Chương 34: Hiện tại 5

Quá trình quay lại “Lựa chọn tuyệt vọng” diễn ra suôn sẻ hơn trong sự đoán rất nhiều, Lương Tư Triết vừa đến, rất nhiều chuyện lúc trước khó mà xử lý đều được giải quyết dễ dàng. Ngay cả nữ diễn viên Bàng Oánh khó tính nhất trước đó, vừa nghe nói Lương Tư Triết sẽ tham gia quay thế, lịch trình trước kia chỉ cho ra một ngày lập tức nới lỏng thành ba ngày.

Nhóm Wechat của tổ sản xuất dự án sau mấy tháng yên lặng, bởi vì lần quay thế này trở nên sống động lần nữa. Mỗi ngày nhà sản xuất Từ An Kiều đều sẽ đăng ảnh của hiện trường quay bù, chụp Tăng Nhiên, chụp nhân viên công tác ở trường quay, chụp cơm nước đoàn phim, nhưng chụp nhiều nhất vẫn là Lương Tư Triết.

Thỉnh thoảng Tào Diệp sẽ ấn mở một hai tấm nhìn, phần lớn thời gian sẽ lướt một vòng cho qua, tin nhắn cũ bị tin nhắn mới quét đi, những tấm ảnh chưa nhấn mở sẽ giống như cát sỏi bị thủy triều đẩy lên bờ, nhanh chóng bị quên lãng.

Buổi chiều ngày nào đó Tào Tự Ninh đến văn phòng Tào Diệp, Tào Diệp ăn cơm trưa xong đang buồn ngủ, trong nhóm quay phim gửi đến mấy tấm ảnh, điện thoại trên bàn rung lên brr brr. Tào Diệp cầm lấy điện thoại, nhấn mở một bức ảnh, ảnh chụp là cảnh Tăng Nhiên và Lương Tư Triết đứng cạnh nhau bàn về cảnh quay, Lương Tư Triết cụp mắt nhìn kịch bản trong tay, nghiêng người về phía ống kính.

Cậu chỉ nhìn một cái, Tào Tự Ninh đã lại gần, cướp di động của cậu: “Đẹp trai quá!” Nói xong ngón tay vuốt màn hình, lướt đến ảnh sau.

Tào Diệp không để ý, nửa người trên nằm sấp trên bàn, đầu gối lên cánh tay, híp mắt nhìn nó, miễn cưỡng hỏi: “Gần đây sao rồi?”

“Vẫn bình thường! Hàng ngày xem kịch bản có hơi chán.” Tào Tự Ninh nói mà không ngẩng đầu lên, lướt đến ảnh gửi trong nhóm hôm nay, lại bắt đầu lướt về phía trước, bất mãn hét lên, “Anh, sao anh không mở những ảnh này hả, quá hạn rồi!”

(khi nhắn tin trên Wechat, Wechat sẽ lưu ảnh vào bộ nhớ đệm để tiện lướt xem, khi người khác gửi ảnh quá 7 ngày bạn chưa nhận thì sẽ hết hạn)

“Anh rảnh chắc.” Tào Diệp dúi đầu vào trong cánh tay, không thèm để ý nó.

“Ảnh chụp của Lương Tư Triết anh lại không mở xem, anh đối xử với thần tượng của em như thế!” Tào Tự Ninh lớn tiếng lên án cậu.

Tào Diệp cúi đầu cười nhạo một tiếng, giọng nói nghe hơi ồm: “Anh ta cũng không phải thần tượng của anh.”

“Thế mà quá hạn hết rồi…” Tào Tự Ninh vẫn lướt về phía trước, căm giận càu nhàu lần nữa.

Tào Diệp lười biếng chống nửa người trên lên khỏi bàn, một tay đỡ cằm đuổi Tào Tự Ninh: “Trình Đoan làm tuyên truyền, chắc sẽ lưu những ảnh này, em đến chỗ anh ta xem.”

“Chẳng phải anh nói sẽ dẫn em đến đoàn phim gặp Lương Tư Triết sao?” Tào Tự Ninh đặt điện thoại lên bàn, nhìn Tào Diệp, “Đã mấy ngày rồi cũng không có động tĩnh gì.”

