Ngọc Trần là một sát thủ ưu tú, lúc gϊếŧ người không hề có tạp niệm, sau khi gϊếŧ người cũng hoàn toàn chưa từng sợ sệt bao giờ. Nhưng sau khi gϊếŧ Oánh Tâm, Ngọc Trần lại bắt đầu thường nhớ tới nàng. …
Ngọc Trần là một sát thủ ưu tú, lúc gϊếŧ người không hề có tạp niệm, sau khi gϊếŧ người cũng hoàn toàn chưa từng sợ sệt bao giờ.
Nhưng sau khi gϊếŧ Oánh Tâm, Ngọc Trần lại bắt đầu thường nhớ tới nàng.
Oánh Tâm tựa như đã trở thành một u linh như thế nhân thường nói, xuất hiện trong giấc mộng của hắn, đột nhập vào tâm trí của hắn, thỉnh thoảng còn xuất hiện trước mặt hắn chỉ trong một cái nháy mắt, khiến hắn thất thần.
Hắn đi càng xa thì càng suy nghĩ nhiều hơn. Đột nhiên hắn lại nghĩ đến một từ mà trước kia Oánh Tâm đã từng nói với hắn, nhưng hắn lại không hiểu: tưởng niệm.
Oánh Tâm tựa như đã biến thành giọt mưa trong mây, cơn gió nhẹ bên hồ, còn biến thành cái chau mày giữa chân mày hắn.
Ngọc Trần rất hoang mang. Hắn không biết rốt cuộc mình đang bị cái gì nữa. Thời điểm ở cùng một chỗ với Oánh Tâm, khi nhìn thấy nàng cười hắn cũng cảm thấy bình thường, khi nàng ầm ĩ cũng thấy bình thường, nhưng sau khi hắn gϊếŧ nàng, thân ảnh của Oánh Tâm ngay lập tức như bị mất khống chế, luôn xuất hiện trong cuộc sống của hắn, từng giây từng phút, ở khắp mọi nơi, chưa từng dừng lại.
Càng về sau, đường đi càng dài, sự xuất hiện của Oánh Tâm ngày càng nhiều hơn, gần như đã ảnh hưởng đến lộ trình của hắn. Thế nên mỗi khi nhớ tới nàng, hắn đều sẽ bước đến ven đường, tìm một bóng cây ngồi xuống, sau đó từ trong ngực lấy trái tim của Oánh Tâm ra, mở ra tầng tầng lớp lớp vải bao phủ, nhìn trái tim hệt như hòn đá màu đen của nàng mà ngẩn người.
Đây là trái tim Ngọc Trần đã lấy ra sau khi gϊếŧ chết Oánh Tâm. Hắn dự định sẽ đem nó về làm thuốc.
Trái tim của Oánh Tâm vừa cứng vừa đen, tuyệt đối không giống bộ dạng mỉm cười bình thường của nàng chút nào.
Lúc Oánh Tâm cười…
Ngọc Trần ngẩng đầu, nhìn thấy hoa lê trong rừng rì rào rơi xuống. Hắn nghĩ, lúc Oánh Tâm cười nên là như thế, hệt như cơn gió mùa xuân, mơn man trên mặt, lại còn có thể an ủi lòng người. Cũng chính trong thời khắc thoáng chốc này, hắn như đã trở lại cái ngày mình động thủ với Oánh Tâm…
Hay . Nên đọc buồn cho Oánh Tâm và Ngọc Trần