Chương 4: Đại Đường và hiện đại
Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Lý Viện Viện ngồi thẳng dậy, lắng nghe người đang nói trong ti-vi với vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí không nhận ra Yến Tư Thành đã thu dọn căn nhà gọn gàng từ lúc nào.
Yến Tư Thành lẳng lặng canh giữ ngay bên cạnh cánh cửa màu đen, trước kia hắn cũng thường đứng gác bên ngoài viện của công chúa như vậy, điều không giống chính là, hắn và Lý Viện Viện đều đang dùng ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn ti-vi.
Sau khi chương trình của người đàn ông trung niên kết thúc thì phần quảng cáo bắt đầu, quảng cáo xong lại tiếp tục đến thời điểm của phim truyền hình. Lý Viện Viện xem không chớp mắt. Trước khi chiếu phim, ánh mắt của cô vẫn luôn trầm tĩnh và sắc bén, giống như lúc trò chuyện cùng những phi tử trong hậu cung, nín thở tập trung tinh thần, vô cùng bình tĩnh (1) quan sát mọi chi tiết nhỏ. Khóe môi tuy không có độ cong, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ ôn hòa, che giấu tất cả tâm trạng trong lòng.
Mãi cho đến khi phim truyền hình bắt đầu…
Lý Viện Viện cùng lắm cũng chỉ nhìn như vậy được gần mười phút, sau đó tâm trí bị nội dung bộ phim hấp dẫn hoàn toàn. Cô theo dõi câu chuyện một cách chuyên chú, nghe lời kịch khôi hài của nhân vật rồi cười theo khanh khách.
Yến Tư Thành quay đầu nhìn cô một cái, Lý Viện Viện không hề phát hiện, vẫn bị cuốn theo tâm tình của nhân vật chính. Trong phút chốc ánh mắt Yến Tư Thành hơi dịu xuống. Cô sẽ thích ở đây, hắn nghĩ vậy, vì lẽ đó hắn càng phải nhanh chóng hiểu rõ nơi này.
Liếc qua cái ti-vi còn đang chiếu phim, Yến Tư Thành nhẹ giọng nói:
“Điện hạ, thuộc hạ muốn tra xét hoàn cảnh xung quanh trước một lượt.”
“Ờ ờ ừm, đi đi.” Cô chăm chú xem truyền hình, khóe miệng vẫn còn giữ nụ cười, lời nói không kiên nhẫn như có ý giục Yến Tư Thành mau rời khỏi.
Yến Tư Thành biết cô không thích bị quấy rầy tại thời điểm cô chuyên tâm vào một chuyện gì đó nên lập tức cầm lấy chìa khóa, lặng lẽ ra cửa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lý Viện Viện tập trung xem ti-vi một lúc lâu, cách ngồi thẳng ngay ngắn làm đầu gối cô tê dại, hai chân đau nhức. Lý Viện Viện vừa nghĩ đến hiện tại, Đại Đường không còn, nơi này cũng không phải phủ công chúa, cô nhìn cách ngồi tùy tiện thoải mái của người trong ti-vi, dứt khoát không ngồi quỳ nữa mà duỗi thẳng chân. Lại ngồi trong chốc lát, cô có cảm giác lưng cũng mỏi nhừ đến mức khó chịu, xoay người lại, đệm tựa lưng chẳng phải nằm ngay phía sau sao! Cô thuận thế ngả ra, hai tay tự động đặt lên cái bụng mập mạp.
Nằm một lúc, cô phát hiện tư thế này có điểm không thích đáng, những quy củ gò bó quanh năm vẫn trói buộc hành vi của cô. Nhưng ngồi không được bao lâu, cô cho rằng nằm xuống vẫn tương đối thoải mái hơn.
Dù sao Yến Tư Thành cũng không có đây, lại không có ai nhìn thấy…
Con ngươi Lý Viện Viện đảo một vòng, lại ngã xuống, lập tức thở dài một tiếng thật thoải mái:
“Ah hmm…thật là mềm.”
Dùng tư thế như vậy nằm đờ ra, Lý Viện Viện mới phát hiện bên tay trái là ly nước, ở dưới gầm giường ngay bên phải lại có thể tìm được một cái túi nhựa màu trắng, hơi dùng sức lôi cái túi ra, không ngờ bên trong lại đựng mấy gói đồ ăn vặt vừa được chiếu trên ti-vi.