Tào Tự Ninh rất ồn ào, Tào Diệp không có cách nào nghỉ ngơi bèn mở một game offline chơi một cách mất tập trung, vừa tán gẫu với nó: “Anh nói lúc đến đoàn phim anh sẽ dẫn em theo, nhưng gần đây cũng không cần anh đến đoàn phim mà.”

“Chừng nào thì anh mới có thể đến đoàn phim?!”

“Quay thế không cần anh phải qua đó, anh phụ trách đầu tư, giai đoạn trước đến nhiều rồi.” Tào Diệp vừa chơi game vừa giải thích, thấy Tào Tự Ninh ở bên cạnh nhìn lom lom, rặt vẻ “Anh là đồ lừa đảo”, cậu không nhịn được cười, “Nếu không em tự qua đó, anh bảo Từ An Kiều đón em.”

“Không được,” Tào Tự Ninh bất mãn nói, “Từ An Kiều dẫn em đến, Lương Tư Triết sẽ không có hứng thú làm quen với em.”

Tào Diệp công kích hứng thú của nó: “Anh dẫn em đến, Lương Tư Triết cũng chưa chắc có hứng thú làm quen với em.”

Tào Tự Ninh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh là tổng giám đốc của Lomond, nhà đầu tư chính của Lựa chọn tuyệt vọng, người anh giới thiệu cho anh ấy làm quen, dù thế nào anh ấy cũng sẽ nể mặt anh.”

Tào Diệp liếc nhìn nó một cái, cười nói: “Em đánh giá cao anh thật, cảm ơn.”

Cậu vừa dứt lời, điện thoại trên bàn rung lên, Tào Diệp cầm lấy điện thoại xem tin nhắn, Tào Tự Ninh cũng lại gần xem cùng cậu. Từ An Kiều gửi tin nhắn đến: “Sếp Tào, sáng nay đoàn phim đã bàn bạc, cảnh đua xe khi Mặt Sẹo bị cảnh sát vây đuổi quay lại sẽ có hiệu quả tốt hơn, nhưng phương diện tiền nong có thể hơi khó khăn, đạo diễn Tăng muốn nói chuyện với cậu, cậu xem lúc nào có thời gian?”

Tào Diệp vẫn chưa trả lời, Tào Tự Ninh đã giành lấy điện thoại trong tay cậu, nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia: “Có phải chuyện đầu tư không? Em không hiểu sai chứ? Có thể đến đoàn phim rồi đúng không?”

Đúng là có liên quan đến đầu tư thêm, nhưng chút chuyện nhỏ này không cần đến đoàn phim… Tào Diệp muốn nói như vậy, nhưng nhìn biểu cảm mong đợi của Tào Tự Ninh, bỗng nhiên không đành lòng dập tắt hứng thú của cậu, bèn cười nói: “Đúng.”

“Vậy em trả lời giúp anh, chiều nay qua luôn?’

“Tùy em.” Tào Diệp lại tập trung sự chú ý vào trò chơi trong máy vi tính.

“Vậy thì chiều nay.” Tào Tự Ninh trả lời tin nhắn xong, đặt điện thoại xuống bàn, nằm liệt trên ghế sofa, “Em ngủ dậy chúng ta đi nhá anh.”

Tào Diệp cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, Tào Tự Ninh trả lời một câu: “Buổi chiều tôi đến đoàn phim bàn bạc với anh.” Trả lời rất đàng hoàng.

Buổi chiều Tào Diệp làm chuyện của mình xong, dưới sự thúc giục của Tào Tự Ninh, cậu lái xe chở Tào Tự Ninh đến đoàn phim.

Đoàn phim ở một làng đô thị ngoại ô Bắc Kinh, địa điểm xa xôi, lái xe mất hai tiếng mới đến nơi.

Tào Tự Ninh ở ghế sau hết ngủ lại tỉnh, luôn hỏi đến chưa, câu trả lời của Tào Diệp từ “Đang sớm” đến “Còn một đoạn nữa” đến “Sắp rồi” lại đến “Đến rồi”. Tào Tự Ninh ghé vào cửa sổ xe tò mò nhìn làng đô thị tan hoang này, nơi này rất mới mẻ đối với nó. Tào Diệp dừng xe trước đoàn làm phim, lúc đẩy cửa xuống xe cậu ngẩng đầu nhìn vách tường thấp trắng xám ở xung quanh và đường dây điện giống như mạng nhện, cảm thấy nơi này còn Nhân Tứ hơn Nhân Tứ, cậu thậm chí vẫn nhớ cách trèo tường năm đó, nhưng góc của mấy tòa nhà thấp trước mắt không lắp đường ống thoát nước lộ ra ngoài, cũng không dễ trèo lên cho lắm.

