Chương 36: Quan Trung tộc trưởng

“Tên tiểu tử này, ngươi đang có thái độ gì vậy? Là biểu hiện sợ ta sao? Mau vào đi?” Tam gia gia nhường đường, ý bảo tôi vào trong.

“Hắn không phải người, ngươi phải cẩn thận một chút.” Thành Quyên Nhi vốn âm trầm trong cơ thể tôi bỗng nhiên nhắc nhở.

“Tất nhiên ta biết ông ta không phải là người, nhưng khi ánh sáng chiếu qua vẫn còn bóng, cảm giác giống như là một người sống! Tử khí cũng được thu lại một cách quá sạch đi?” Tôi rất khó hiểu.

“Ông ta đã sống lại từ cõi chết. Lúc chôn cất nhất định thi thể đã không được hỏa táng, hiện giờ trong thôn tràn ngập tà khí đã câu hồn hắn từ âm tào địa phủ về rồi đặt trong thi thể, toàn thân huyết nhục một lần nữa trở lại, phá vỡ quan tài trèo ra từ trong mộ, trong đầu chỉ có ý thức khi còn sống, liền trở về nhà!

Đây là loại cấm thuật nghịch thiên, tuy rằng có hiệu quả rất lớn nhưng thời gian duy trì sẽ không được lâu, khi khí lực tà khí tiêu hao hết thì linh hồn người chết sẽ trở về địa phủ một lần nữa, thân xác lúc này sẽ biến thành thi hài.

Chính là bởi vì thủ đoạn này, thoạt nhìn sẽ giống như người sống.” Lời giải thích của Thành Quyên Nhi khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Cảnh tượng trước mắt so với mượn xác hoàn hồn trong truyền thuyết còn ly kỳ hơn, dĩ nhiên là quỷ hồn của cái xác nguyên chủ bị tà lực câu trở lại về dương thế.

Càng khủng bố chính là, trí nhớ của Tam Gia đã thay đổi hắn không biết mình đã chết, vẫn cho rằng mình vẫn còn sống, nên đã trở về nhà.

Âm thầm kêu trời ơi, chỉ có thể tiếp tục đi vào.

“Tam gia gia, thành thật xin lỗi vì đã dánh thức Tam gia vào đêm khuya.”

“Đứa nhỏ này, sao lại khách khí với ta? Đêm sao, đã gần bốn giờ sáng, người già thường hay mất ngủ, nên đã sớm đậy.” Tam Gia vừa bật điện vừa dẫn đường đi về phía trước.

Cả người tôi toát ra mồ hôi lạnh, chỉ có thể cư xử với hắn như người sống, đi theo phía sau vào trong tòa nhà tối đen như mực.

Tam gia đi nột cách khập khiễng, chân vẫn có tật như xưa, đi như vậy cũng bình thường, lắc lư theo ánh diện từ trên xuống, người vô cùng khập khiễng.

Nếu chỉ là một quỷ hồn thì quá dễ, một kiếm gỗ đào đi qua, trực tiếp trục xuất, nhưng trước mắt đây là thứ gì? Hắn tự cho mình hết sức bình thường, đang dùng tư thái trưởng bối nói truyện với hậu bối, nếu lúc này tôi lấy ra kiếm gỗ đào thì biết phải giải thích làm sao?

Hơn nữa, tà sự này không phải trận pháp trừ tà có thể phá giải, miễn cưỡng trừ tà có thể dễ dàng làm bị thương quỷ hồn ở bên trong, chỉ có thể chờ thời hạn đến quỷ hồn tự mình rời khỏi thi thể đã sớm chết đi, thế nhưng có trời mới biết thời hạn là bao lâu. Bao nhiêu giờ, hay bao nhiêu ngày.

Ờ khúc cua cầu thang, tôi nhìn về phía cửa sổ, nhận thấy tầng hắc khí đã bao phủ tòa nhà nhỏ.

Lúc ở ngoài căn nhà không nhìn thấy loại dị tượng này? Xem ra âm dương nhãn của tôi mới chỉ là sơ giai, chỉ cần tà sự lợi hại chút sẽ không nhìn thấy dễ dàng. Đó có phải nói, nếu quỷ quái đặc biệt thi triển thủ đoạn thì tôi sẽ không thể nhìn thấu. Thậm chí, Thành Quyên Nhi cũng không thể nhìn thấu?

Đây là rất có thể là do cả gia đình Thành Gia chỉ là quỷ hồn ở tầng thấp nhất, biết được một ít bí văn linh dị đã là cực hạn rồi, còn có thể yêu cầu cái gì?

Sau một vài bậc cầu thang, tôi thực sự bị sốc.

Góc phía trên cầu thang, có một bóng den đang quỳ ở vách tường, có vẻ như là một nam nhân. Thế nhưng Tam Gia lại tựa hồ không nhìn thấy mà trực tiếp đi lên phía trên.

Miệng tôi khô lưỡi, rất muốn nhắc nhở một tiếng, nhưng vẫn nhịn xuống không nói gì.

Sau khi đi đến bóng đen, tôi thấy người này phía sau gáy bị một thanh rìu chém vào đầu, dèn pin chiếu qua lộ ra nửa đoạn phủ bên ngoài léo lên hàn quang cùng huyết quang.

Hô hấp của tôi nặng thêm một phần, liền cảm giác âm sát khí trong căn nhà này đã đạt tới mức cao nhất, có trời mới biết liệu có tiếp tục tăng lên không, sẽ có bao nhiêu thứ chết không biết lai lịch như vậy ẩn nấp cũng không biết được.

