Chương 5: Trò Chơi Âm Phủ

Những ngày sau đó, Đào Đào không chỉ chăm sóc bà nội mà còn phải chăm sóc luôn Trình Quý Hằng.

Hôm Trình Quý Hằng mượn điện thoại di động của cô, cô còn tưởng hắn gọi điện cho người nhà. Nhưng người nhà của hắn vẫn không đến bệnh viện thăm hắn, cũng không gọi lại cho hắn. Trình Quý Hằng cũng không có vẻ lo âu hay sốt ruột gì. Không có người nhà quan tâm, điều này đối với hắn mà nói hình như chẳng là gì.

Đào Đào thấy kỳ lạ, nên hỏi hắn: "Anh có liên lạc với người nhà của anh chưa?”

Trình Quý Hằng trả lời: "Tôi không có người nhà.”

Lúc nói những lời này, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, ánh mắt cũng không có buồn phiền gì, giống như đó là điều rất tự nhiên.

Đào Đào kinh ngạc không thôi. Làm thế nào mà không có gia đình chứ?

Tuy lòng đầy nghi hoặc, cô cũng không hỏi thêm, bởi vì cô cảm thấy Trình Quý Hằng không giống như đang nói dối. Còn vì sao hắn lại không có người nhà, đó là chuyện riêng của hắn, cô không nên hỏi nhiều.

Cô lén lật lại lịch sử cuộc gọi trên điện thoại di động, nhưng cũng không có phát hiện gì. Trình Quý Hằng hiển nhiên đã xóa lịch sử cuộc gọi trước khi trả điện thoại cho cô. Sự tò mò của cô cuối cùng cũng chẳng đi tới đâu.

Bận rộn một tuần cũng đến ngày chủ nhật. Hôm nay Đào Đào được nghỉ.

Tối hôm qua được trả lương, sáng nay cô đến sảnh bệnh viện ở tầng 1 để đóng viện phí và tiền thuốc men.

Khỏi cần tính cô cũng biết ngay đó là một khoản chi phí khổng lồ.

Từ khi gặp Trình Quý Hằng, cuộc sống vốn không giàu có của Đào Đào càng chật vật hơn. Khi cầm thẻ ngân hàng đi tới cửa sổ, cô mới nhận được tin là hóa đơn tuần này đã được thanh toán. Viện phí của Trình Quý Hằng và cả bà nội cô đều đã được trả.

Đào Đào ngạc nhiên nhìn nhân viên đang ngồi sau cửa sổ, "Chị có nhầm lẫn không? Trả khi nào? Là ai trả?”

Nhân viên bệnh viện xem qua hồ sơ nộp lệ phí, "Đúng là đã trả hết, nhưng không tìm ra tên người trả tiền. Dầu gì cũng đã thanh toán vào tối hôm qua.”

Đào Đào ôm một bụng nghi hoặc. Là ai đã thay cô đóng tiền? Tô Yến sao?

Khi cô gặp khó khăn Tô Yến luôn giúp cô trả tiền thuốc men cho bà nội. Anh không có lý do nào trả luôn tiền viện phí cho Trình Quý Hằng.

Nhưng ngoài Tô Yến ra, Đào Đào cũng không nghĩ ra ai khác.

Lúc trước mỗi lần Tô Yến thay cô đóng tiền, cô nhất định sẽ trả lại tiền cho anh. Lần này cũng vậy. Cô biết Tô Yến có lòng tốt, nhưng cô không thể được một tấc lại tiến một thước, lợi dụng lòng tốt của anh.

Cô định trả tiền cho anh ngay, nhưng tìm mãi vẫn không thấy anh.

Đi tới phòng bệnh, bà nội còn chưa thức. Cô nhẹ nhàng đặt hộp cơm lên tủ đầu giường, thay bó hoa cúc cũ trong bình, sau đó mang theo một phần điểm tâm đi lên tầng 17.

Trình Quý Hằng mỗi sáng đều dậy rất sớm. Bất kể vào giờ nào, Đào Đào đều bắt gặp một Trình Quý Hằng tươi tỉnh. Sức khỏe của hắn rất tốt, hồi phục nhanh hơn dự đoán của bác sĩ. Hiện tại hắn có thể xuống giường đi lại, không chừng vài ngày nữa được xuất viện.