Tiến độ quay buổi chiều đã đến nửa sau, Lương Tư Triết đang diễn một cảnh giằng co với Ngũ Bách Ý. Ngũ Bách Ý cúi người co ro ở góc tường, toàn thân liên tục run rẩy, vẻ mặt hơi sụp đổ, Lương Tư Triết cúi đầu xích lại gần nhìn cậu ta nói chuyện, một cái tay chậm rãi bóp sau gáy cậu ta, giống như đối xử với một con gia súc không nghe lời, rõ ràng là một động tác bình thường, giọng nói cũng rất khẽ, nhưng lại tràn đầy sự tra tấn chậm rãi.

Tào Diệp nhớ lại cảnh quay này, cậu đã xem phiên bản của Hoàng Thiên Thạch, trong cảnh quay đó Hoàng Thiên Thạch có cách diễn hoàn toàn khác biệt Lương Tư Triết. Anh ta bóp cổ Ngũ Bách Ý, đập mạnh đầu Ngũ Bách Ý lên tường, đập cho đến khi khiến cậu ta bất tỉnh nhân sự.

Phim này chủ yếu là một vụ án bắt cóc nhà giàu hoang đường, dùng một sự kiện có thật của Hồng Kông thế kỷ trước làm lý do cải biên. Nguyên nhân gây ra vụ án bắt cóc là vì tranh đoạt gia sản, Tần Nam Minh con út nhà họ Tần đã thỏa thuận với tên bắt cóc Mặt Sẹo, hai bên phối hợp làm ra cảnh bắt cóc giả, lợi dụng áp lực của truyền thông ép bức ông cụ Tần Trung Tiên của nhà họ Tần lấy khối tài sản kếch xù ra trao đổi tính mạng của con trai. Nhưng không ngờ trong quá trình này, Mặt Sẹo xé bỏ tờ hợp đồng ấy, đùa giả làm thật, thật sự bắt cóc Tần Nam Minh, đồng thời coi đây là thẻ đánh bạc, tiến hành đàm phán mấy lần với Tần Trung Tiên…

Cảnh trước mắt là khi Tần Nam Minh do Ngũ Bách Ý thủ vai muốn thoát khỏi sự khống chế của Mặt Sẹo, nhưng nửa đường lại bị Mặt Sẹo và đồng bọn bắt lại.

Bàn tay bóp gáy Ngũ Bách Ý của Lương Tư Triết chậm rãi thay đổi góc độ, bóp lấy cổ họng của cậu ta, sau đó ngón tay bỗng nhiên siết lại. Ngũ Bách Ý bị giày vò tới mức tinh thần sụp đổ đến cực điểm, tính mạng đột ngột bị đe dọa, trong thời gian ngắn nước mắt nước mũi chảy ra, cổ bị bóp chặt, chỉ có thể phát ra tiếng “ặc ặc” không có ý nghĩa, âm thanh kia nghe sợ hãi và bất lực, trong studio đóng kín nghe vào khiến người ta vô cùng lo lắng.

“Cut!” Sau khi Tăng Nhiên hô dừng sau máy quan sát, đoàn phim vừa rồi hoàn toàn yên tĩnh vài giây sau dần dần rối loạn lên.

Tào Tự Ninh đứng bên cạnh Tào Diệp vừa xem ngây người, lúc này thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa hoàn hồn lại đã lẩm bẩm cảm thán một câu: “Má ơi…” Nói xong nó tiến lên mấy bước, muốn nhìn rõ Lương Tư Triết.

Từ An Kiều mắt tinh nhìn thấy Tào Diệp tới đây, đi nhanh tới chào hỏi cậu: “Vừa rồi đang xem họ quay, không chú ý đến sếp Tào tới đây.”

“Không sao,” Tào Diệp cười một tiếng, “Tôi cũng xem một lát, không giống phiên bản trước cho lắm, sửa lại kịch bản à?”