Tên nam nhân bị rùi chém trên đầu không có quay đầu lại.

Tôi cũng không có ý định làm gì vì tuy rằng nhìn bộ dáng chết vô cùng thảm nhưng tôi cảm nhận thấy không có oán khí, tôi đoán rằng chấp niệm cửa người này đã buông xuống, nếu đã như vẫn chưa hại người thì tôi cũng sẽ không thế xuất thủ. Đây vốn là quy củ trên đạo thượng.

Môn quy của quỷ môn cũng đã đề cập qua, pháp sư sẽ không được làm tổn thương quỷ hồn vô tội, nếu không sẽ tổn hại âm đức.

Cứ như vậy đi ngang qua người đó, tôi cùng Tam Gia cũng không có khiến cho tên kia phản ứng.

Tiếp tục đi lên.

“Tam Gia Gia, tộc trưởng không phải ở tầng một sao? Sao lại đẫn tôi lên tầng bốn để làm gì?” Tôi hỏi một câu phá vỡ sự im lặng.

“Khụ khụ khụ.” Tam Gia ho khăn một cách khó khăn, đừng chân thở dốc ở đó.

Tôi thở dài tiến tới vỗ vỗ lưng hắn để giúp cho hắn ta thuận khí.

Cổ họng hắn phát ra tiếng hít khó nghe, ý bảo tôi lấy bình thuốc bên trong túi áo, xịt vào miệng vào cái, lúc này mới ổn định lại.

“Tiểu tử, không có sao, không có sao, lão bệnh, thân thể ta ngày càng không dùng được, ngày đi gặp diêm vương không còn xa.” Tam gia nói ra một câu.

“Ngươi đã sớm chết rồi!” Tôi rất muốn nói ra câu này, nhung tôi vẫn cứng rắn chịu đựng.

“Tam Gia cứ nói đùa, người sẽ sống lâu trăm tuổi.” Tôi đáp lại nhưng trong ánh mắt có chút nóng lên, trước mắt léo lên cảnh tượng tôi cùng tam gia chơi đùa, trong lòng vô cùng bi thương.

“Ngươi quả là một dứa trẻ biết nói truyện, nói thật cha ngươi quá quy ngô, mọi thứ đều tốt, lại còn có người chiếu cố.

Nhị Ngưu không ở tầng một, nói là không khí bên trên tốt hơn, ta đây không phải là đang dẫn ngươi đi gặp hắn sao? Ngươi chả phải có truyện xảy ra muốn nói với hắn sao?” Tam Gia nói xong lời này, lại tiếp tục đi tiếp.

“Người nói cho ta biết phòng nào, ta tự mình biết đi là được.” Tôi ngập ngừng.

“Làm thế nào mà tìm được? Hơn nữa ta cũng cần phải cần tập thể dục, leo cầu thang là môn thể thao tốt nhất.” Tam Gia Gia lạnh lùng trả lời.

Tôi không nói gì nữa.

Gian nan đi tới tầng bốn, hai bên hành lang u ám có sáu gian phòng, căn phòng cuối cùng có diện tích lớn nhất, xem như là đại sảnh. Phương tộc trưởng bình thường nếu muốn triệu tập nghị sự trong tộc, bình thường đều sẽ tổ chức trong đại sảnh bày.

Tam Gia dẫn tôi đến cảnh cửa đại sảnh.

Tôi rất ngạc nhiên vì thế mà Tộc trưởng lịa ở trong đại sảnh? Cái gì vậy?

“Nhị Ngư, Tiểu Quy tới tìm ngươi mau mở cửa.” Tam Gia gõ cửa.

Cảnh cửa lặng lẽ mở ra.

Tôi liếc mắt qua, trái tim chợt co rút lại.

Đập vào mắt chính là chữ “Điện” rất lớn, hai ngọn nến to bằng cánh tay đang cháy ở phía trước, phía trước bày ra một cái quan tài lớn màu đen, không có nắp đậy.

Hai bên quan tài đều có người giấy, còn đều là người giấy đã điềm mắt, nghe được động tĩnh, cả hai người giấy đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía bên này. Tất cả các cửa sổ đều được che bằng vải đen, thảo nào mà không có lấy một tia sáng. Nơi này đã được bày trí thành từ đường.

Tôi nhìn về phía bàn thờ, trên tấm ảnh đen trắng lớn, là hình ảnh của tộc trưởng.

“Mau vào đi, Nhị Ngưu ở ngay đó.” Tam Gia cười nhiệt tình, kéo tôi vào trong.

Tôi vừa quay đầu thì nhìn thấy hai bên có một đám người đứng, bọn họ đều quay đầu nhìn về phía tôi, trước mắt rôi liền chuyển thành màu đen.

Những người đứng ở đó đều là những người đã qua đời của Phương Gia, nam nữ già trẻ đều có, có người sống chung chính tẩm, có nửa dường chết trẻ, nhưng họ đều giống như Tam Gia, chết đi mà sống lại, còn tự tập lại một chỗ.

“Tiểu Quy, ngươi tới rồi.” Thanh âm của lão tộc trưởng vang lên, tôi khϊếp sợ quay đầu lại chỉ thấy trong quan tài màu đen có một người ngồi lên.

Đầu hói, râu trắng, mặc thọ y, chính là Phương tộc trưởng. Ông ta mỉm cười với tôi.

Lực công kích của hình ảnh này qua lớn, tôi liền cảm thấy mạch máu hai bên thái dương đột ngột nhảy lên, dùng một kiếm gỗ đào đánh qua.