Chương 7: Bí thuật tà dị

Trên bàn cách đó không xa có tượng Tam Thanh. Trên vách tường treo kính bát quái, xung quanh có chút đồ trang trí cổ thú tạo hình kỳ quái, hẳn là có chủ ý.

Trở tay đóng cửa lại, nhìn về phía chậu rửa mặt ở góc, bên cạnh có một bình nước ấm. Đi qua đổ nước nóng trong bình vào chậu rửa, tìm một chiếc khăn sạch sẽ và chà xát. Quần áo đều đã thấm nước, chỉ có thể cởi ra vắt khô rồi để sang một bên phơi.

Thanh Sơn chạy qua chạy lui trên mặt đất, rõ ràng rất có hứng thú với hoàn cảnh mới.

Tôi mặc quần short, ngồi xếp bằng trên sàn nhà. Hai vật phẩm bày ra trước mặt chính là la bàn và sách cổ. La bàn so với lúc đầu vẫn như cũ, tạm thời không cần để ý tới, làm cho tôi cảm thấy kỳ quái chính là sách cổ.

Quần áo đều bị ướt, sách cổ đặt trong túi quần lại khô ráo như thường, cái này cũng quá kỳ quái phải không? Nhìn chằm chằm vào dòng chữ phồn thể trên bìa, trong lòng tôi ý niệm chuyển động.

Một lúc sai tôi đứng dậy, lấy một ấm nước qua, trong ấm vẫn còn có nước nóng. Trong lòng tàn nhẫn, tôi bắt đầu đổ nước lên quyển sách.

Như hít phải một hơi hàn khí, tôi trơ mắt nhìn nước nóng tiếp xúc với sách cổ, nhưng mặt ngoài tựa hồ có một tầng ngăn cách không nhìn thấy, dòng nước theo bìa sách trượt sang một bên, sách cổ còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.

“Chết tiệt, đây là cái gì?” Tôi thực sự rất ngạc nhiên

Đem sách cổ cầm trong tay, lần nữa mở ra. Bên trong vẫn như vậy, vẫn không có bất kỳ nội dung gì. Thất vọng thở dài, liền tính toán đem đồ đạc cất đi.

“Sao cơ?” Bỗng nhiên, tôi dừng động tác, đồng tử co rút lại, nhìn chằm chằm vào góc trang đầu tiên.

Trong một mảnh đỏ thẫm, phông chữ màu đen hiển thị ra, chữ rất nhỏ, trong một vòng nhỏ màu đỏ thẫm, tựa hồ, có mấy chục chữ nhỏ.

Tôi giơ lên và nhìn. Ngón tay có vết thương, vết thương chảy máu, máu thấm vào vị trí nào chữ viết tay liền được hiện thị!

“Còn có thể như vậy sao?” Lập tức hiểu được cách đọc chân chính của quyển sách này, không biết thi triển thủ đoạn như thế nào, nhất định phải dùng máu bôi lên mới có thể hiện chữ viết.

Điểm này có thể xác định, không xác định chính là, bất luận máu kẻ nào cũng được, hay là nói chỉ có máu của tôi mới có hiệu quả?

Trước mắt mặc kệ những thứ này, sau này có thể nghiệm chứng, việc cấp bách hiện giờ chính là, phải nghĩ cách để quyển sách quỷ dị này hiện ra khuôn mặt thật.

Tôi mơ hồ nhận ra rằng nếu tôi có thể sống sót sau việc này không, thì phải trông cậy vào cuốn sách này.

Cẩu Lão Bá đã nói rõ rằng sẽ không can thiệp vào chuyện này, nên tôi cũng chỉ có thể tận ý niệm tìm người giúp đỡ trong đầu, vẫn là dựa vào chính mình thôi.

Tôi đã cố gắng hết sức để đến nhà Cẩu Lão Bá nhưng lại nhận được kết quả như vậy, nói thật là tôi hơi thất vọng, tuy mặt đông không sáng mà mặt tây lại sáng, tình cờ phát hiện ra bí mật của sách cổ, vẫn coi là một chuyến đi đáng giá.