“Không có, lần này biên kịch không theo đoàn, trên cơ bản đều quay theo kịch bản trước đó,” Từ An Kiều giải thích, “Nhưng Tiểu Ngũ cho nửa tháng thời gian, mỗi ngày ở trong đoàn phim, đạo diễn Tăng nói cảnh đối diễn của hai người không cần làm theo trước đó, bảo Tư Triết có thể phát huy theo ý tưởng của mình.”



Tào Diệp gật đầu: “Rất tốt.”

“Đúng rồi, kỹ năng diễn xuất của Lương Tư Triết thì khỏi nói, chủ yếu là Ngũ Bách Ý diễn với cậu ta, có hiệu quả tốt hơn diễn với Hoàng Thiên Thạch rất nhiều. Cậu cũng xem phiên bản trước đó rồi đấy, Tiểu Ngũ bị đè đầu đập lên tường, không có không gian phát huy, nhưng cảnh vừa rồi có cảm giác rõ ràng về trình độ, sức kéo giữa hai người cũng tương đối mạnh.”

Trong lúc nói chuyện, Tăng Nhiên cũng gác lại công việc trong tay, đứng lên từ sau máy quan sát, đi về phía Tào Diệp. Hai người vươn tay nắm một cái, Tào Diệp nhìn cậu cười nói: “Tâm trạng của đạo diễn Tăng trông có vẻ rất tốt.” Tào Diệp còn nhớ rõ dáng vẻ xị mặt của cậu ta trong phòng họp nửa tháng trước, như thể trời sập không bằng, lúc này trong mắt lại lóe ánh sáng, cả người nom rất có tinh thần.

Từ An Kiều trêu ghẹo nói: “Gần đây đạo diễn Tiểu Tăng đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt với Tư Triết, tâm trạng vô cùng tốt.”

Tào Diệp nghe ra ý nói đùa trong lời nói của Từ An Kiều, nhưng vẫn nhướng mày hỏi: “Hửm?”

Tăng Nhiên luôn im lặng ít nói, nhưng lần này lại hiếm khi nối tiếp câu chuyện, cười bẽn lẽn: “Sản xuất Từ cứ lấy chuyện này ra đùa suốt, nhưng nói vậy cũng không sai, Tư Triết luôn có thể cho tôi loại cảm giác tôi muốn nhất.”

Từ An Kiều không chỉ lớn hơn Tăng Nhiên một giáp, mà còn là kẻ già đời lăn lộn nhiều trong đoàn phim, lúc này chỉ vào cậu ta cười nói: “Thế mà còn đỏ mặt, tôi nói này đạo diễn Tiểu Tăng, không lẽ cậu yêu Lương Tư Triết thật?”

Tăng Nhiên gần như không đỡ nổi sự trêu chọc của Từ An Kiều, cố gắng kéo chủ đề về quỹ đạo, dùng ngôn ngữ phim mà cậu ta am hiểu: “So sánh Tư Triết và những người khác giống như sự khác biệt giữa hình ảnh CMOS(1) kỹ thuật số và ảnh film, anh biết những thứ được chụp ra từ kỹ thuật số là không thể bắt bẻ, nhưng sự tinh tế và chất lượng của ảnh film là không thể thay thế bằng kỹ thuật số được… Tư Triết giống như ảnh film vậy, những gì cậu ấy diễn ra, có một sự tinh mịn giàu cảm giác hạt(2).”

CMOSTừ An Kiều vỗ vỗ bả vai Tăng Nhiên cười: “Đạo diễn Tiểu Tăng cậu có cần chững chạc đàng hoàng như thế không hả…”

“Một sự tinh mịn giàu cảm giác hạt…” Tào Diệp lặp lại câu nói cuối cùng của anh ta, khóe miệng khẽ cong lên, cười đến là có phần nghiền ngẫm.

Từ An Kiều cười rất khoa trương, Tăng Nhiên buồn bực chuyện “đàn gảy tai trâu”, ngước mắt nhìn về phía Tào Diệp, gửi hy vọng cậu có thể cho mình một câu trả lời tán đồng. Mặc dù cậu ta trạc tuổi Tào Diệp, nhưng Tào Diệp gần như được xem là Bá Nhạc đào cậu ta, giữa họ từng nghiêm túc trò chuyện mấy lần về phim, Tăng Nhiên vẫn cảm thấy Tào Diệp hiểu phim. Nhưng bây giờ ngẩng đầu nhìn lên, Tào Diệp cũng đang cười, tuy rằng không cười thẳng thắn như Từ An Kiều, nhưng nụ cười của cậu trông có chút ý tứ không nói ra được.

