Chương 5: Sương vũ tà ngôn

Một đôi mắt quỷ dị đen kịt không có đồng tử, chủ nhân của nó chính là tiểu quỷ mặc áo bào trắng.

Ở bên trái hắn, là một tiểu cô nương mặc áo cưới hoa văn đỏ như máu, cô ta có mái tóc đen và dài, đại khái khoảng mười sáu tuổi, trên mặt có rất nhiều sợi gân xanh, giống như là con sâu dài bò dưới da, mắt rất lớn nhưng hoàn toàn là màu trắng, cùng với đôi mắt đen nhánh của tiểu quỷ hình thành đối lập rõ ràng.

Kinh khủng nhất chính là ở phía sau hai con Quỷ hồn này là một nam quỷ đầu trọc mắt đỏ thẫm đang hung ác nhìn về phía tôi. Hắn ta mặc một chiếc áo khoác màu nâu sẫm với hoa văn tròn, vóc dáng tráng kiện, đôi mắt đỏ có thể dọa chết người.

Điểm giống nhau của họ là không có đồng tử trong mắt, chỉ đơn giản là màu sắc khác nhau.

Trong cơn mưa lớn, ba thứ chết tiệt này, cách cửa sổ khoảng cách bảy tám mét, đang nhìn chằm chằm vào tôi. Bất ngờ không kịp đề phòng tôi đã thất thố.

“Aaaa!” Nửa tiếng kinh hô ra khỏi miệng, tôi lập tức ý thức được không ổn, đáng tiếc mọi thứ đã muộn.

“Hắn ta thực sự có thể nhìn thấy chúng ta! Cha ơi, tỷ ơi, con nói đúng không?” Tiểu quỷ áo bào trắng hét lên và phát ra tiếng la hét chói tai.

Âm thanh này quá lớn đã truyền vào màng nhĩ của tôi.

“Chết tiệt, tránh cũng không thoát.” Mọi thứ đang trở nên nghiêm trọng.

“Hắc hắc hắc, Phương Quy đúng không? Một nhà chúng ta muốn mượn thân thể của ngươi dùng một chút, không biết có thể hay không?” Tráng hán mắt đỏ kia phát ra nụ cười vô cùng quỷ dị rồi đưa ra yêu cầu cực kỳ vô lễ.

“Phương Quy ca ca, ngươi liền đáp ứng đi, bởi vì ngươi không đáp ứng cũng phải đáp ứng, ha ha ha!” Nữ quỷ áo cưới đột nhiên há mồm cười to, tôi giật mình nhìn thấy trong miệng cô ta đều là răng nanh bén nhọn.

Theo tiếng cười quỷ dị của ba con quỷ này, sương trắng nồng đậm từ bốn phương tám hướng mà đến, giống như muốn đem nhà tôi bao phủ trong đó.

Tôi nheo mắt lại một cách nguy hiểm. Tôi không gây chuyện, nên tuyệt đối không sợ chuyện! Đã bị ép đến bên vách núi, vậy thì phải phá nồi dìm thuyền. Bởi vì khi thứ chết tiệt này quấn thân thì tôi làm sao có thể ứng phó. Giáo viên không dạy nó.

Trong lòng tôi vô cùng loạn, nhưng có một điểm rất rõ ràng càng sợ hãi càng chết nhanh.

Trấn định, không được hoảng hốt, hít một hơi thật sâu, tôi há mồm hít thật sâu nhiều lần, sau khi nhịp tim cùng huyết ap bình thường lại tôi lạnh lùng nhìn chằm chằm ba con quỷ hồn trong mưa lớn ở ngoài hàng rào rồi cười lạnh nói: “Muốn thân thể của ta sao? Vậy đừng chỉ nói không có giỏi thì các ngươi cứ tiến vào.”

