Chương 38: Thiên lộ phiêm kiểm

"Người đều đã chết thì la hét có tác dụng gì?" Tôi đi đến bên cạnh Phương Mãng.

Rốt cục hắn cũng dừng lại tiếng hét chói tai, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi rồi lại nhìn những hài cốt xung quanh, khó khắn đứng dậy chỉ vào xung quanh nói: "Phương Quy tại vì sao ngươi không hề khinh ngạc, tại sao chứ?"

"Kinh ngạc có tác dụng sao." Tôi còn định lớn tiếng hét.

"Ngươi không nghe ta nói sao, đoàn học sinh đi du lịch kia đã phạm phải cấm kỵ của kim ốc, trước mắt cả thôn đều loạn, không biết bao nhiêu người đã chết, trên dường ta tới đây đã gặp rất nhiều người trúng tà, có lẽ họ đều chết cả rồi." Tôi cười một tiếng rồi giả thích.

"Ta tưởng rằng chỉ có nơi này xảy ra sự kiện linh dị, nhưng sự thật là cả thôn đều gặp phải tà sự? Những kẻ ở ngoài kia thật đáng ghét, bọn họ tùy ý đã làm hại Phương Gia, ta và bọn chúng thề không đội trời chung." Trong mắt Phương Mãng đều là cừu hận.

Ánh mắt tôi ngưng trọng, ý thức được trong lòng Phương Mãng đã sinh ra cừu hận cực kỳ mạnh, đây không phỉa là truyện tốt.

"Đừng nói những truyện này, trước mắt phải nghĩ cách trong thời hạn quy định phải chuẩn bị đủ ba mươi sáu kiện tế phẩm thì mới có hy vọng làm nguôi lửa giận của thần bảo vệ. Việc này khi đã giải quyết xong, mới truy cứu trách nhiệm của những người kia." Tôi chỉ có thể nói những lời này.

"Không được, các vị trưởng bối không thể chết vô ích! Còn phải tìm những tộc nhân mất tích về, Phương Quy ta có một ý." Phương Mãng lắc đầu, nghiêm túc nhìn về phía tôi, sâu trong ánh mắt chớp động hạn ý.

Trong lòng tôi lặng trĩu, tôi sự cảm Phương Mãng kế tiếp sẽ nói điều gì đó. Tôi trầm mặc nhìn hắn ta. Hắn không thấy tôi truy vấn liền tự mình nói tiếp.

"Hiện giờ Phương Gia đã có quá nhiều người chết, ngay cả người đã nhập thổ an vi cũng bị quấy nhiễu, đây chính là đại tội.

Những học sinh kia lại không phỉa trẻ em, tất cả bọn chúng đều đã trên mười tám tuổi, đã là người lớn rồi thì phải chịu trách nhiệm về hành động của chính mình.

Hiện giờ Hạnh Thần Thôn đã bị tà khí bao trùm, chúng ta biết phương pháp hóa giải nhưng không lên thông báo cho bọn chúng, để cho tà khí này phát tác gϊếŧ hết bảy tám phần bọn chúng để đền tội cho nhưng tộc nhân đã chết. Sau đó thì chúng ta dẫn những người còn sống đến kim ốc tế tự cũng không muộn, ngươi cảm thấy thể nào?" Ánh mắt Phương Mãng lấp lánh nhìn tôi.

"Ngươi muốn mượn dao gϊếŧ người?" Tôi vô cùng khϊếp sợ, tuy rằng có dự liệu nhưng khi thất sự nghe được kế hoạc tà ác này tôi vẫn run sợ.

"Sao vậy, ngươi mềm lòng sao? Dù sao ngươi cũng không phải tự tay gϊếŧ người, ngươi thể hiện ra tư thái như vậy là có ý gì hả?" Phương Mãng không vui trừng mắt nhìn tôi.

"Phương Mãng, ta gọ ngươi một tiếng Mãng Ca, ngươi còn lớn hơn ta mấy tuổi hẳn là sẽ hiểu cái gì là vô tâm cùng cố ý chứ? Bọn họ không nghe lời cảnh báo mà phạm phải cấm kỵ đúng là có lỗi, việc này không phải bàn cãi, bọn họ đã vô ý hại chết rất nhiều người.

Nhưng ý tưởng của ngươi thì lại chính là gϊếŧ người! Điều này sẽ làm thay đổi bản chất bên trong. Xin lỗi ta không thể làm thể theo ý ngươi." Vẻ mặt tôi trở lên lạnh lùng và cứng rắn.

"Hừ, tiểu tử Phương Quy, ngươi là một con sói trăng nuôi! Ta đã sớm nhìn thấu, ngươi cùng người phương gia không có quan hệ huyết mạch, sẽ không thể một lòng cùng Phương Gia.

Đã có rất nhiều tộc nhân chết hoặc mất tích, lúc này ngươi lại còn ở dó bao che thủ phạm, miệng còn nói đạo lý nhân nghĩa sao? Ta thấy rằng ngươi không xứng làm người Phương Gia, cho ngươi lên gia phả đúng là một quyết định sai lầm của tộc trưởng." Phương Mãng liền trở mặt với tôi.

Tôi tức giận đưa tay túm lấy cổ áo của hắn, một tay đã xách hắn lơ lửng trong ánh mắt vô cùng kinh hãi của hắn.