Nhưng sáng nay Trình Quý Hằng vẫn còn nằm trên giường.

Giữa tấm chăn và khăn trải giường trắng tinh, trông hắn thật yên bình, đẹp như được điêu khắc bằng ngọc.

Đào Đào đi tới bên giường, đem đồ đạc trong tay đặt lên tủ. Động tác của cô chợt cứng ngắc, bởi vì cô cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Không có tiếng thở của hắn.

Cô nín thở lắng nghe. Vẫn không có, ngay cả hơi thở yếu ớt nhất cũng không.

Ngực cô dâng lên một dự cảm không tốt.

Một tuần nay, Trình Quý Hằng mỗi ngày đều dậy sớm, nhưng hôm nay thì khác. Tinh thần của hắn phấn chấn như vậy, không phải là hồi quang phản chiếu chứ?

Dù sao hắn cũng đã bị thương nặng.

Đào Đào bị dọa đến mất hồn. Cô hít một hơi thật sâu, run rẩy vươn tay ra đặt ngón trỏ dưới chóp mũi hắn.

Thật sự đã tắt thở!

Đào Đào kinh hãi hét lên một tiếng, rút lại cánh tay lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm thi thể trước mắt.

Nhưng đúng lúc này, thi thể bỗng dưng mở mắt ra, “cọ" một tiếng từ trên giường ngồi dậy, nghiêm túc nhìn cô, trịnh trọng thông báo: "Chào mừng bạn đã đến với thế giới âm phủ, hiện tại bật chế độ xông quan.”

Đào Đào sửng sốt vài giây mới nhận ra mình bị đùa giỡn. Cô tức không chịu nổi, trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng, "Anh bị điên à?”

Trình Quý Hằng ngồi yên, chuyên chú đóng vai trò hệ thống, trông khá chuyên nghiệp, "Bạn may mắn được hệ thống rút trúng, đi tới thế giới âm phủ. Nhiệm vụ của bạn là lẻn vào địa phủ cứu người yêu. Xông quan thành công, hai người cao chạy xa bay, bên nhau mãi mãi. Xông quan thất bại, song song bị đánh vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể gặp nhau. Hiện tại cửa ải đã mở ra, trước mặt bạn có hai con đường. Một là đường thủy vong xuyên. Hai là đường hoa bỉ ngạn. Xin vui lòng lựa chọn.”

Đào Đào: “...”

Sáng sớm đã xuống âm phủ dạo chơi rồi sao?

Cô dở khóc dở cười, "Có phải anh quá rảnh rỗi không?”

Trình Quý Hằng không phải là một kẻ nhàn rỗi. Cho tới bây giờ hắn chưa từng chơi qua trò chơi trẻ con này, cũng chưa từng nghĩ là mình sẽ bày ra trò như vậy. Nhưng chuyện gì cũng có trường hợp đặc biệt.

Chính là hắn không nhịn được muốn trêu chọc quả đào ngốc này, lấy sự ngây thơ ngốc nghếch của cô làm niềm vui của hắn.

Trình Quý Hằng làm ngơ ánh mắt chất vấn của Đào Đào, chuyên tâm đóng vai trò hệ thống, "Xin vui lòng đưa ra sự lựa chọn trong vòng năm giây. Hết giờ sẽ được coi là tự động bỏ cuộc, ngay lập tức bị đánh vào mười tám tầng địa ngục. Năm, bốn, ba..."

Tuy rằng không muốn, nhưng Đào Đào vẫn chiều theo ý hắn. Chơi một chút có sao đâu. "Tôi chọn đường hoa!”

Trình Quý Hằng: "Hoa bỉ ngạn có kịch độc, bạn không có mặt nạ phòng độc, bị trúng độc chết, vượt ải thất bại."

Đào Đào không phục, "Lúc nãy anh không nói hoa có độc nha.”

Trình Quý Hằng: "Cô cũng đâu có hỏi.”

Đào Đào: “Không phải anh ăn gian sao?”

Trình Quý Hằng: "Được, nể tình cô lần đầu tiên xông quan không hiểu quy tắc trò chơi, tôi cho cô một cơ hội nữa. Sống lại tại chỗ, xin hãy lựa chọn lần nữa.”