Ánh mắt Lý Viện Viện sáng lên, chìa tay ra cầm lấy một gói, nghĩ một chốc rồi thả nó về. Nhưng không bao lâu sau, trong ti-vi lại bắt đầu phát sóng quảng cáo của mấy món ăn vặt đó, tầm mắt Lý Viện Viện lại phóng thẳng tới cái túi.
Cô chỉ ăn một gói nhỏ, hẳn là không có vấn đề gì chứ?
Xé mở gói bánh xong, cô muốn vứt rác trong tay, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy một cái thùng rác được đặt giữa chiếc giường và tấm đệm, cô lập tức nhẹ nhàng nâng tay ném rác thẳng vào trong đó.
(Tiểu Lam: Chúc mừng Viện tỷ đã tiến vào thế giới vừa đau khổ nát lòng vừa ngọt ngào tận xương của chị em phụ nữ hiện đại…Đồ-Ăn-Vặt! Mà Viện Viện có tiềm năng sống ở hiện đại phết, học ném rác như ném bóng rổ =.=)
Hóa ra chủ nhân cũ bố trí căn nhà tốt và tinh tế như vậy! Chỉ cần lấy tư thế thoải mái nhất nằm xuống, nhấc tay lên là có thể hoàn thành bất cứ việc gì.
Thân thể của Lý Viện Viện trước đây không tốt, ăn thức ăn cũng phải kiêng khem rất nhiều. Hiện tại cơ thể thay đổi, cô bỗng chốc không tự kiềm chế được liền ăn mấy gói nhỏ. Bởi vì ăn nhiều nên hơi khát, cô duỗi tay trái ra lấy nước, uống xong tiện thể đặt cái ly lên trên cái bụng như đệm thịt, kê lên độ cao vừa thích hợp.
Lý Viện Viện lại thở dài một tiếng thoải mái.
Những ngày tháng này thật tốt quá.
Lúc Yến Tư Thành ôm một túi đồ ăn trở lại, lập tức thấy Lý Viện Viện gần như nằm dài trên đệm, hai chân bắt chéo, tay trái giữ yên ly nước trên bụng, tay phải đang ở một bên lấy đồ ăn vặt, vừa cắn rôm rốp vừa nhìn chằm chằm ti-vi rồi cười.
Yến Tư Thành ngẩn người, nhất thời quên luôn việc gọi cô.
Cánh cửa sau lưng Yến Tư Thành tự đóng. Nghe “bang” một tiếng, Lý Viện Viện quay lại, hướng ánh mắt thờ ơ về một phía, nhìn thấy Yến Tư Thành đứng ở cửa, mới đầu không cảm thấy có gì không đúng, chờ hai ba giây sau mới có phản ứng: cơ thể cô run lên bần bật, ly nước cũng run theo, nước đổ ra làm ướt một mảng trên ngực cô. Cảm giác lạnh lẽo khiến Lý Viện Viện phải vội vã bò dậy, hai tay nhanh chóng phủi phủi trước ngực.
Cô không nghĩ tới, hiện nay cô mập hơn rất nhiều so với trước kia, hai tay vừa vỗ một cái, ngực tức khắc không khống chế được mà rung lên. Vệt nước ngấm vào trong áo, một mảng màu sắc trở nên thẫm hơn, Lý Viện Viện lại vội vàng xé giấy vệ sinh trên khay trà để lau.
Yến Tư Thành khom người chào Lý Viện Viện, hoàn toàn coi như bản thân chưa nhìn thấy gì, xoay người đi vào nhà bếp.
Thái độ khác thường tới mức ngay cả một câu thăm hỏi cũng không nói.
Hơn nữa Lý Viện Viện bây giờ cũng không còn tâm trạng đi truy cứu những chi tiết nhỏ này.
Khi Yến Tư Thành bưng trái cây được cắt gọt ra, Lý Viện Viện đã ngồi nghiêm chỉnh trước bàn trà, cô vẫn đang xem ti-vi, vẻ mặt không khác bình thường chút nào.
“Điện hạ.” Yến Tư Thành cũng không có phản ứng gì, nhẹ giọng báo cáo như mọi ngày: “Thuộc hạ đã thăm dò rõ tình hình tổng thể xung quanh nơi này. Đây là trái cây thuộc hạ tự mua ở một khu chợ nhỏ cách đây hai con đường. Thuộc hạ đã thử qua, xem ra vẫn còn tươi ngon.”
Ánh mắt Lý Viện Viện dừng lại nơi trái cây được đặt trên bàn:
“Tư Thành mua? Mua như thế nào?”