"Phương Mãng, ta cảnh báo ngươi nó chuyện với ta lên chú ý chừng mực một chút, ta có phải bạch nhãn lang hay không, có lên cho vào gia phả hay không thì chỉ có các vị trưởng bối và tộc trưởng mới có tư cách quyết định, ngươi tính là bao nhiêu tuổi mà dám nghi ngờ quyết định của bọn họ.

Họ gặp phải nạn thì ta cũng nóng lòng như bất cứ ai khác, nhưng đó không phải là lý do để giận chó đánh người vô tội.

Bọn họ phạm sai lầm là không sai nhưng tội không đáng chết, ta càng không thể thấy chết không cứu, thậm chí giấu diếm đi thông tin quan trong rồi trơ mắt nhìn bọn họ đi vào chỗ chết, điều này có gì khác so với tự tay gϊếŧ người không? Ta là con người chứ không phải cầm thú."

Nói tới đây tôi dùng sức vung tay ném Phương Mãng ra, hắn đập người vào tường rồi kêu lên một tiếng thảm thiết rồi đập ngược lại xuống đất.

"Đạo bất đồng bất tương vi mưu, Phương Mãng, nể mặt bọn họ, tôi chỉ nói một câu, muốn sống hãy mau chạy đến nhà ta tránh né. Cáo từ, ngươi hãy tự mình làm điều đó." Tôi nhìn Phương Mãng bị thổ huyết đang nằm ở đó, xoay người rời đi.

"Phương Quy, ngươi không cần vậy, không có ngươi, ta cũng có thể báo huyết hận cho tộc trưởng và tộc nhân." Phương Mãng điên cuồng hét lên.

"Ngươi đám hại người, ta sẽ không tha cho ngươi." Tôi rời khỏi mà không quay đầu lại, mang theo sự tức giận tràn đầy hỏa tốc đi xuống.

Phản ứng của Phương Mãng đã nằm ngoài sự đoán của tôi, điều này đã khiến tôi vừa khϊếp sự vừa khó hiểu. Tuy ý thức về gia tộc của người nông thôn là vô cùng mãnh liệt, nhưng tư duy của Phương Mãng như vậy thì tôi không thể đồng ý.

Không gặp phải tà vật như nam nhân có chiếc rùi trên đầu, tôi thuận lợi rời khỏi nhà của tộc trưởng, tiếp rục tìm những người còn sống trong cơn mưa lớn.

Thời gian gần tới bình minh, tôi đã đưa rất nhiều người tới nhà tôi, lúc này ở sân đã có một tấm bạt lớn, mọi người chen chúc trong sân vô cùng lo lắng.

Những người tôi timg được gần toàn bộ dưới hai mươi tuổi, chỉ một số ít là lớn hơn một chút, còn lại chỉ là những thi thể bị chia năm xẻ bẩy hoặc mất tích một cách bí ẩn, không chừng đã biến thành cương thi.

Tôi đã timg khắp cả thôn, trước mắt toàn bộ đều ở trong sân, tính riêng những đứa bé dưới tám tuổi đã tăng lên hơn mười một, không có việc gì liền khóc khiến cho các thanh niên cực kỳ không kiên nhẫn.

Cũng may có các cô gái hiểu truyện, phụ trách trấn an tinh thần mấy đứa trẻ mới xem như ổn định tình cảnh.

Tôi đếm qua, không tính tôi cùng Tú Lan, hiện giờ trong nhà tôi có tới tận bốn mươi chín người. Cả thôn cá mấy trăm nhân khẩu, số lượng trước mặt còn chưa tới một phần mười, chìn phần còn lại đã mất tích, còn có không ít những đứa trẻ, thật là khiến cho người ta lo lắng.

Trời nhiều mây, mưa to và sấm sét vẫn cứ tiếp tục, mặc dù là ban ngày nhưng lại không khác gì ban đêm. Mực nước trong sân đang tăng lên, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng sẽ không có cách nào ở lại.

"Phương Ca, huynh mau mở cửa ra!" Thanh âm Tú Lan bỗng vang lên, tôi nhìn thấy của sổ phòng ngủ đã được mở ra.

"Gâu Gâu!" Thanh Sơn ở của sổ gọi tôi.

Tôi mặc kệ ánh mắt kinh ngặc của mọi người mà đi vôi vào phòng để mở cửa.

"Để cho các cô tỷ muội vào nói truyện với muội!" Tú Lan chỉ vào mấy cô gái trong sân.

Tôi gật đầu đồng ý, bảy tám cô gái cùng nhau đi vào phòng ngủ, còn mang theo mười mấy đứa trẻ. Phòng ngủ chật cứng, tôi bị đẩy ra ngoài.

Thành Tượng và Tống Nhiễm đã nói với tôi, trong khoảng thời gian tôi ra ngoài tìm kiếm những người mất tích, đã có mấy kẻ muốn cạy cửa những cuối cùng vẫn từ bỏ, có thể là do lời cảnh báo của tôi.

"Có lòng tặc không có lá gan sao? Xem ra lực cảnh cáo còn chưa đủ, phải làm cho bọn họ thành thật mới được."

Tôi trở tay đóng cửa phòng ngủ, rồi chỉ tay về phía mấy nam thanh niêm trong sân rồi ngưng thanh nói: "Nơi này, các ngươi không được bước vào nửa bước, nghe rõ chưa?"

Đám nam thanh niên đang quan sát mấy cô gái nghe vậy thì sắc mặt liền cứng đờ.

Một đám tiểu thanh niên theo dõi các cô nương nghe vậy, sắc mặt đồng loạt cứng đờ.