Chương 35: Cửu lâu vô giả

“Uỳnh!” Một tia sét đánh ngang qua làm khung cảnh sáng lên.

Đầu lão Trần nổi trên mặt nước ở trong vại, hai con mắt đầy tơ máu lồi ra dữ tợn tựa như ác quỷ địa ngục.

“Cạch cạch cạch!” Răng của tôi không thể khống chế được va chạm từ trên xuống dưới, mặc dù nhiều năm kinh nghiệm y khoa cộng thêm kí©h thí©ɧ liên tục gặp quỷ, cũng không ngăn cản được loại phản ứng tự nhiên này.

“Trần thúc!” Bi thống hét một tiếng tôi dùng kiếm gỗ đào chống lên mặt đất cố gắng đứng dậy, bước chân nặng nề.

Nhìn rõ ràng không phải ảo giác, thật sự là đầu lão Trần.

Tôi đến gần, cúi đầu nhìn chăm chú vào lão Trần, đáy lòng sinh ra phẫn nộ cực lớn

“Oa oa oa!” Hét lên một tiếng tuyệt vọng, tức giận tung cước dá vỡ tan vại nước.

Ào ào một tiếng, vại nước vỡ thành năm bảy mảnh, cái vại đầy nước và máu tanh chảy ra, theo đó hiện ra xác chết trên mặt đất. Đầu lão Trần lăn lộn trong máu vài vòng, dừng lại trong một đống máu thịt, hình ảnh vô cùng thê thảm làm cho người khó có thể nhìn thẳng.

Tôi lại mở to hai mắt chăm chú nhìn. Phát hiện tay chân bị gẫy đều là bị một lực rất mạnh gây ra, ra tay tàn nhẫn như vậy có vẻ giống như quỷ quái phát điên làm nhưng cũng loại trừ là do con người làm.

Chịu đựng cảm giác dạ dày lật sông đảo hải, tôi nhìn chằm chằm cái đầu chết không nhắm mắt trong máu thịt, trầm giọng nói: “Trần thúc, mặc kệ là ai hại thúc, bất kể là người sống hay là gì, ta đều sẽ đòi lại công đạo cho thúc, xin thúc yên tâm.”

Lại là một tia sét lướt qua liền chiếu sáng nơi này, trong ánh sáng tia chớp hai mắt lão Trần đầu chậm rãi nhắm lại. Một màn này rơi vào trong mắt tôi, càng là bi từ trong đó mà đến.

Bên kia chuồng ngựa thì con ngựa rùng mình môt cái, xem ra đã ăn no uống đủ, nó không có sự sầu khổ, còn không biết đã mất đi chủ nhân.

Tôi không động đến khối thi thể trên mặt đất nữa, xoay người đến trước chuồng ngựa, vỗ vỗ đầu đại mã, rôi bước đi nặng nề rời khỏi nhà của Lão Trần, trở tay đóng cửa lại.

Người chết đã chết, còn người sống vẫn chờ, không thể dừng bước. Chỉ hi vọng những người thôn dân khác không rơi vào kết cục giống như Lão Trần. Tôi phải tăng tốc hơn nữa mới được

Bên cạnh nhà Trần thúc là nhà thím Lý, tôi bước nhanh tới gần gõ cửa nhà Lý đại thẩm.

Một giờ sau tôi đã cứu đươc mười tám người và đưa họ về nhà tôi, điều ngạc nhiên chính là tất cả họ đều là thanh niên, không nói nam nữ đều bằng nhau mà trong đó còn có năm sáu đứa trẻ dưới tám tuổi.

Cha mẹ và trưởng bối của chúng đều biến mất không thấy đâu, lúc đến nhà thì những đứa trẻ này vẫn đang còn ngái ngủ, nhưng khi phát hiện thân nhân đều đã mất tích, thì Mấy đưa trẻ này đều hoảng sợ khóc lớn, tôi phải rất vất vất vả mới có thể đưa chúng về dây được.

Nhà tôi xem như náo nhiệt, nam nữ thanh niên trong thôn dang dỗ dành mấy đứa bé, bọn họ khiến nhà tôi chật nhích vì dù sao nhà tôi cũng không tính là lớn. Nếu như có nhiều người hơn nữa thì tôi sẽ phải dựng lán trong sân.

Do không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lên mấy thanh niên sau khi dỗ dành xong mấy đưa bé thì liền tụ tập bên cạnh tôi hỏi thăm tin tức.

Tôi nói đơn giản rằng thôn xảy ra tà sự, có vài người biến thành cương thi, còn có một số xuất hiện ảo giác rồi tự sát.

Những lời này đã làm bọn họ sợ hãi, càng thêm lo lắng thân nhân nhà mình đang mất tích, liền muốn đi ra ngoài tìm kiếm.

Tôi lớn tiếng quát, nói là chỉ có ở lại nơi này mới có thể bảo đảm an toàn.

Họ đã bị choáng khi họ nghe điều đó.

“Các ngươi đầu tiên hãy tự quản bẩn thân tốt, bây giờ ta qra ngoài tìm kiếm thêm những người khác, không gian nơi này không quá lớn lên các ngươi hãy tự mình dùng bạt nhựa che chắn cái sân tốt một chút, lúc ta trở về nhât định phỉa có chỗ cho càng nhiều người càng tốt.”

Tôi thuận miệng phân phó, mấy thanh niên kia đều đồng ý, nhưng trong số bọn họ có vài tên nhìn về phía phòng ngủ đã bị tôi khóa chặt.