Yến Tư Thành lấy ra một cái ví da bò màu vàng nhạt từ trong túi quần, cung kính trình lên cho Lý Viện Viện xem:
“Bên trong vật ấy có không ít tiền bạc, dựa vào chi phí hôm nay mà xem xét, số tiền ở đây dư sức để công chúa và thuộc hạ yên ổn vượt qua một tháng.”
Từ trước đến nay Lý Viện Viện không có bất cứ khái niệm nào đối với tiền bạc, chỉ gật gật đầu:
“Ngươi cứ giữ nó cho cẩn thận.”
Yến Tư Thành nhận lấy, đứng dậy rồi lại đi vào nhà bếp. Bây giờ không có đầu bếp, Yến Tư Thành không còn cách nào khác hơn là tự mình giải quyết vấn đề thức ăn. Yến Tư Thành chưa học sử dụng dụng cụ nhóm lửa của nơi này, đành phải làm cơm tối với mấy món đơn giản thiết thực (2) và đồ ăn nóng mua từ bên ngoài.
Hắn từng thử qua, đoán được khẩu vị của Lý Viện Viện, ước chừng cô sẽ không thích ăn cái gì liền để cái đó lại trong bếp, sau đó bưng từng món còn lại lên bàn trà, dâng lên trước mặt Lý Viện Viện.
Lúc này trời bên ngoài đã hơi tối, Yến Tư Thành cảm thấy vô cùng hổ thẹn:
“Công chúa thứ tội, hôm nay thời gian khẩn cấp, chỉ có ba món ăn…”
“Không sao.”
Tầm mắt Lý Viện Viện còn ở trên ti-vi, Yến Tư Thành lấy bát đũa phục vụ xong, đang muốn lùi qua đứng một bên, Lý Viện Viện bỗng nói:
“Hôm nay Tư Thành bận bịu cả ngày, nhất định là vừa mệt vừa đói, cùng đến dùng cơm đi. Nơi này chỉ còn hai người chúng ta, không cần giữ lễ tiết.”
Yến Tư Thành sửng sốt.
Sau khi gia thế hắn sa sút, hèn kém bán mình vào phủ công chúa làm nô ɭệ. Coi như cuối cùng thành trưởng thị vệ, hắn vẫn là một nô ɭệ, người ngoài sẽ không xem trọng hắn bao nhiêu. Tuy nhiên Lý Viện Viện xưa nay luôn cư xử gần gũi thân thiết với hắn, gần gũi thân thiết tới mức hắn sẽ thỉnh thoảng cảm thấy mình cũng không chỉ là một tên đầy tớ, càng giống như huynh trưởng cùng cô lớn lên, là người nhà.
Mà hắn làm sao có thể là người nhà của công chúa, Yến Tư Thành vẫn rất rõ ràng thân phận của chính mình, không dám vượt qua nửa phần.
“Điện hạ, Tư Thành dùng sau là được rồi.”
“Dùng ngay bây giờ đi.” Lý Viện Viện cười khẽ, “Tư Thành, cái bụng kêu kìa.”
Yến Tư Thành ngẩn người, trên mặt đột nhiên xuất hiện một vệt đỏ ửng, lập tức nhận lệnh, đi tới nhà bếp dùng cơm.
Chẳng trách sẽ đói bụng, cẩn thận ngẫm lại, nguyên một ngày hắn đều không ăn gì cả.
Thời điểm rửa bát, Yến Tư Thành tìm ra cách nơi này lấy nước nóng như thế nào, đồng thời suy một ra ba, học luôn cách tắm rửa. Bị giày vò suốt ngày hôm nay, người Lý Viện Viện đầy mồ hôi, Yến Tư Thành liền nói cho Lý Viện Viện phương pháp sử dụng phòng tắm mà hắn đoán ra.
Mặc dù xế chiều Lý Viện Viện đã xem qua trong ti-vi, cô vẫn thấy có mấy phần khó mà tin nổi:
“Kéo ra thì có nước nóng?”
Dường như cô cảm thấy hết sức hứng thú, tức khắc giơ tay qua kéo thử, không nghĩ rằng một dòng nước lạnh rào rào giội xuống đầu Lý Viện Viện. Việc xảy ra quá bất ngờ, Lý Viện Viện bị giội lạnh thấu tim, cả người cô run lên, cuống quít nhảy về bên cạnh.
