Chương 39: Uy hϊếp thứ đầu

"Phương Quy, ngươi quản nhiều quá rồi?" Rốt cuộc thì cũng có kẻ thiếu kiên nhẫn nhẩy ra.

Tôi theo thanh âm nhìn lại, lạnh lung cười.

Kẻ vừa lên tiếng là một nam tử cao một mét tám năm, khôi ngô hữu lực, dung mạo thô dã, ánh mắt hung ác, tên là Vương Đường.

Hắn tuy cùng họ với Vương trưởng thôn nhưng không phỉa là tộc nhân, nhà Vương đường là một đại gia tộc chẳng qua hiện giờ đã có một nửa tộc nhân mất tích.

Hắn ở trong mấy sơn thôn quanh đây nổi tiếng là một tiểu bá vương, không những hắn còn để ý tới Tú Lan không phải là ngày một ngày hai, tôi đối với hắn chính là tình địch mạnh nhất.

Khi nghe tôi nói không được tiếp cận nhưng cô gái kia thì đã khiến Vương Đường vô cùng tức giận, đã nhảy ra chỉ trích.

Hắn muốn nhân cơ hội thể hiện một chút cái khí khái anh hùng trước mặt Tú Lan và các cô gái khác, qua đó lấy được lòng mỹ nhân, tôi một phen làm hỏng truyện tốt của hắn đã khiến cho hắn chịu nổi.

Còn có một lý do rất rõ ràng, hắn phát hiện trong phòn ngủ nhà tôi có Tú Lan, tâm tính trng thoáng chốc phát nổ, đương nhiên ghen tỵ. Những yếu tố này cộng lại, đã liền khiến hắn bộc phát.

Vương Đường là vua đánh nhau nổi danh tám thôn mười dặm quanh đây, lại luyện qua một ít kung phu quyền cước bất nhập lưu, không biết bao nhiêu thiếu niên từng bị hắn đánh khóc, trước mắt hắn rất khó chịu với mệnh lệnh của tôi, liền muốn dùng vũ lự giải quyết vẫn đề.

"Ngươi không phục sao?" Tôi nheo mắt nhìn Vương Đường.

"Một con chim, ngươi không phải cũng chỉ là một sinh viên đại học sao? Đựa vào thân phận này muốn chèn ép ai đây? Đừng nghĩ bọn ta không đi học mà không có kiến thức, ở các thành phố lớn có rất nhiều sinh viên đại học, không có gì đáng chú ý." Vương Đường nói truyện không hề khách khí.

Mấy thiếu niên đi cùng hắn cũng phụ họa theo, tiếng cười rất quái dị.

"Ngươi nói đúng, sinh viên đại học cũng không thể chèn ép các ngươi, ta cũng không muốn dùng cái này để khiến các ngươi nghe lời." Tôi mỉm cười.

"Ngươi nói lời này là có ý gì, nghe lời này ngươi thật sự có bản lĩnh khiến ta tâm phục khẩu phục sao?" Vương Đường cong cong khóe miệng cười trêu chọc.

Tôi không trả lời hắn ta, nhưng nhìn về phía góc hàng rào.

Bọn họ nhìn theo tôi, chỗ đó có một đống gỗ còn chưa bổ qua, vậy thì sẽ không thể dùng để châm lửa đốt. Tôi liền đạp nước đi qua, ánh mắt mấy chục người khó hiểu nhìn tôi.

Kéo tấm bạt phủ lên củi, tôi ôm hơn mười thanh gỗ to ra trực tiếp vứt xuống nước.

Sau đó, dùng một khúc gỗ nửa thước dựng thẳng lên, quát một tiếng, bàn tay thành rìu bổ vào tâm của khúc gỗ.

"Rắc!" Khúc gỗ vang lên một tiếng nứt ra, giống như là bị rìu bổ vào. Tôi lại hô lên một tiếng, một cước đạp vào khối gỗ, gỗ bị đạp đã nứt gãy.

Thanh âm như hít vào khí lạnh liên tục vang lên.

Tôi không thèm để ý tới, mà là chém từng khúc mịt, tay đi tới đâu, những khúc gỗ bị vỡ đến đó khiến cho hoa mộc vụn bay tán loạn.

Chỉ trong chốc loát, trong vũng nước đều là vụn gỗ, nhìn rất là thích mắt.

Tôi vỗ vỗ tay, nhìn da không hề tổn thương hài lòng gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía đám thiếu niên cường tráng, cũng không nói lời nào mà cứ lẳng lặng nhìn bọn họ như vậy.

Tuy rằng pháp lực của tôi thấp kém, nhưng toàn lực vận hành làm được những thứ này cũng không khó, đủ để dọa vỡ lá gan của người thường

Bọn họ đều có một biểu hiện, miệng há to có thể nét cả trứng ngỗng vào, tròng mắt cơ hồ muốn bay ra ngoài, hai tay trước trong tư thế chuẩn bị, không có ngoại lệ bao gồm cả Vương Đường lúc trước kiêu ngạo ngang ngược.

Tiếp xức với ánh mắt đùa giỡn của tôi, bọn họn đồng loạt giật mình.

"Phương Ca, bản lĩnh rất tốt." Vương Đường giơ ngón tay cái lên, hàm răng run rẩy phát ra tiếng răng rắc.

"Phương ca, ngươi thật sự là thâm tàng bất khả lộ."

"Ai nha, trước kia là ta ở trong khe cửa nhìn người, Phương Ca một tay này quả thực có thể hoành hành thiên hạ."