Thanh âm lời này rất nhỏ, nhưng rất rõ ràng ba con quỷ đã nghe được vì tiếng cười của chúng đột nhiên dừng lại, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo. Tôi biết tôi đã đặt cược đúng, bọn chúng không thể vào được.

Vì sao không vào được? Có phải như tôi nghĩ, không thể vào mà không có sự cho phép của chủ nhân? Hay là, chỉ có nhà tôi bọn họ không vào được? Điều này không quan trọng, điều quan trọng là tạm thời an toàn! Điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Mặt của nữ quỷ cưới vặn vẹo đến mức khiến da đầu tôi tê dại, vừa nhìn đã không phải là mặt người bình thường có thể làm được. Nhưng cô ta khôi phục rất nhanh, chỉ một giây đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí răng nanh trong miệng đều biến thành răng trắng sáng bóng.

Ngoại trừ đôi mắt quá trắng, so với nữ tử nhân loại cũng không có bao nhiêu khác biệt. Nhưng vẫn có điều gì đó khác biệt, nước mưa xuyên qua thân thể cô ta trực tiếp rơi xuống đất, điểm này cùng với con người không giống nhau.

“Phương quy ca ca, người ta sau này liền gọi Phương ca ngươi là được rồi, như vậy tương đối thân cận.

Thoạt nhìn, can đảm của ngươi không nhỏ, lại dám nói chuyện với chúng ta như vậy, thật không sợ chết, hay là giả ngu lớn mật? Ôi, Hahaha.” Cô ta lại cười một lần nữa, nhưng tiếng cười không còn chói tai như trước.

Ầm ầm! Chân trời hiện lên một đạo cự lôi, tôi nhạy cảm bén thấy ba con quỷ hông này đều run rẩy. Họ sợ sấm sét, xác định điểm này, nhưng đối với tôi mà nói không có tác dụng, tôi không có bản lĩnh đem Lôi Đình trừ tà diệt sát.

Không có cách nào tránh né, vậy chỉ có thể đối mặt.

Lấy lại sự bình tĩnh lấy ý chí mạnh nhất đè né cảm giác sợ hãi đâng tràn như sắp nổ, tôi ý bảo Thanh Sơn ở lại trong phòng không được đi ra, sau lấy ô mở ra, đẩy cửa đi ra ngoài.

“Sao cơ?” Ba con quỷ hồn kinh ngạc nhìn về phía tôi

Tôi cầm ô che mưa, từng bước đạp nước dần dần đi tới bức tường.

Lúc này tôi mới chú ý tới một chuyện là ba con quỷ hồn này đã khiến cho sương trăng bao phủ xung quanh nhà tôi, sương trắng giống như một cái xô sắt bao quanh nhà tôi, nhưng quỷ dị chính là có một tầng vô hình bán nguyệt bao phủ sân, sương trắng lan tràn như thế nào cũng không đột phá được rào cản này, chỉ có thể ở ngoài giới hạn bốc lên.

Rất thú vị tôi thu hồi ánh mắt quan sát xung quanh, dùng bước ở trong mưa cùng với ba khuôn mặt ở bên ngoài hàng rào mặt đối mặt, khoảng cách giữa hai bên cũng chỉ là một thước năm.

“Các ngươi, rốt cuộc có phải là thu chú mộ địa phương gia sai khiến hại ta hay không? Bài vị trường sinh của ta có phải là các ngươi làm hỏng hay không? Ai là người khởi xướng đằng sau những điều này? Hài cốt của cha mẹ ta hiện tại đang ở đâu?” Tôi phẫn nộ phát ra chất vấn liên tiếp.

“Cơm có thể ăn lung tung, lời nói không thể nói lung tung, ngươi đừng đổ tội oan uổng, những chuyện ngươi nói chúng ta hoàn toàn không biết, cùng với đạo thư chú kia cũng không liên quan. Hài cốt cha mẹ ngươi gì đó, tự mình đi mà tìm.” Cô gái mặc áo cưới không hài lòng.