“Sếp Tào đang cười gì vậy?” Tăng Nhiên ù ù cạc cạc.

Tào Diệp đang định nói, ngước mắt lên đã thấy Lương Tư Triết không biết đi tới từ khi nào, đang đứng chếch phía sau Tăng Nhiên nhét tay vào túi hơi cúi đầu nghe họ trò chuyện, cũng không biết đứng ở đây từ khi nào. “Không có gì.” Cậu cười lắc đầu, tiếp tục nói với Tăng Nhiên: “Ví von của anh khiến tôi sinh ra một liên tưởng kỳ lạ mà thôi.”

Tăng Nhiên truy hỏi: “Liên tưởng gì?”

“Anh đừng nên biết,” Tào Diệp ngưng cười, “Ảnh film và kỹ thuật số, so sánh này cũng rất hình tượng… Đúng rồi, chẳng phải muốn bàn chuyện quay thế thêm tiền đầu tư à, dự định quay lại như thế nào?”

“Gọi Tư Triết tới đây nói đi.” Tăng Nhiên nói, đoạn quay đầu lại tìm Lương Tư Triết, “Tôi vừa bảo người đi tìm anh ấy.”

Hướng cậu ta nhìn đúng lúc ngược lại với vị trí của Lương Tư Triết, Lương Tư Triết giơ tay đè bả vai Tăng Nhiên một cái: “Tôi đến rồi.”

Vừa rồi chỉ lo trêu ghẹo Tăng Nhiên, không ai chú ý Lương Tư Triết đã đến đây, Từ An Kiều hơi kinh ngạc quay đầu nhìn anh:” Ơ? Tới lúc nào đấy?”

“Tinh mịn giàu cảm giác hạt, chắc đoạn này.” Lương Tư Triết đáp.

Tào Diệp lại cười một tiếng trầm thấp.

Lần này ngay cả Từ An Kiều cũng hơi tò mò: “Rốt cuộc sếp Tiểu Tào nghĩ gì vậy?”

“Cái này không quan trọng,” Tào Diệp mang theo nụ cười nhìn Lương Tư Triết, nói sang chuyện khác, “Đạo diễn Tăng nói anh ấy và anh rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, anh không nghe thấy lời này?”

“Bảo sao vừa rồi đạo diễn Tăng khen tôi như thế,” Lương Tư Triết đáp lời tự nhiên cười bảo, “Người tình trong mắt hóa Tây Thi mà.”

Người sáng suốt đều nhìn ra anh đang nói đùa, cho nên câu nói này không chỉ khiêm tốn, mà còn hóa giải sự xấu hổ của Tăng Nhiên.

Từ An Kiều đi tìm nhóm dự án xin sách kế hoạch quay lại lần này, Tăng Nhiên đã xây dựng xong mô hình 3D trên máy tính từ trước, nói rằng cậu ta có một vài ý tưởng mới cho lần quay lại này, có lẽ có một vài khác biệt so với bản lần trước, lúc này cậu ta cũng rời khỏi trường quay, đến phòng nghỉ ngơi lấy máy tính của mình.

Lập tức chỉ còn lại Tào Diệp và Lương Tư Triết đứng đối mặt nhau.

Đứng im không nói lời nào rất đần độn, Tào Diệp châm một điếu thuốc để hút, trong tay cầm điếu thuốc có vẻ thoải mái hơn, cậu rít một hơi thật sâu, lúc nhả khói ra thì hỏi: “Cho nên trước kia anh và Tào Tu Viễn cũng rơi vào tình yêu cuồng nhiệt?”

Lương Tư Triết nhìn cậu mấy giây, đầu tiên là không nói gì, một lát sau mới cất tiếng đáp: “Tào Diệp, đừng nói cậu không hiểu tình yêu cuồng nhiệt trong miệng Tăng Nhiên có ý nghĩa gì.” Dừng một lát anh lại nói, “Tôi dám nói nếu diễn viên và đạo diễn không chạm đến mức tình yêu cuồng nhiệt này, vậy sự hợp tác của họ rất có thể là thất bại, cuối cùng bộ phim quay xong rất có khả năng là tác phẩm kém chất lượng.”