“Lạnh quá!” Cô mở to mắt nhìn Yến Tư Thành, có mấy phần uất ức.
Tóc dính đầy nước nên Lý Viện Viện trông hơi nhếch nhác.
Yến Tư Thành buồn cười không đúng lúc, nhưng nhìn thấy ngực cô bị ướt càng lộ rõ đường nét của áo trong đang ôm sát người, Yến Tư Thành nháy mắt cảm thấy cơ thể cứng đờ, vội vàng cúi đầu, theo bản năng khom gối:
“Điện hạ thứ tội…”
Lý Viện Viện đỡ lấy hắn:
“Trên đất đều ướt rồi.”
Trong lúc nói chuyện, nước đã chậm rãi nóng lên, bốc hơi. Lý Viện Viện lại ngây ngốc một hồi, tâm trí hoàn toàn bị hấp dẫn:
“Thật sự nóng lên.”
“Điện hạ, xin mời dùng.”
Yến Tư Thành vội vã lùi ra, giống như vừa được giải thoát. Lùi ra ngoài phòng tắm còn chưa đủ, nghe tiếng nước ào ào ở trong, Yến Tư Thành dứt khoát mở cửa lớn, trực tiếp đứng trong gió lạnh bên ngoài căn nhà.
Không biết gió thổi bao lâu, Lý Viện Viện với mái tóc ẩm ướt mới từ bên trong mở cửa để Yến Tư Thành đi vào.
Cô thay bộ đồ lấy từ tủ quần áo của Yến Tư Thành, đa số quần áo đều không nhỏ, nhưng quần dài vẫn bị kéo lê trên đất (3). Lý Viện Viện không thèm để ý, ngồi xuống trước bàn trà, lại bắt đầu xem ti-vi.
Lần này chưa xem được nhiều, mí mắt Lý Viện Viện đã bắt đầu đánh nhau. Yến Tư Thành nhắc nhở cô nên đi ngủ, cô mới miễn cưỡng bò lên giường, con mắt vẫn đang nỗ lực chống đỡ. Yến Tư Thành đang định tắt ti-vi thì nghe Lý Viện Viện nói:
“Tư Thành, cứ mở đi, để ta nghe ngủ.”
“Vâng.”
Cô chớp chớp mắt, xem ra một giây sau sẽ ngủ ngay:
“Tư Thành, chúng ta đã đến một ngàn năm sau.”
“Vâng.”
Buổi chiều trong quá trình tuần tra bên ngoài, Yến Tư Thành nỗ lực tìm hiểu thế giới này. Hắn phát hiện, so với Đại Đường, nơi này đã thay đổi tới mức trời đất xoay vần, sinh hoạt của mọi người đều trở nên rất nhanh và tiện lợi đến khó tin.
“Nơi này sáng có thể đến Trường An, tối có thể đến mọi nơi ở phía nam (4). Không ra khỏi cửa nhà cũng có thể xem toàn bộ phong cảnh thiên hạ, nhìn tất cả tinh tú nhật nguyệt.”
Lý Viện Viện khẽ lẩm bẩm:
“Bây giờ triều đại này so với Đại Đường ta thì càng lớn, càng cường thịnh hơn.”
Yến Tư Thành không nói gì. Thân là người đã sinh sống ở Đại Đường hai mươi năm, Yến Tư Thành không thể không thừa nhận, nhìn thời đại hưng thịnh lúc này, trong lòng hắn có mấy phần phiền muộn không nói được.
Lý Viện Viện nhắm mắt lại:
“Chỗ này có chợ lớn hơn nhiều so với Đại Đường, có thể nếm thử mỹ thực từ khắp mọi nơi, còn có rất nhiều sự vật mới mẻ…” Gương mặt tròn của Lý Viện Viện đỏ bừng, cô mơ mơ màng màng nói: “Đây…quả nhiên là một thời đại tốt.”
Chỉ là một buổi chiều, công chúa ngài đã phản quốc rồi à…
Yến Tư Thành nhìn gương mặt đang ngủ của Lý Viện Viện, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Hắn tắt đèn trong phòng, đột nhiên một âm thanh vang dội không biết từ góc nào truyền đến, trực tiếp làm Lý Viện Viện giật mình tỉnh giấc. Lông mày Yến Tư Thành dựng đứng, ánh mắt sắc bén quét đến góc phát ra tiếng động, nhưng trước khi hắn di chuyển, Lý Viện Viện đã đưa tay cầm lấy đồ vật trên đầu giường.
