hài lòng, tiếp tục nhắc nhở: "Cho dù tôi không phải là người xấu, nhưng tôi gặp tai nạn xe hơi, bây giờ không còn một đồng xu dính túi. Cô không ngại tôi trở thành gánh nặng của cô sao?”

Đào Đào thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Cô chỉ muốn hắn cảm nhận được sự lương thiện của đời người, cho hắn cơ hội tái sinh. Nuôi hắn cô không ngại, nhưng hắn lại ngại. Nếu như hắn có thể xem nhẹ chuyện này, có lẽ hắn sẽ không chán nản như vậy.

"Anh đừng lo." Cô an ủi hắn, "Cứ yên tâm ở nhà tôi là được. Tuy tôi không giàu có gì, nhưng cũng không chấp anh một miếng cơm.”

Trình Quý Hằng: "Nếu tôi ở lì không đi thì sao?”

Đào Đào chưa nghĩ tới vấn đề này. Cô nuôi hắn nhất thời, nhưng làm sao có thể nuôi hắn cả đời?

Cô không thể, cũng không có năng lực và sức lực đó.

Sững người một lúc, cô rón rén nói: "Anh sẽ không như vậy chứ?”

Giọng nói và biểu cảm của cô đều là cẩn thận, quan tâm đến cảm nhận của "người bị thế giới bỏ rơi" này.

Trình Quý Hằng nhịn cười, nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là không, chờ tôi tính xong bước kế tiếp thì sẽ chủ động rời đi. Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng của cô.”

Đào Đào ngầm thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó lại cảm thấy thái độ vừa rồi của mình thật đáng xấu hổ. Cô có chút áy náy, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ là tùy tiện hỏi một chút, anh đừng để tâm nhé.”

"Tôi biết." Trình Quý Hằng nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, "Cảm ơn cô, lại một lần nữa cứu tôi.”

Giọng điệu đại ân đại đức này làm cho Đào Đào thấy ngượng ngùng, "Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, dù sao nhà tôi còn một căn phòng trống.”

Trình Quý Hằng chợt nghĩ ra điều gì đó, khiến cho hắn do dự, "Cô cứ mang tôi về nhà như vậy, người cô thích sẽ không để tâm chứ?”

Tô Yến làm sao có thể để ý đến chuyện này?

Lòng Đào Đào chua xót. Cô rũ mi, buồn rầu nói: "Không đâu.”

Trình Quý Hằng ra vẻ ngây thơ vô tội, "Nếu như anh ta không vui, cô nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ lập tức rời đi. Đừng vì tôi mà sinh ra hiểu lầm không cần thiết, ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.”

"Chúng tôi không có tình cảm." Ánh mắt Đào Đào ảm đạm, cô cúi đầu nhìn mũi giày của mình, thố lộ: "Anh ấy sẽ không thích tôi, tôi cũng không xứng với anh ấy.”

Nếu đây là lời tâm sự của người khác, Trình Quý Hằng chắc chắn sẽ không động lòng.

Nhưng đối với đào ngốc này thì khác.

Hắn rất muốn biết, người đàn ông đó có cái gì tốt mà khiến cho Đào Đào tâm tâm niệm niệm như vậy.

“Anh ta tốt lắm sao?” Hắn hỏi một cách thờ ơ.

Đào Đào nặng nề gật đầu, "Ừ, rất giỏi. Sinh viên tài năng của Đại học Đông Phụ, cầm bằng thạc sĩ và tiến sĩ.”

Trình Quý Hằng: "Anh ta học ngành y à?”

Đào Đào: "Ừm.”

Trình Quý Hằng: "Hiện tại làm việc ở đâu?”

Đào Đào: "Ngay tại bệnh viện này.”

Trình Quý Hằng: "Tài giỏi như vậy, tại sao không ở lại Đông Phụ?”

Đông Phụ là thủ đô hàng đầu, kinh tế phát triển, nhân tài đông đúc. Người ưu tú như vậy, tại sao lại cam lòng trở về làm việc ở một huyện nhỏ?

Đào Đào giải thích: "Em trai anh ấy gặp tai nạn qua đời, ba mẹ bị đả kích lớn, nên anh ấy về đây chăm sóc họ.”