“Bên trong đang có người bị thương, nếu như các ngươi dám quấy nhiễu thì ta sẽ không tha cho các ngươi, hiểu chưa?” Tôi sợ hãi cảnh cáo họ một câu.

So sánh mà nói thì Tú Lan quan trong hơn bọn chúng.

Dù sao tôi cũng không phải thánh nhân lên đương nhiên sẽ có thiên vị, lúc này tôi cứu bọn họ về đây là đã đủ nghĩa khí rồi, hy vọng bọn họ hiểu chuyện một chút, nếu như kẻ nào dám manh động thì tôi sẽ không khách khí với hắn.

Lời này đã khiến bọn họ bị dọa đồng thời chấn động, vội vòng bày tỏ thái độ nhất định sẽ không quấy nhiễu phòng ngủ, khi nói truyện. Với tôi bọn họ đã thấy rõ ràng tôi không phỉa là người đơn giản, trong hoàn cảnh cả thôn gặp phải sự kiện linh dị này bọn họ chỉ có thể trong cậy vào tôi, nếu như không nghe lời thì hậu quả khó có thể đoán trước.

Tôi nhìn lướt qua bọn họ vài lần, lần thứ hai dặn dò không được tùy ý ra ngoài, đồng thời cảnh cáo, không nghe lời chạy ra ngoài sẽ tự động mất đi tư cách ở lại nơi này.

Sắc mặt bọn họ đồng loạt khó coi, nhưng không dám chống đối tôi, chỉ có thể đáp ứng.

Mấy nam thanh niên ở trong này không học võ thuật, bình thường ngoại trừ hoành hành khıêυ khí©h ẩu đả ra, thì chính là không vừa mắt với ánh mắt Tứ Lan nhìn tôi, bọn họ vô cùng hận tôi lên trước mắt chỉ là bất đắc dĩ mới phỉa nghe lời mà thôi.

Nhìn ánh mắt lơ lửng bất định của mấy nam thanh niên, tôi luôn cảm giác bọn họ dễ dàng mất khống chế.

Nếu bọn chúng cạy khóa phòng ngủ, phát hiện Tú Lan đang hôn mê, chỉ dựa vào thân thể nhỏ bé của Cẩu Tử Thanh Sơn, làm sao có thể ngăn cản bọn chúng? Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, không chừng bọn họ sẽ làm ra hành vi khác thường đối với Tú Lan.

Trước khi tôi mở cửa đi ra ngoài đã âm thầm bảo vợ chồng Tống Nhiễm và Thành Tượng ở lại trong nhà.

Nếu như mấy tiểu thanh niên này dám thừa dịp hỏa hoạn cướp bóc, nếu họ phát hiện thanh niên trong thôn đối với Tú Lan có mưu đồ bất chính, vậy quỷ phu phụ sẽ trừng phạt với mức độ trừng phạt tùy theo mức độ bọn họ làm mà quyết định.

Vợ chồng Thành Tượng gật đầu dồng ý, quỷ ảnh chớp động đồng loạt đi vào phòng Tú Lan tiến hành bảo vệ. Lúc này tôi mới yên tâm ra ngoài.

Không có biện pháp, bản chất xấu của nhân loại cũng không phải tùy tiện vài câu tàn nhẫn là có thể trấn áp, đặc biệt là khi đối mặt với kiếp nạn sinh tử thì rất nhiều người sẽ phóng thích ác ma từ đáy lòng, tôi phải đề phòng tai họa chưa xảy ra.

Thật đúng đắn khi cứu con suối nhỏ mù mịt trong thôn, đề phòng bọn họ làm ác cũng là nên, cũng không nghĩ phần hảo tâm này biến thành dẫn sói vào nhà.

Mười phút sau, tôi đến cửa nhà tộc trưởng. Ngôi nhà im lặng, không có một tia sáng.

Nhà Phương tộc trưởng ở Hạnh Thần thôn xem như tương đối giàu có, đây là một tòa tiểu lâu theo kiểu củ, có tổng cộng bốn tầng, chẳng những người một nhà ở mà còn thu nhận không ít tộc nhân nghèo túng, rất có bầu không khí đại gia tộc ngày xưa.

Cha mẹ nuôi của tôi đã không nhận được sự hỗ trợ này mà sống trong một túp lều tranh của riêng mình. Tuy bây giờ nhà tôi đã là một căn nhà gạch nhưng chỉ là một căn nhà có diện tích nhỏ chính là một thực tế không thể chối cãi.

“Cạch cạch!” Tôi đập vào cổng sân trong cơn mưa lớn.

“Ai vậy?” Giọng nói già nua đang đến gần.

Nghe là một lão nam nhân, tôi nghe có chút quen thuộc nhưng nhất thời không phân biệt được là ai, chỉ có thể hô một tiếng: “ Tôi là Phương Quy, tới tìm tộc trưởng có việc.”

Cánh cửa được mở ra, một ông già mặc áo mưa đen, cơ thể gầy, cầm đèn pin xuất hiện trước mắt: “Là Tiểu Quy sao, đã lâu không gặp, ngươi tìm Nhị Ngưu sao? Vào đi!”

Tôi thấy rõ mặt người này, ánh mắt thoáng cái liền trợn to.

“Tam gia gia?” Tôi vô cùng kinh ngạc.

Người này là đệ đệ của Phương tộc trưởng nhưng đã sớm qua đời. Dựa theo bối phận tính toán, cha nuôi của tôi phải gọi hắn một tiếng Tam thúc, đến tôi chẳng phải là Tam gia gia sao? Ông ấy vẫn còn sống tôi khi còn nhỏ nhưng...