“Ta biết đây là cái gì.” Mắt Lý Viện Viện sáng lên trông thật cao hứng. “Là điện thoại di động. Trong ti-vi người ta đều dùng cái này nói chuyện với bạn bè ở xa.”
Yến Tư Thành nhất thời trở nên trầm mặc.
Lý Viện Viện cầm chiếc điện thoại đang không ngừng đổ chuông nhìn một lúc, hai chữ “Trương Nam” trên màn hình chớp tắt liên tục. Lý Viện Viện thử quẹt một cái, bên trong tức thì truyền đến một giọng nam:
“Alo?”
Cặp mắt Lý Viện Viện sáng rực, áp chế sự kích động của bản thân: “…Alo?” Một chữ bị nói ra thành ba âm tiết, có chút thấp thỏm, có chút kích động, lại có chút…căng thẳng như đang làm chuyện xấu.
“Lý Viện Viện.” Giọng nam phát ra từ bên trong lại cực kì khó chịu. “Cô đây là muốn thôi diễn để gây khó dễ cho mọi người trong đoàn sao?”
Lý Viện Viện ngẩn ra.
“Hội trường diễn tập số năm, đến đây ngay lập tức.”
“Bây giờ?” Lý Viện Viện nhìn sắc trời bên ngoài một chút, “Muộn như vậy, tôi muốn ngủ…”
Lời còn chưa dứt, bên kia liền mắng cô xối xả:
“Bây giờ mới tám giờ rưỡi! Cô ngủ cái gì mà ngủ! Tới đây cho tôi!”
Giọng nói của hắn lớn đến nỗi Yến Tư Thành đứng bên cạnh nghe thấy. Yến Tư Thành nhíu mày, Lý Viện Viện cũng có mấy phần bài xích đối với yêu cầu cưỡng ép kịch liệt như vậy. Ngoại trừ phụ hoàng, ai dám ra lệnh cho cô, hơn nữa còn dùng giọng điệu không hiền lành như thế.
Khí tức giữa chân mày cô vẫn ôn hòa, nhưng cách diễn đại lại cương quyết hẳn lên:
“Xin lỗi, hôm nay cơ thể tôi không tốt, cảm thấy rất mệt mỏi. Bất luận anh có việc gì, hôm khác hẵng nói. Tạm biệt.”
“Cô…”
Không nghe người kia nói tiếp, Lý Viện Viện học theo nhân vật trên ti-vi, cứ vậy mà cúp máy. Di động ngay tức khắc đổ chuông lần nữa. Yến Tư Thành thấy Lý Viện Viện nhíu mày, chủ động bước tới nghênh tiếp:
“Điện hạ?”
“Tư Thành, đừnh để nó kêu nữa.”
“Vâng.”
Yến Tư Thành nhận lấy chiếc điện thoại, nắm trong lòng bàn tay, đang định dùng lực bóp nát nó thì tiếng chuông lại tự ngưng. Lát sau, điện thoại nhẹ nhàng rung lên, màn hình sáng ngời. Yến Tư Thành nhìn lướt qua, là một tin nhắn.
[ Trương Nam:
Cô tùy hứng làm lỡ việc luyện tập của mọi người, tôi rất thất vọng. Còn một tuần trước công diễn, hiện tại vấn đề của cô là lớn nhất, ngày mai phòng tập số năm, tôi không hy vọng cô lại làm chậm trễ người khác. ]
Yến Tư Thành ném điện thoại di động xuống dưới đệm rồi ngồi ngay ngắn bên trên, đè nó lại.
Tác giả có lời muốn nói :
Phì phì xong một chương ~~~
(1) Nguyên văn: bất động thanh sắc
(2) Ở đây nguyên văn dùng từ ít nhưng nhiều nghĩa, ta không biết phải dùng từ tiếng Việt như thế nào cho đầy đủ. Những nghĩa mà nguyên văn bao hàm là: bình dân, đơn giản ở mức sống sót là tốt rồi, đồ ăn không nấu chín (tại Thành ca đâu biết xài bếp =.=)
(3) Ý ở đây là Viện Viện mập nên mặc vừa đồ của Thành ca, mặc dù đồ đó size lớn, nhưng mà ống quần thì vẫn lệch xệch dưới đất. Viện tỷ không dài giò nên thế đấy!
(4) Ý nói một ngày mà Nam Bắc gì cũng tới được, không như hồi xưa, hai nơi gần nhau mà đi mất cả ngày.