Ánh mắt anh thẳng thắn vô tư, giọng điệu nói chuyện cũng rất thản nhiên, Tào Diệp chợt cảm thấy mình ở không đi gây sự nên gật đầu một cái nhìn về hướng khác, cười một tiếng: “Đừng tưởng thật chứ…”

Mấy năm trước dưới sự châm ngòi thổi gió của truyền thông, rất nhiều người đều suy đoán quan hệ của Lương Tư Triết và Tào Tu Viễn đến cùng có cất giấu mờ ám hay không, bọn họ không tin là không có. Thái độ của Tào Tu Viễn đối với tất cả người mới đều là dùng xong vứt bỏ, chỉ có Lương Tư Triết, ông dùng hết lần này đến lần khác, nâng đỡ anh trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất làng điện ảnh Hoa ngữ, như thế vẫn chưa đủ, mấy năm sau lại tự tay nâng anh lên vị trí ảnh đến Cannes.

Tào Diệp chưa bao giờ nghi ngờ quan hệ của Lương Tư Triết và Tào Tu Viễn có trong sạch hay không, cậu biết Lương Tư Triết không phải loại người như vậy. Cho nên ngay cả bản thân cậu cũng không rõ, vừa rồi tại sao lại nhắc tới chủ đề liên quan đến Tào Tu Viễn.

“Cho nên lúc nãy cậu nghĩ đến cái gì?” Lương Tư Triết nhìn về phía cậu, chuyển chủ đề, “Một sự tinh mịn giàu cảm giác hạt.”

“Anh đoán xem.” Tào Diệp quay đầu nhìn anh cười một tiếng, cố ý học giọng điệu của anh.

“Không thể nói công khai?” Lương Tư Triết thế mà thật sự bắt đầu đoán.

“Còn muốn gợi ý à…”

“Chỉ muốn xác nhận đáp án thôi.”

“Vậy nói đi?” Tào Diệp không tin anh có thể đoán được.

Lương Tư Triết cụp mắt suy nghĩ một lát, đút hai tay vào túi quần, thân trên nghiêng về phía cậu, ghé vào tai cậu thấp giọng thì thầm nói: “Cậu nghĩ đến bαo ©αo sυ gai bi đúng không?”

Tào Diệp ngẩn ra, không kìm được cười ra tiếng, liếc nhìn anh một cái nói: “Này, anh là ảnh đế, tốt nhất đừng nói lời giật gân như thế…”

Lương Tư Triết đứng thẳng người, dùng giọng điệu qua quýt hỏi cậu: “Làm sao, chẳng lẽ có quy định ảnh đế không thể sử dụng bαo ©αo sυ?”

Tào Diệp bị anh chọc cười: “Anh làm thế nào nghĩ ra liên tưởng bậy bạ này?”



“Cậu nói trước có đúng không đã?”

Tào Diệp vẫn không ngừng cười: “Được thôi, đúng.”

“Tôi đoán đấy,” Lương Tư Triết nhìn cậu, cũng cười, “Nhìn biểu cảm của cậu đã biết không có liên tưởng gì đứng đắn.”

Tào Diệp cảm thấy tình cảnh này thật sự nực cười, Lương Tư Triết – một ảnh đế được cả đoàn phim tung hô, lại đứng chung với cậu nói trò cười khiêu da^ʍ. Huống chi liên tưởng này thật sự quá bậy bạ, ngay cả bản thân cậu cũng không biết tại sao đột nhiên nảy ra suy nghĩ không hài hòa như thế, Lương Tư Triết lại đoán phát trúng ngay…

Cậu cười một lúc lâu không dừng lại được, mãi đến khi Tào Tự Ninh đi đến bên cạnh, gọi một tiếng “Anh”, lúc này Tào Diệp mới nhớ ra vừa nãy mình chỉ lo nói chuyện tào lao với Lương Tư Triết ở đây, thế mà quên mất Tào Tự Ninh, cũng không biết nó qua đây lúc nào, có nghe được cuộc đối thoại của hai người không…

*

Tào Tự Ninh vừa mới trò chuyện với Ngũ Bách Ý một lúc cách đó không xa, trong lúc nói chuyện nó quay đầu nhìn về phía Tào Diệp và Lương Tư Triết, hy vọng anh cậu có thể tìm ra lương tâm, chủ động gọi mình đến, giới thiệu nó làm quen với Lương Tư Triết. Nhưng đợi một lúc lâu, Tào Diệp vẫn một mình trò chuyện với Lương Tư Triết, như thể quên mất cậu không đến đây một mình…

Thấy nó cứ quay đầu nhìn sang, Ngũ Bách Ý nhận ra tâm tư của Tào Tự Ninh, bèn đề nghị: “Bọn mình đi qua đó xem xem?”