“Tạm thời tin các ngươi, vậy các ngươi cấp bách tìm kiếm người có năng lực thông linh như thế, có phải có tâm nguyện gì hay không?

Nói đi, nếu không vi phạm đạo đức và nguyên tắc mà nói, ta nguyện giúp các ngươi hoàn thành chấp niệm, điều kiện là sau khi sự tình giải quyết, các ngươi có thể cách xa, càng xa càng tốt!”

Tôi áp chế tức giận giơ ô lên, bày ra nụ cười bình tĩnh, đối đãi ba quỷ hồn đối diện như con người bình thường, mà bản thân tôi là chuyên gia giúp bọn họ giải quyết vấn đề, nghĩ như vậy, cảm giác sợ hãi liền nhạt đi rất nhiều.

“Hừ, Phương ca, ngươi quả thật có can đảm rất lớn. Thật không giấu diếm, tìm ngươi có hai chuyện, đầu tiên mẹ ta bị lạc, muốn nhờ ngươi hỗ trợ tìm lại.

Thứ hai, chúng ta có địch nhân, bọn chúng ác quán đầy ắp, chúng ta muốn mượn thân thể của ngươi tiêu diệt bọn chúng, không thành vấn đề chứ? Nếu ngươi sẵn sàng giúp giải quyết hai điều này, chúng ta hứa sẽ không làm tổn thương ngươi.” Nữ quỷ áo cưới dùng ánh mắt trắng thảm thảm nhìn chằm chằm tôi, nói ra những lời làm cho tôi không rét mà run.

Khóe miệng tôi không khống chế được run rẩy. Họ đang có ý định làm gì? Tìm lại người thân bị lạc là điều dễ hiểu, nhưng yêu cầu thứ hai có quá đáng sợ không?

Dùng thân thể của tôi đi báo thù, tiêu diệt cừu gia? Đây không phải là gϊếŧ người sao? Sau khi chuyện xong bọn chúng chấp niệm tiêu tán, một nhà đoàn tụ rồi còn tôi thì sao, sẽ có kết thúc gì?

Nói cho người khác biết bị tà từ xâm hại mới làm việc cực đoan? Ai sẽ tin điều đó. Đây là muốn hại tôi mà! Sự tức giận là tâm lý của tôi tại thời điểm này.

Tay trái giấu ở trong tay áo đã nắm chặt thành quyền, nếu không phải biết rõ đánh không được những người này, nắm tay đưa qua sẽ giống như nước mưa xuyên qua, tôi đã ra tay rồi.

“Ngươi đang làm gì chứ?” Giúp các ngươi tìm thân nhân còn có thể thương lượng, điều kiện thứ hai là muốn hãm hại ta vào chỗ chết, đừng có mơ!” Tôi nhịn không được, nhưng sợ kinh động Tú Lan, chỉ có thể thấp giọng tức giận mắng.

“Hắc hắc hắc, Phương Quy đại ca ca, chuyện này cũng không thể tùy ngươi! Chẳng lẽ, ngươi có thể trốn ở trong này vĩnh viễn không ra ngoài sao?

Ngay cả khi ngươi không ra, con chó của ngươi, Thanh Sơn thì sao? Nếu nó lẻn ra, ta không thể đảm bảo rằng đầu con chó sẽ ở nguyên vị trí, vì chúng ta đã khóa định ngươi, nên ngươi không thể trốn thoát.” Lời nói bóng gió của tên tiểu quỷ khiến tôi suýt bỏ chạy.

Gã này nói chuyện nào có một chút bộ dáng nào của tiểu hài tử? Quả thực ác liệt xuyên thấu, còn dám nhiều lần nói muốn gϊếŧ chết Thanh Sơn, muốn chết mà!

“Ngươi dám uy hϊếp ta?” Tôi cúi đầu nhìn hắn ta.

“Uy hϊếp ngươi như thế nào chứ! Thế nào là đe dọa?” Cậu bé không cam lòng yếu thế ngẩng đầu trừng mắt lại.