Vừa tự an ủi mình, tôi vừa nặn máu ra khỏi vết thương. Tôi choáng váng, nội dung trang đầu tiên đã hiện ra. Chữ rất nhỏ, cho dù thị lực của tôi cao hơn người thường, vẫn cực kỳ tốn công, nhưng ưu điểm của chữ nhỏ là có rất nhiều nội dung.

Mở đầu là phần tổng quan.

Nói là “Bí Thuật Quỷ Thi Mao Sơn” là tuyệt học bí truyền độc môn của Mao Sơn Quỷ Môn, học nghệ sĩ này phải tuân theo Môn Quy Mao Sơn Quỷ Môn, trong sách này có phù triển, trận pháp, đạo pháp, dưỡng quỷ, ngự thi hàng chục loại kỳ môn bí thuật, yêu cầu người sử dụng phải tâm thuật đoan chính.

Phía dưới tỉ mỉ liệt kê hơn mười môn quy, tóm lại, chính là phải tích đức làm việc thiện, phổ độ thế nhân, không thể làm ác, bằng không, quỷ môn tất nhiên nghiêm trị.

Sau đó nhắc tới, người học được đạo này chỉ cần sử dụng pháp thuật giúp người khác trừ tà, không cần độ khó, coi như là chính thức vào nghề, sẽ kích phát “Ngũ biệt tam khuyết”.

Da đầu tôi như muốn nổ tung, ngũ biệt tam khuyết là cái gì từ trước đến nay chưa từng nghe nói qua, nhưng trong này đã miêu tả chi tiết qua, hậu quả cực kỳ khủng bố.

Điểm mấu chốt là giúp người mới tính vào nghề, tức là nói, vì tự bảo vệ mình, tự mình sử dụng không tính là vào nghề.

Điều này nhất định phải nhớ kỹ. Tôi đã quyết định không chính thức vào nghề, quá đáng sợ.

Sau ngũ biệt tam khuyết là nói về phương thức thu phí khi vào nghề giúp người gặp khó khăn, liên quan đến sự kiện linh dị cấp bậc mạng người, thu toàn bộ tài sản của khổ chủ. Không đến cấp bậc mạng người, pháp sư có thể tự cân nhắc thu phí, nhưng không được vượt quá một phần mười hạn ngạch. Đây là thiết quy do quỷ môn tổ sư gia định ra, người ham tài như mạng, không tuân theo sẽ bị nghiêm trị.

Đọc đến đây, tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Tựa hồ như trong bóng tối có các lão tổ quỷ môn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tôi. Lắc đầu, xua tan cảm giác quỷ dị, nhìn về nội dung phía dưới.

Sau khi tổng quan là nội dung chính thức.

Trang đầu tiên là hơn mười loại phương pháp vẽ phù triển, thậm chí còn có hình thu nhỏ.

Những gì tôi nhìn thấy là say như say, quên mất cả thời gian.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên tỉnh ngộ lại, liền chuẩn bị tiếp tục dùng máu bôi lên trang thứ hai, nhưng quỷ dị chính là, khi tôi vừa định làm như vậy, trên cổ thư bỗng nhiên bắn lên một hàng chữ lớn huyết hồng, liền lơ lửng ở trước mặt.

“Trước khi mười hai loại phù triển ở trang trước thông suốt, thuần thục nắm vững, nội dung trang tiếp theo sẽ không khai mở.”

“Cái gì?” Tôi giật mình trừng mắt nhìn huyết chữ trước mắt, đến khi tiêu tán, mới hồi hồn lại

Vẫn là chưa từ bỏ ý định dùng máu bôi lên các trang sách khác, quả nhiên không hề phản ứng, chỉ có nội dung đồ văn trang đầu tiên có thể thấy được.

Được rồi, một ngụm ăn không được, tôi chỉ có thể ngừng thử. Lúc này mới phát hiện, quần áo đều đã khô. Có chút giật mình rồi lấy quần áo mặc vào, cất xong sách cổ cùng la bàn, Thanh Sơn cũng bị đặt ở trong ngực, tôi cân nhắc một hồi, đứng dậy rời khỏi sương phòng.