Lần này Đào Đào rút kinh nghiệm, trước tiên hỏi một câu: "Làm sao mới có được mặt nạ phòng độc?”

Trình Quý Hằng: "Trả 100 kim tệ.”

Còn có tiền nữa à? Đường hoa quá đắt, phải bỏ cuộc thôi.

Đào Đào lựa chọn một lần nữa, "Vậy tôi chọn đường thủy.”

Trình Quý Hằng: "Bạn không có thuyền, bị chết đuối, vượt ải thất bại.”

Đào Đào: “...”

Cô nghi ngờ hắn đang trêu cô. Bây giờ thì rõ rồi.

Đào Đào tức tối, "Đi đường hoa, anh nói tôi không có mặt nạ phòng độc. Đi đường thủy, anh nói tôi không có thuyền. Con đường nào cũng không đi được, còn chơi cái gì nữa chứ? Không chơi nữa!”

Trình Quý Hằng: "Đã không hiểu quy tắc trò chơi, tại sao không hỏi hệ thống?”

Đào Đào: "Dù sao tôi cũng không chơi nữa!”

Trình Quý Hằng còn chưa chơi đủ, bắt đầu dụ dỗ: "Tôi cho cô một cơ hội sống lại, tiện tay tặng cô 100 kim tệ.”

Đào Đào... do dự.

Suy nghĩ vài giây, cô quyết định xông quan lần nữa, "Thuyền cũng cần tiền sao?”

Trình Quý Hằng: "Đúng vậy.”

Đào Đào: "Bao nhiêu tiền một vé tàu?"”

Trình Quý Hằng: "Du thuyền tư nhân 1.000 kim tệ, bè 100. Chọn bè, trò chơi có thể nâng cấp lên du thuyền.”

Đào Đào cẩn thận hỏi: "Hai cái này có gì khác nhau?”

Trình Quý Hằng: "Khẳng định là càng đắt càng tốt. Trong nước vong xuyên có cá ăn thịt người, du thuyền sẽ không bị cá tấn công, nhưng bè thì sẽ.”

Đào Đào: "Tôi nên làm gì sau khi bị tấn công?”

Trình Quý Hằng: "Đây là vấn đề của cấp độ tiếp theo.”

Đào Đào suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Tôi nên làm gì để kiếm được kim tệ? Có thể nạp tiền mặt không?”

Trình Quý Hằng: "Không được, chỉ có thể dùng điểm kinh nghiệm của trò chơi đổi lấy, tỷ lệ đổi là một một.”

Đào Đào: "Kinh nghiệm hiện tại của tôi là gì? Có bao nhiêu kim tệ?”

"Bây giờ tiến vào chế độ truy vấn." Trình Quý Hằng liếc cô một cái, nói: "Kinh nghiệm 0, kim tệ 100.”

Đào Đào không hài lòng, "Tôi đã chết nhiều lần như vậy, giá trị kinh nghiệm vẫn bằng không?”

Trình Quý Hằng: "Cửa ải đầu tiên cô đã chết nhiều lần như vậy, còn không biết xấu hổ đòi thêm kinh nghiệm?”

Đào Đào: “...”

Không còn gì để nói.

Đào Đào bất bình nhìn chằm chằm Trình Quý Hằng. Trong chốc lát, cô đưa ra quyết định, "Tôi đi đường thủy, bè gỗ.”

Trình Quý Hằng: "Chúc mừng cô đã vượt qua cửa ải đầu tiên, tăng thêm 10 điểm kinh nghiệm.”

Đào Đào: "Chỉ có 10 điểm thôi sao? Không chơi nữa!”

Trình Quý Hằng: “...”

Cô gái này đúng là...

Trình Quý Hằng: "Bạn có thể lựa chọn lưu trữ, lần sau muốn chơi còn có thể tiếp tục." Hắn cố tình thêm một câu: "Lưu trữ là miễn phí."

Đào Đào lại... động lòng tham. Nội tâm giằng co một lúc, cô không cam lòng nói: "Vậy tôi lưu trữ.”

Trình Quý Hằng cố nhịn cười, "Hệ thống đã lưu trữ cho bạn, chờ mong bạn trở về.”