Khoảng cách gần và mắt quỷ tối đen như mực đối đầu, đáy lòng tôi nói không sợ là giả.

“Ngươi dám đυ.ng vào một sợi lông chó của Thanh Sơn, ta sẽ làm cho ngươi hồn phi phách tán!” Tôi buông một câu tàn nhẫn, Thanh Sơn ở trong lòng tôi so với người nhà không khác nhau, ai dám động đến nó tôi sẽ liền liều mạng.

“Vậy sao? Vậy cả nhà chúng ta ngược lại muốn lĩnh giáo một chút, xem ngươi làm sao để cho nhi tử ta hồn phi phách tán? “ Nam quỷ đầu trọc vẫn không nói gì lên tiếng.

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, ngữ điệu lạnh lùng nói: “Ngươi cũng đừng hối hận.”

Ha ha ha, cạc cạc! Ba con quỷ hồn cùng nhau ngửa mặt lên trời cười lớn, vô cùng kiêu ngạo.

Nam quỷ đầu trọc mắt đỏ cười vô cùng khoa trương, miệng ‘đâm’ một tiếng thế nhưng hướng hai bên nứt ra, bên trong lại không có răng, cũng không có đầu lưỡi, nhìn chính là một cái hắc động khủng bố!

Mà hắc động này trong nháy mắt liền chiếm cứ một phần hai mặt hắn, đem mắt mũi cái gì đó đều ép lên trán

Từng luồng hắc khí từ trong miệng được phóng thích ra, hỗn tạp đến trong sương trắng tràn ngập chung quanh, mơ hồ, tựa hồ nhìn thấy từng khuôn mặt vặn vẹo ở trong sương mù đen trắng như ẩn như hiện.

Tôi đang run rẩy, nhưng âm thầm nói với bản thân mình: “Loại kí©h thí©ɧ này là hiếm khi nhìn thấy, rất hiếm, rất thú vị mà.”

Đáng tiếc, lần này ngay cả ám chỉ tâm lý cũng không dễ sử dụng, tràng diện quá mức kinh khủng, mặc dù thần kinh của tôi cường hãn hơn người bình thường, cũng không khống chế được mà phát run.

Đây là phản ứng bản năng của con người đối với các tình huống chưa biết và các sự kiện khủng bố, không thể ức chế một trăm phần trăm.

“Như thế nào, cái này sợ chưa? Tiểu tử ta thấy ngươi cũng chỉ là giả bộ cường ngạnh.”

Đột nhiên, ba con quỷ vật đồng loạt thu lại cười to, nam quỷ đầu trọc cũng ngậm miệng đáng sợ lại, hàm dưới của hắn lúc trước nhất định là cởi ra, nhưng trong nháy mắt liền khôi phục như lúc ban đầu, đây thật sự không phải người sống có thể làm được.

“Đừng kiêu ngạo, dám hù dọa ta thì sớm muộn gì cũng làm cho các ngươi hối hận!” Ánh mắt phẫn nộ của tôi đều phát đau, dùng ngón tay điểm bọn họ, sau khi nói câu ác độc này thì xoay người đi vào nhà..

Nếu lời nói không quá suy đoán thì cuộc đàm phán sẽ không diễn ra tốt đẹp, và tôi chỉ có thể nghĩ ra cách khác. Cũng may, nhà tôi xem như là một khối phúc địa, không biết vì nguyên nhân gì mà có thể ngăn chặn tà quái xâm nhập, cũng xem như trong bất hạnh có hạnh phúc.

Tôi mở cửa vào phòng, thời khắc đóng cửa lại thì khí lực cả người tựa hồ biến mất không còn một chút, không khống chế được dựa vào vào cửa ngồi xuống đất, theo bản năng nhìn thoáng qua cửa sổ, phát hiện không còn thấy bóng dáng ba con quỷ hồn nữa