Mưa dừng lại và những đám mây đen chảy trên màn đêm. Thời gian đã là đêm, thời gian trôi qua rất nhanh.

Trước khi đến chính phòng, đầu tiên tôi cúi đầu chào hỏi, đứng thẳng phía sau ngưng giọng nói: “Cảm tạ lão bá thu nhận, tôi dự định làm xong một việc liền rời đi, trước đó, có một lời thỉnh cầu.”

“Nói đi.” Trong phòng truyền ra âm thanh già nua.

“Cẩu lão bá là như vậy, tôi muốn mượn linh bút, chu sa cùng giấy vàng của ngài một chút, nếu thuận tiện, kiếm gỗ đào loại dự phòng cũng muốn mượn một cây, tiền của những vật này, chờ tà sự kết thúc, tôi lại cùng ngài thanh toán, được không?”: Nói xong lời này, tôi có chút cao thỏm nhìn cửa phòng.

Trong hơn mười loại phù triển, mấy loại đầu tiên tôi đã tương đối thuần thục, nhưng muốn họa ra, lại cần rất nhiều vật phẩm, hết lần này tới lần khác trong tay không có, chỉ có thể đi mượn Cẩu lão bá.

“Ồ, ngươi có thể họa phù sao? Là người đồng đạo?” Cửa bỗng nhiên mở ra, Cẩu lão bá một thân hắc y rất là kinh ngạc nhìn tôi.

“Lão bá chớ hiểu lầm, tiểu tử chỉ là biết chút lông thú, còn chưa vào nghề.” Tôi vội vàng giải thích.

“Vậy sư thừa của ngươi là...?” Cẩu lão bá thăm dò hỏi.

“Về việc này, sư môn yêu cầu giữ bí mật, kính xin lão bá thứ lỗi.” Tôi âm thầm cười khổ, cũng không thể nói mình tìm được một quyển sách cổ?

“Bí mật? Cũng được, lão phu cũng không hỏi nhiều. Đối với những gì ngươi muốn mượn? Dựa theo quy củ trên đạo thượng. không có mượn một lời, chỉ có thể bán lại cho ngươi, lão phu phải thông báo trước cho ngươi số tiền.” Cẩu lão bá có chút không vui.

Trái tim tôi "lộp bộp" thoáng cái: “Không biết, những vật phẩm này tổng cộng bao nhiêu tiền?” Đề cập đến phương diện này, trong nháy mắt liền không còn sức lực. Nhưng không còn cahs nào khác, ai bảo nhà tôi trong hạnh thần thôn này chỉ là nhà nghèo cơ chứ.

“Phù giấy họa rất tiêu hao tiền bạc, lão phu dự phòng kiếm gỗ đào tuy rằng chỉ là hạ phẩm, nhưng giá cả cũng không hề rẻ.

Nể mặt hàng xóm, các vật phẩm luyện chế phù cho ngươi chuẩn bị nhiều hơn một chút, tổng cộng thu ngươi một vạn đồng.

Lãi suất không thu, chuyện đã giải quyết xong, trong vòng một tháng một vạn đồng đưa tới, chuyện không giải quyết được, ngươi sẽ chết, ý của ngươi như thế nào?” Cẩu lão bá rất là bình tĩnh nói ra một ra những lời như vậy, tim tôi như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

“Một vạn đồng?” Ngữ điệu tôi đã thay đổi.

Tôi tính toán trong túi quần chỉ có mấy trăm tệ, là bình thường cần cù học tập thật vất vả mới tích góp được, lúc đi ăn cơm ở căng tin đều không nỡ ăn thịt, lúc này lại tiêu tốn một vạn đồng? Đây có phải là để bức tử người?

“Sao ngươi không đi cướp đi?” Trong lòng tôi đều là lời này, nhưng lời nói đến bên miệng lại nói không nên lời.

Trước mắt, trong hạnh thần thôn ai có thể có thứ tôi cần? Ước tính, chỉ có Cẩu lão bá sâu không lường được này mới có hàng tồn kho.