“Được,” Tào Tự Ninh ước gì cậu ta nói câu này, lúc đi tới nó lặng lẽ hỏi thăm Ngũ Bách Ý, “Lương Tư Triết là người thế nào?”

“Rất tốt.” Ngũ Bách Ý ăn ngay nói thật, “Không kiêu ngạo, cảm giác không giống với trước kia nghe nói.”

“Phải không,” Tào Tự Ninh bước chậm lại, giọng nói giảm rất thấp, “Cho nên rốt cuộc anh ấy có phải bi không?”

Ngũ Bách Ý liếc nó một cái: “Sao tôi biết được…”

“Anh ấy có biểu hiện ra với cậu không…” Tào Tự Ninh tiếp tục dẫn dắt.

“Không có.” Ngũ Bách Ý quyết đoán phủ định, sau đó nhìn nó một cách khó hiểu, “Cậu dò la chuyện này làm gì?”

Tào Tự Ninh ghé vào tai cậu ta nói thầm một câu, Ngũ Bách Ý trợn to mắt nhìn nó: “…”

Tào Tự Ninh nhìn cậu ta: “Cậu cảm thấy có hy vọng không?”

“Tôi cảm thấy cậu đang nằm mơ.” Ngũ Bách Ý một lời khó nói hết mà nhìn Tào Tự Ninh.

Thấy họ đi tới, Tào Diệp hơi bất ngờ nhìn Tào Tự Ninh và Ngũ Bách Ý: “Hai người quen biết?”

“Vâng, bọn em từng học chung một trường cấp ba,” Ngũ Bách Ý chào hỏi Tào Diệp, lại cười hỏi, “Sao hôm nay anh có thời gian tới đây?”

“Đến giám sát,” Tào Diệp nói đùa, lại hỏi, “Cảm giác quay lại thế nào?”

“Cảm thấy tự tin hơn lần diễn trước,” Ngũ Bách Ý như ông cụ non, không quên nhắc Lương Tư Triết bên cạnh một câu, “Học được rất nhiều thứ từ anh Tư Triết.”

Tào Diệp gật đầu, nhìn từ biểu hiện trong đoạn ngắn kia, Ngũ Bách Ý quả thực phát huy xuất sắc hơn phiên bản lần trước. Diễn viên giỏi có thể kéo theo đối thủ diễn, điểm này đã linh nghiệm trên người Lương Tư Triết.

Khi quyết định quay kịch bản này, nội bộ phía nhà sản xuất đã cực kỳ đau đầu với vấn đề tuyển diễn viên. Đầu tiên nhân vật Tần Nam Minh này đã khó xác định, chọn một nam diễn viên khoảng hai mươi tuổi và kỹ năng diễn xuất nổi trội thật sự rất khó. Cuối cùng sau nhiều vòng đắn đo, họ đã quyết định nam diễn viên trẻ Ngũ Bách Ý trong nước diễn nhân vật này.

Ngoại hình Ngũ Bách Ý phù hợp, kỹ năng diễn xuất cũng được, nhưng làm nhân vật chính gánh trọng trách lớn lại có vẻ ngây ngô và hơi yếu, cho nên đầu kia của cân tiểu ly – tuyển diễn viên bắt cóc Mặt Sẹo có vẻ rất là quan trọng. Đầu tiên phải diễn giỏi, có thể dẫn dắt kỹ năng diễn xuất của Ngũ Bách Ý, tiếp theo phải có duyên khán giả tốt, bù cho phần ngây ngô và hơi yếu của Ngũ Bách Ý. Họ nhanh chóng xác định Hoàng Thiên Thạch người đoạt ảnh đế Kim Tượng(3) năm ngoái. Lúc ấy, Hoàng Thiên Thạch chẳng những phù hợp với vai diễn bắt cóc, mà nhiệt độ từ tin tức anh ta được ảnh đế vẫn còn, sẽ mang lại sự trợ giúp đáng kể cho doanh thu phòng vé của bộ phim.