Bệnh viện Nhân dân huyện Vân Sơn không có bác sĩ nào có trình độ học vấn cao như vậy, cho nên Tô Yến vừa trở về đã được bổ nhiệm làm bác sĩ điều trị chính.

Trình Quý Hằng hỏi: "Là ai nói? Chính miệng anh ta nói với cô, hay cô nghe người khác nói?”

Hắn nghi ngờ tính xác thực của câu chuyện này. Có một số đàn ông vì dụ dỗ con gái mà không từ thủ đoạn, soạn ra một câu chuyện bi thương để giành được lòng thương hại của các cô.

Hắn chính là người như vậy.

Quả đào này là của riêng hắn, có ngốc nghếch tới đâu cũng chỉ cho một mình hắn bắt nạt. Hắn sẽ không để kẻ khác gạt đi mất.

Đào Đào: "Không cần người khác nói, chúng tôi quen nhau từ nhỏ." Cô nói thêm: "Cha anh ấy và cha tôi từng là đồng nghiệp.”

Thì ra là câu chuyện thanh mai trúc mã.

Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Trình Quý Hằng, nhưng cũng không khó giải quyết, ngược lại càng thêm thú vị.

Hắn lại hỏi: "Anh ta có bạn gái không?"”

Đào Đào: "Hiện tại thì không.”

Trình Quý Hằng bắt được trọng điểm: "Tức là trước kia có? Họ vừa mới chia tay à?”

Đào Đào trả lời rất nhanh: "Không phải vừa mới, mà là chia tay lâu rồi.”

A, cô còn biết sốt ruột đây.

Trình Quý Hằng đại khái đoán được vì sao cô lại nóng lòng. Đã biết, lại càng cố hỏi: "Họ bên nhau bao lâu rồi?”

Tâm trạng Đào Đào vốn không tốt, giờ lại càng thêm phiền muộn. Cô lẩm bẩm: "Cũng không lâu lắm.”

Cô không muốn nói rõ, Trình Quý Hằng lại càng muốn ép cô nói ra. "Là bốn năm? Năm năm? Hay sáu năm?”

Đào Đào nóng nảy, "Đâu có lâu như vậy. Mới ba năm mà thôi! Hơn nữa đã chia tay hơn một năm rồi.”

"Đã ba năm." Hắn cố ý đổi từ "mới" thành từ "đã,’ rồi lại hỏi: “Tại sao lại chia tay?”

Đào Đào nổi giận thật rồi. Cô cảm thấy người này cố tình trêu chọc mình, trừng mắt nhìn hắn, "Tôi làm sao biết được!”

Trình Quý Hằng thu liễm một chút, "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giúp cô phân tích tình hình.”

Đào Đào bán tín bán nghi, "Anh phân tích được gì rồi?”

Trình Quý Hằng nghiêm túc nói: "Tôi còn có mấy vấn đề, sau khi hiểu rõ tình hình mới có thể đưa ra kết luận." Không cho cô cơ hội từ chối, hắn hỏi tới, "Anh ta chỉ có một cô bạn gái này thôi sao?”

Thật là hết nói nổi! Đào Đào giận đến nghiến răng, "Anh lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy?”

Rõ rồi, bạn gái không chỉ có một.

Trình Quý Hằng khá hài lòng với đáp án này, hoàn toàn xem nhẹ cơn phẫn nộ của Đào Đào. Như đinh đóng cột, hắn đưa ra kết luận, "Anh ta là cao thủ tình trường. Còn cô? Chưa biết yêu là gì, đúng không?”

Đó không phải câu hỏi mà là lời khẳng định. Quả đào này chưa từng yêu đương. Dựa theo tính cách của cô, lúc đi học tuyệt đối là một học sinh gương mẫu - không đánh lộn, không mắng người, không yêu sớm.

Tuy là đúng, nhưng tại sao những lời này từ trong miệng Trình Quý Hằng lại khiến cô xấu hổ như vậy? Cô cảm giác mình bị hắn trêu chọc, hai má không tự chủ được đỏ lên, "Liên quan gì đến anh?”

"Không liên quan, tôi cũng không xen vào chuyện của cô." Trình Quý Hằng khá thẳng thắn, "Chưa từng yêu đương cũng không phải chuyện mất mặt gì, tôi cũng chưa từng yêu qua.”

Hắn nói thật.