Đào Đào trừng mắt nhìn hắn, nổi nóng, "Hủy game!”

Mặt Trình Quý Hằng rất dày, "Chơi vui không?”

Đào Đào: "Có gì đâu mà vui.”

Trình Quý Hằng: "Tôi lại thấy cô chơi rất hăng.”

Đào Đào buông lời tàn nhẫn: "Tôi tuyệt đối không xông quan lần thứ hai, anh đi chết đi!”

Trình Quý Hằng bình tĩnh phán: "Bạn có thể thông qua các phương tiện khác để lấy điểm kinh nghiệm.”

Hai tai Đào Đào dựng đứng lên. Cô liếc mắt nhìn hắn.

Trình Quý Hằng nói thẳng: "Lấy lòng hệ thống, hệ thống có thể tặng điểm kinh nghiệm cho bạn.”

Đào Đào lúc này mới vỡ lẽ. Hắn bày ra trò chơi âm phủ phức tạp như vậy, thì ra là muốn cô lấy lòng hắn.

"Anh tưởng mình hay lắm sao." Cô kiên quyết không lấy lòng tên vô lại này.

Trình Quý Hằng thở dài, thu lại bộ dạng bất cần đời. Hắn hơi rũ mắt, trông rất ảm đạm: "Đừng nghiêm túc quá, tôi chỉ đùa giỡn với cô chút thôi. Không biết sau này có còn cơ hội nữa không.”

Bầu không khí bỗng dưng chùng xuống. Đào Đào có chút khó hiểu, lại có chút bất an, "Ý của anh là…”

Trình Quý Hằng thấp giọng nói: "Tôi phải đi.”

Hắn ngồi xếp bằng trên giường, cánh tay trái bó bột. Thân thể còn yếu nên khuôn mặt điển trai hơi tái, trông rất đáng thương.

Đào Đào kinh ngạc nhìn hắn, "Anh định đi đâu?”

Đôi mắt Trình Quý Hằng mịt mờ, "Tôi không biết mình nên đi đâu, nhưng tôi không thể tiếp tục ở đây làm phiền cô.”

Gương mặt tuấn tú tái nhợt cùng với ánh mắt vô lực thật sự khiến người ta mềm lòng. Trông hắn vừa đẹp vừa bi thương.

Đào Đào chợt thấy đau lòng, vội vàng nói: "Anh không có phiền! Anh đừng suy nghĩ lung tung, chuyện nên làm bây giờ là dưỡng thương cho thật tốt.”

Vẻ mặt Trình Quý Hằng nghiêm túc, ánh mắt cũng rất chân thành, "Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi không muốn làm gánh nặng của cô.”

Đào Đào: "Anh không phải là gánh nặng của tôi, thực sự không!”

"Tôi phải." Trình Quý Hằng dứt khoát nói: "Tôi nợ cô một ân tình, cho nên tôi đã dùng hết tiền tiết kiệm của tôi đóng tiền thuốc men. Để báo đáp, tôi cũng trả luôn tiền thuốc men cho bà nội cô.”

Nửa đêm hôm qua Quý Sơ Bạch đã tới đây một chuyến, đưa cho hắn một chiếc thẻ điện thoại di động và một chiếc thẻ ngân hàng. Không có tiền, nửa bước cũng khó đi. Muốn giả chết thì phải giả sao cho giống.

Nếu hắn đã giả chết cho Bách Lệ Thanh xem, thì phải làm tới nơi tới chốn. Thẻ ngân hàng của hắn tuyệt đối không thể đυ.ng vào. May mà lúc trước hắn đã chuẩn bị thật tốt, sớm dùng thân phận Quý Sơ Bạch mở tài khoản ngân hàng, gửi tiền tiết kiệm vào đó.

Hắn muốn lợi dụng quả đào ngốc này, xem cô có thể ngốc tới đâu, nhưng hắn cũng không vô lại đến mức bắt cô trả hết tiền thuốc men cho mình. Số tiền này đối với hắn chẳng là gì, nhưng đối với Đào Đào mà nói, đó là một áp lực kinh tế cực lớn.

Mối nghi ngờ đeo theo Đào Đào cả buổi sáng nay cuối cùng cũng tiêu tan. Thì ra là Trình Quý Hằng đã thay cô đóng viện phí, không phải Tô Yến.