Kim TượngNhưng bây giờ xem ra, hiển nhiên Lương Tư Triết phù hợp hơn Hoàng Thiên Thạch, Tào Diệp nghĩ đến báo cáo ý kiến và thái độ của công chúng lần trước Trình Đoan cho cậu xem, dân mạng đều nói lần này phía đoàn phim là “nhờ họa được phúc”, không thể không thừa nhận, cách giải thích này có vẻ đúng…

Tào Tự Ninh thấy chủ đề chậm chạp không rơi xuống đầu mình, trong lòng hơi sốt ruột, lại gọi một tiếng “Anh”.

Lúc này Tào Diệp mới nhớ ra nguyên nhân chính của chuyến này, “À, đây là em họ tôi, Tào Tự Ninh,” Cậu duỗi tay ôm bả vai Tào Tự Ninh, giới thiệu nó với Lương Tư Triết, “Fan của anh đấy, hôm nay đặc biệt theo tới xem anh.” Lại nhìn Lương Tư Triết, vẻ mặt nói đùa lúc nãy đã biến mất không còn tăm hơi, lại khôi phục cảm giác xa cách trước sau như một kia.

“Con trai bác cả của cậu?” Lương Tư Triết hỏi, nói xong duỗi tay về phía Tào Tự Ninh, thái độ trông cũng không thân thiện.

Tào Tự Ninh lại rất kích động, vội vàng duỗi tay nắm lấy, nói ngọt gọi một tiếng: “Anh Tư Triết.”

Tào Diệp ở bên cạnh trả lời câu hỏi vừa rồi của Lương Tư Triết: “Đúng.”

“Bố cậu và bác cả của cậu rất giống nhau, nhưng hai người lại không giống lắm.”

“Bọn em hơn kém nhau mấy tuổi lận.” Tào Tự Ninh nói trước Tào Diệp.

“Lúc cậu ấy bằng tuổi cậu, cũng không giống cậu.” Lương Tư Triết nhìn nó bảo.

“Vâng… Anh em giống mẹ, em giống bố em hơn.” Tào Tự Ninh lại nói rất nhanh, nhìn ra được nó rất muốn tán gẫu thêm vài câu với Lương Tư Triết.

Nhưng Lương Tư Triết cười một tiếng rồi không nói gì nữa, ngước mắt nhìn về hướng Tăng Nhiên rời đi, có vẻ như chờ đến mức kiên nhẫn tiêu hao hết.

“Lúc nãy các anh cười gì vậy?” Tào Tự Ninh quay đầu hỏi Tào Diệp. Nó nhìn thấy lúc nãy hai người họ vừa trò chuyện vừa cười, dường như rất thân quen, nhưng nó vừa đi tới, hai người lại không cười nữa. Sau khi nhận ra hình như mình không được chào đón, Tào Tự Ninh tỏ vẻ không vui.

Tào Diệp cảm thấy hơi xấu hổ, chẳng lẽ nói với Tào Tự Ninh cậu vừa nói chuyện áo mưa gai bi với Lương Tư Triết?

Ánh mắt Lương Tư Triết lại trở về trên mặt cậu, lần này đổi thành anh cười nghiền ngẫm.

“Đang nói chuyện sự khác nhau giữa kỹ thuật số và ảnh film,” Tào Diệp nghiêm mặt nói, “Em biết rất nhiều đạo diễn thích chất lượng của ảnh film, là vì ảnh film có một sự tinh mịn giàu cảm giác hạt…”

Lương Tư Triết bỗng nhiên nhìn cậu cười ra tiếng, vừa cười vừa khẽ lắc đầu nói: “Tào Diệp cậu đáng yêu thật đấy.”

Tào Tự Ninh không biết Lương Tư Triết cười cái gì, cũng không biết rốt cuộc Tào Diệp đáng yêu ở điểm nào, sự khác nhau của kỹ thuật số và ảnh film gì đó, đề tài này chẳng lẽ không phải nhàm chán lắm sao? Chuyện này cũng đáng để họ cười như thế?