"Cũng không phải, trước kia tiểu đệ có chỗ đắc tội, Phương ca đại nhân đại lượng không nên để trong lòng, chúng ta ngày khác bày rượu bồi tội."

Một đám thiếu niên bỗng nhiên chuyển tính, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, miệng ngọt muốn chết.

Phía trước cửa sổ phòng ngủ đều là khuôn mặt kinh ngạc của các cô gái, hiển nhiên bọn họ chen chúc ở đó đều đã nhìn thấy.

Tôi giơ tay lên, nhóm thanh niên thức thời ngậm miệng lại.

"Ngươi, phục chưa?" Tôi chỉ một chỉ Vương Đường âm tình bất định.

"Hả? Phương Ca, hàng xóm của chúng tôi, anh đừng..."

Vương Đường không muốn mất mặt trước mặt mọi người, đặc biệt cửa sổ phòng ngủ bên kia còn có những cô gái đang nhì.

"Ta hỏi ngươi, có phục hay không?" Thầm mắng đối phương, tôi không kiên nhẫn nắm chặt nắm đấm.

"Phục, phục! Phương ca, sau này amh chính là đại ca của tôi, tôi duy mệnh là theo."

Vương Đường bị hoảng sợ giật nảy mình, vội vàng chịu mềm còn cúi đầu thật sâu. Bản lĩnh của người này không nhỏ.

"Phương ca, chúng tôi đều nghe lời anh." Một đám thanh niên có đủ kiểu học tập, đồng loạt cúi đầu.

"Nam nữ khác nhau, các ngươi không được đặt chân vào phòng ngủ nửa bước." Tôi lạnh lùng dặn dò.

"Vâng." Các nam thiếu niên đồng loạt trả lời, cảnh tượng rất hoành tráng.

Tôi đang muốn nói cái gì đó, bên ngoài viện truyền đến tiếng nữ sinh chế nhạo người khác.

"Chậc chậc nếu chúng ta đến sớm thì tốt hơn, thật là phô trương, Phương học trưởng chúng ta có thể vào không?"

Tôi sửng sốt, liền quay đầu nhìn qua. Bên ngoài tường rào, có hơn mười nam nữ mặc áo mưa, mưa to vỗ lên người bọn họ bắn tung tóe.

Ánh mắt người trước mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào tôi, chính là Khương Điểu.

Tôi cùng ánh mắt xinh đẹp của cô ta đối nhau, trong chốc chốc cảm giác tâm thần lay động, thầm mắng một tiếng họa thủy, vội vàng vận chuyển tâm pháp ổn định tâm tình.

Đối phương vô cùng đẹp, nhưng tôi không thể vì vẻ đẹp của cô ta mà nói gì cũng nghe.

Trong mắt Khương Điểu thoáng chốc kinh ngạc, tựa hồ khó hiểu vì sao ánh mắt tôi lại sáng lại nhanh như vậy?

Tôi cất bước đi tới trước hàng rào, cách mấy thước quét qua một vòng, quả nhiên Quảng Phác, Quảng Nhung huynh muội cùng Từ Sưởng, Nam Cung Ức bọn họ đều ở đây.

Trầm ngâm một chút, tôi nhìn về phía Quảng Phác, nói: "Nơi này là nhà ta, chỉ hoan nghênh khách nhân, không hoan nghênh tìm việc, vào nơi này thì phải làm khách nhân không phiền chủ nhân, có được không?" Nói xong lời này tôi nhìn về phía bọn họ.

Sắc mặt bọn họ đương nhiên không dễ nhìn, nhưng không có lên tiếng trước.

Khương Điểu không trả lời, học sinh đều nhìn về phía Từ Sưởng, lại nhìn về phía Quảng Phác.

Từ Sưởng không nhịn được lên tiếng đầu tiên: "Phương học trưởng nói rất đúng, nếu đã đến nhà ngươi làm khách, chúng ta đương nhiên phải làm khách nhân không phiền chủ nhân, nào có đạo lý làm yêu? Quảng học trưởng, ngươi nói có phải là lý lẽ này hay không?"

Từ Sưởng đá bóng xuống chân Quảng Phác, ánh mắt đại gia hỏa đều rơi xuống mặt hắn.

Khóe miệng này nhảy lên một chút, tuy rằng sâu trong đáy mắt cất giấu âm độc, cao ngạo cùng không cam lòng, nhưng cứng rắn cười nói: "Tôi không có ý kiến!"

Vừa nhìn hai cái đầu nhọn này chịu mềm, những học sinh khác đều theo sát phụ họa một trận.

Tôi cười cười, nhìn về phía Khương Điểu vẫn không nói gì.

Hoa khôi tuyệt mỹ khóe miệng nhếch lên, thản nhiên nói: " Tôi theo dòng nước chảy."

"Được, nếu các người đã hiểu chuyện như vậy, ta rất hoan nghênh, Vương Đường." Tôi hơi quay đầu ý bảo đợi một chút.

Vương Đường phản ứng cực nhanh, sải bước đến trước cửa rồi rút xà gỗ ra, cho bọn họ tiến vào.

Nhóm Khương Điểu chậm rãi đi vào, vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.

"Phòng nhường cho nữ, nam phải ở trong sân." Tôi thuận miệng dặn dò.

"Vâng."

Những người trẻ tuổi trong thôn đều ra khỏi phòng, Khương Điểu và những nữ sinh bước vào phòng.