Cô chợt thấy xấu hổ, "Anh không cần phải làm như vậy đâu. Tôi không cần tiền của anh, trả lại cho anh!”

Trình Quý Hằng khoát tay, nụ cười thật buồn, "Không cần. Tôi cũng không cần tiền.”

Đào Đào có một dự cảm chẳng lành, lo lắng nhìn Trình Quý Hằng.

Trình Quý Hằng thở dài một hơi, ánh mắt càng thêm ảm đạm: "Mẹ tôi mất sớm, ba và mẹ kế không bao dung cho tôi. Tôi làm ăn thất bại, hiện tại không có nhà để về, xuất viện cũng không biết nên đi đâu, không ai quan tâm cũng không có ai yêu thương tôi. Tôi sống trên đời còn ý nghĩa gì nữa?”

Những lời này, ngoại trừ “làm ăn thất bại” và “sống không có ý nghĩa” ra, phần còn lại đều là sự thật.

Hắn thành lập một công ty, không những không thất bại mà còn khá thành công.

Về phần sống có ý nghĩa hay không, trước đây hắn không rõ ràng lắm, sau khi gặp quả đào ngốc này hắn mới để ý.

Hắn muốn xem thử, sự ngây thơ và lòng tốt của cô có thể chịu đựng được bao nhiêu sóng gió.

Hắn muốn biết cô dựa vào cái gì mà có thể sống một cách ngây thơ như vậy?

Còn nữa, cô rốt cuộc có thể kiên cường đến đâu?

Tục ngữ có câu, con bất hiếu quỳ trước giường bệnh. Nếu đổi lại là người khác, không chừng đã từ bỏ trị liệu cho bà cụ, không giống như cô, mới có 20 tuổi đã kiên cường gánh vác tất cả.

Nếu thế gian này như một cây cao đầy trái đắng thì quả mật đào như cô là một ngoại lệ.

Hắn rất hiếu kỳ với ngoại lệ này, muốn ngắt lấy quả đào từ trên cành cao xuống.

Lời nói thật giả lẫn lộn, so với sự thật còn có sức thuyết phục hơn. Đào Đào không hề nghi ngờ câu chuyện của Trình Quý Hằng. Lúc này bộ dáng của hắn giống hệt một cậu bé yếu đuối đáng thương, làm trái tim cô co thắt lại. Cô nói như khẳng định: "Không phải! Trên đời này nhất định sẽ có người biết thương yêu anh. Cho dù hiện tại không có, sau này cũng sẽ có!”

Trình Quý Hằng không bị lay động, thờ ơ nói: "Không đâu.”

Hắn nói rất nhẹ, làm cho người ta khó phân biệt đâu là thật, đâu là giả.

Có lẽ chính hắn cũng không rõ đây là lời thật hay nói dối.

Đào Đào tin ông trời sẽ không đẩy con người vào đường cùng. Ánh mắt cô kiên định nhìn Trình Quý Hằng, "Sẽ có! Chắc chắn sẽ có! Một ngày nào đó sẽ có một người coi anh là tất cả của cô ấy.”

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa sổ màu xanh lơ. Cô gái được bao phủ trong ánh sáng mềm mại màu xanh khiến Trình Quý Hằng ngẩn ngơ, "Thật sao?”

Đào Đào gật đầu: "Ừ!”

Trình Quý Hằng tự chế giễu, "Đó cũng là chuyện của sau này. Hiện tại tôi không có nhà ở, không có nơi nào thuộc về tôi, một người bị cả thế giới bỏ rơi thì làm sao có thể tồn tại trên đời này?”

Đào Đào có chút sốt ruột rồi. "Anh làm gì mà bị cả thế giới bỏ rơi chứ? Không phải còn có tôi sao, tôi nhất định sẽ không bỏ rơi anh!”

Trình Quý Hằng chờ chính là câu nói này, "Cô không chán ghét tôi sao?”

Đào Đào: "Tôi không ghét anh, chúng ta là bạn mà!”

Trình Quý Hằng hơi rũ mắt, mím môi yên lặng chờ cá cắn câu. Một lúc sau hắn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt tràn trề hy vọng, "Cô không ngại cho tôi ở nhà cô sao?”