Vật dĩ hiếm vi quý, người ta mở miệng chính là một vạn, tôi nào có lý do cự tuyệt?

“Một vạn đồng quá đắt, tiểu tử thêm một điều kiện, nếu lão bá đồng ý, vậy coi như đạt được sự đồng thuận.” Tôi cắn răng và bắt đầu mặc cả.

“Hãy mau nói đi!” Cẩu lão bá đưa tay sau lưng đứng ở đó, bộ dáng người không gần cao lãnh, lúc này tôi rất muốn đấm vào khuôn mặt bỉ ổi của ông ta.

“Nhờ lão bá trong quá trình này hãy bảo vệ Thanh Sơn, bản thân tôi khó bảo toàn, thật sự không có dư lực bảo vệ nó.” Tôi xách cẩu tử ra cho ông ta xem, thuận tiện đưa ra điều kiện.

“Bảo vệ nó? Cũng không tính là can thiệp nhân quả, chuyện nhỏ, được, ta liền phát từ bi, công việc này tiếp nhận, liền đem nó để ở chỗ ta đi.” Cẩu lão bá đi tới đi lui, đưa ra câu trả lời.

Nghe vậy, tôi rất vui mừng.

“Gâu Gâu.” Thanh Sơn tỏ vẻ không đồng tình.

Tôi trấn an nó một lúc, sau khi đặt nó xuống, nó trượt đến bên cạnh ông ta, thực sự thông qua bản chất con người.

Chỉ là, nó liên tục nhìn về phía tôi, giống như đang dặn dò tôi mau tới đón nó. Tôi liên tục tỏ vẻ sau khi làm xong việc trước tiên là đón nó, ánh mắt của nó mới chuyển thành yên tâm.

Mười phút sau, tôi trở về sương phòng với một chiếc túi da lớn.

Đây là một chiếc túi da đặc biệt, hai dây đeo, không biết đây là loại da nào, đủ lớn cũng đủ rắn chắc. Tôi đánh nợ một vạn đồng, mới đổi lấy được một cái túi xách như vậy.

Đúng rồi, còn có một thanh kiếm gỗ đào, dài ngắn thích hợp, có thể bỏ vào trong túi da.

Kiếm gỗ đào dài gần một thước, trên thân kiếm khắc phù văn dày đặc, dựa theo cách nói của Cẩu lão bá, thanh kiếm này chỉ có cấp bậc hạ phẩm, nhưng giá cả trên đường ít nhất phải ba bốn vạn đồng.

Phì, tôi tin hắn là một con quỷ! Đây chính là thanh kiếm gỗ đào đầu tiên tôi có.

Dựa theo lời quỷ môn bí thuật nói, họa phù là cần pháp lực gia trì, nhưng trước mắt tôi còn chưa tiếp xúc với quỷ môn độc môn tâm pháp, không có pháp lực trong người, chỉ có thể chiếu theo hồ lô họa sĩ cổ động phù, nghe nói, luyện chế phù triển như vậy, sức mạnh chỉ bằng một phần trăm phù triển chính phẩm. Nhưng cũng còn hơn là không gì?

Một phần trăm sức mạnh này đến từ linh bút, chu sa và giấy vàng được sử dụng trong phù triển.

Cẩu lão bá thề son sắt cam đoan, linh bút và các vật khác hắn đều rót một tia pháp lực, có thể giúp tôi nâng cao chất lượng phù triển.

Hắc, ông ta chỉ nói mấy lời này mà lấy của lão tử một vạn đồng! Đáy lòng kêu rên, không thể không tiếp nhận vận mệnh bi thương này, ai bảo tôi bị ba thứ bẩn thỉu quấn lấy đây?

Trong bí pháp quỷ môn nói là có thuật dưỡng quỷ, đó có phải là nói, có phương pháp khống chế quỷ quái hay không?

Nếu như trước mắt tôi dùng được phương pháp kia tốt biết bao, trực tiếp khống chế một nhà ba con quỷ hồn kia, vấn đề nan giải không phải liền dễ dàng giải quyết sao.