Có rất nhiều phụ nữ vây quanh, trước sau muốn bám lấy hắn. Nhưng cho tới giờ hắn vẫn chưa động lòng với ai, cũng chưa từng vì ai mà mềm lòng.

Ánh mắt Đào Đào lóe lên tia kinh ngạc. Cô hé môi muốn nói, nhưng lại thôi. Cô cắn cắn môi dưới, bối rối nhìn hắn.

Trình Quý Hằng bị vẻ mặt của cô chọc cười, "Muốn nói cái gì?”

Đào Đào càng thêm bất an, chần chừ một hồi rồi quyết định hỏi: "Anh thật sự vì gia quy mà thủ thân như ngọc sao?”

Đương nhiên là không. Hắn ngay cả nhà cũng không có, lấy đâu ra gia quy? Trình Ngô Xuyên là hạng người thối nát đến tận xương tủy. Người như ông ta làm sao có thể đặt ra một quy củ "trong sạch" được chứ?

Trình Quý Hằng không có bạn gái là vì hắn không tin tưởng đàn bà. Từ nhỏ hắn đã hiểu được đạo lý: người đẹp chính là vũ khí đoạt mạng người. Loại vũ khí này khó mà đề phòng, cho nên hắn dứt khoát không cho nó tiếp cận mình.

Nhưng... hắn cũng không muốn nói thật với Đào Đào. Nói ra cũng bằng không.

"Đúng vậy." Hắn nhìn vào mắt cô, không do dự trả lời: "Mặc dù tôi không được cha yêu thương, nhưng ông ấy rất nghiêm khắc với tôi, yêu cầu tôi trước khi thành hôn phải thủ thân như ngọc.”

Lại là câu nói này.

Đào Đào vừa nghe được liền nghĩ ngay đến chuyện lúc trước. Cô thật sự không cố ý nhìn sạch hắn, cũng không cố ý sờ soạng thân thể hắn.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Quý Hằng, cô càng thêm bất an, cảm giác như mình vừa buộc hòa thượng phá giới.

"Tôi thật sự không phải cố ý." Cô thành thật nói: "Tôi xin lỗi!”

"Không sao, người không biết không có tội. Hơn nữa cô cũng vì tốt cho tôi." Trình Quý Hằng nhịn cười, nghiêm túc dặn dò: "Tôi không ép cô chịu trách nhiệm với tôi, nhưng cũng đừng đem chuyện này nói ra ngoài.”

Hắn cố ý dùng hai chữ ‘không ép’ chứ không phải là ‘không cần.’ Nói bóng nói gió, có nghĩa là: nếu để người ngoài biết được, cô phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.

Đào Đào hoàn toàn không hiểu trò chơi chữ này. Cô cam đoan: "Anh yên tâm, tôi nhất định không nói ra!”

Nhưng tôi sẽ nói. Trình Quý Hằng đã có kế hoạch ‘tự hủy trong sạch’ của mình.

Đó là chuyện của sau này. Hiện tại hắn trở về đề tài chính, "Nếu người đó đã có kinh nghiệm yêu đương, anh ta làm sao không nhìn ra tình cảm của cô chứ? Chẳng lẽ anh ta sợ? Sợ một khi nói ra miệng, ngay cả bạn bè cũng không làm được?”

Hơi thở Đào Đào đông cứng. Cô như hóa đá, ngẩn người nhìn Trình Quý Hằng.

Có phải vậy không? Tô Yến biết cô thích anh? Bởi vì không biết nên từ chối như thế nào nên cứ giả vờ như không biết?

Vậy thì cô đã khiến cho Tô Yến không thoải mái rồi. Cô cũng không thoải mái, lại có chút buồn phiền.

Cô không dám trông mong điều gì, yêu thầm cũng đủ rồi. Làm người có ai lại không mộng mơ chứ?

Lời nói của Trình Quý Hằng một đòn đánh vỡ giấc mơ đẹp của cô.

Không, đó không phải là mơ, mà là mê muội cố chấp.

Trình Quý Hằng thu hết cảm xúc của cô vào đáy mắt. Hắn khá hài lòng, lại giả vờ áy náy, "Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không hẳn là đúng. Cô đừng buồn, đừng vì lời nói của tôi mà hai người sinh ra ngăn cách.”