Chương 3: Từ đường

“Hài cốt cha mẹ nuôi bị trộm đi, mộ phần cũng bị ác nhân nguyền, nghe ý tứ của tộc trưởng, đối phương tâm ngoan thủ lạt, sẽ không bỏ qua cho tôi.

Nếu đối phương đối phó tôi, sẽ làm như thế nào? Cách nhanh nhất và hiệu quả nhất là gì? Chẳng lẽ, bọn họ sẽ động thủ với trường sinh bài vị của tôi?

Khả năng này quá cao, có quỷ mới biết có ai biết chuyện tà dị mà tôi đã trải qua khi còn nhỏ hay không? Đối phương dùng mọi thủ đoạn, làm việc căn bản không có điểm mấu chốt. Không được, phải nhanh chóng qua xem một chút!”

Vừa nghĩ tới đây, cả người tôi đều là mồ hôi lạnh, lập tức xoay người chạy về phía từ đường. Chỉ dùng vài phút, liền đã đến bên ngoài từ đường.

Trên xà nhà từ đường cũ nát treo hai ngọn đèn l*иg trắng, phía dưới đèn l*иg bày người giấy một nam một nữ, trong từ đường thờ phụng bài vị liệt tổ liệt tông phương gia.

Tôi tuy rằng không phải là con ruột của phu thê phương gia, nhưng đã lên phương gia tộc phổ, vậy thì đã thuộc về một phần của Phương gia.

Trong từ đường thắp nến trắng to bằng cánh tay, âm trầm rất là khủng bố.

Từ đường tuy rằng cũ nát, nhưng diện tích không tính là nhỏ, bài vị tổ tông cách tôi năm sáu thước, chỉ có mấy ngọn nến trắng theo gió nhẹ chớp động, khung cảnh mờ mịt đến cực điểm.

Bài vị trường sinh của tôi, được đặt khiêm tốn ở một góc nhỏ.

Sải bước đi vào từ đường, trở tay đóng cửa, tiến lên cầm bài vị Trường Sinh của mình lên tay.

Nhớ tới âm dương tiên sinh cung lão dặn dò vạn nhất không được làm hỏng bài vị, trong lòng tôi ý niệm lật lại, phải biết rằng, một khi trường sinh bài vị bị hủy diệt, linh hồn xuất khiếu sẽ lần nữa nguy hiểm bao phủ bản thân.

Cũng may, bề mặt của nó thoạt nhìn phi thường hoàn chỉnh, không có vết nứt. Tôi lật qua lộn lại xem xét, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng một tiếng giòn vang tựa như sét đánh giữa trời quang, làm tôi sợ hãi. Ngay trước mắt tôi, trên trường sinh bài vị đột nhiên hiện ra một vết nứt.

Không xong rồi! Tôi kinh hãi thất sắc, theo bản năng đưa tay che lại, nhưng động tác này vô ích.

“Rắc rắc!” Trường Sinh bài vị hoàn toàn vỡ vụn.

Sự thay đổi đột ngột làm cho tôi không dám tin, mắt thấy bài vị hóa thành dăm gỗ rơi xuống đất.

Trong chốc chốc, hình như là nghe được trong cơ thể đồng bộ truyền ra tiếng vỡ vụn, giống như là phá vỡ một thứ vô hình, tinh thần của tôi rất là nhẹ nhàng.

“Đối phương đã tiến hành động tay chân với bài vị Trường Sinh sao? Ghê tởm!” Tôi tức giận.

“Ôi, đây là cái gì?” Ánh mắt tôi đột nhiên ngưng tụ.

Trong dăm gỗ đầy đất, một vật kim loại chớp động quang mang, là một cái chìa khóa cổ xưa.

“Trong trường sinh bài vị làm sao có thể có một cái chìa khóa chứ?” Tâm tư khó hiểu nhặt đồ này lên đánh giá, phát hiện này pha loãng cảm giác kinh hãi do bài vị tự đã vỡ vụn mang đến.

Mặc kệ là như thế nào, trường sinh bài vị vỡ vụn đã thành sự thật, vậy tôi cũng chỉ có thể ngẫu nhiên ứng biến, chuyện rối rắm này chính là đang làm vô dụng.

Cố gắng để cho mình tỉnh táo và tập trung vào chìa khóa mới được tìm thấy

“Trên chìa khóa khắc hoa văn phức tạp, nhìn rất quỷ dị, chẳng lẽ là đồ cổ? Rốt cuộc, đây là tình huống gì?”

Chìa khóa trong lòng bàn tay bỗng nhiên tự động chuyển động, dọa tôi run rẩy, cũng may, không có thất thố ném ra ngoài.

Chờ nó dừng lại, tay cầm chỉ về một phương vị, nơi đó bày linh vị của tổ phụ tôi.

“Chết tiệt.” Tôi nhìn qua đó.

Chưa bao giờ đối mặt với tổ phụ bà bà, bọn họ đã sớm rời khỏi nhân thế, nhưng không cản trở tôi tôn kính bọn họ, bởi vì, là con trai cùng con dâu của bọn họ nuôi dưỡng tôi lớn lên!

Suy nghĩ một chút, chậm rãi đi qua, trước tiên hướng về phía linh vị tổ phụ cúi đầu, thỉnh tổ phụ đại nhân chớ trách tội tôi kế tiếp mới đi chuyển linh bài, lúc này mới động thủ, đem linh vị tổ phụ gạt sang một bên.

Dưới linh bài là bàn thờ kết cấu bằng gỗ, từ bề ngoài nhìn là kết cấu thực thể, tôi đánh giá một hồi, đưa tay thăm dò gõ, phát ra tiếng ‘Bành Bành’.

Tìm kiếm vài phút mới phát hiện, ở vị trí mép có một chỗ lồi khá khó thấy, ấn xuống dưới lại không nhúc nhích, cân nhắc một chút, thử xoay ngược chiều kim đồng hồ.

“Cạch cạch Cạch!”

Vài tiếng vang rất nhỏ, chỉ thấy vị trí ban đầu đặt linh vị tổ phụ bỗng nhiên có một khối ván gỗ lớn chìm xuống phía dưới.

Cơ quan này quá lợi hại! Tôi nghẹn họng.

Lần thứ hai đi qua xem xét, dưới thị giác siêu cường hết thảy đều không có chỗ che giấu

Bên trong đại động là một cái rương kim loại đen sì, phía trên có một cái khóa lớn. Tôi thử lấy ra, nhưng phía dưới hình như bị cố định, căn bản là không di chuyển được, bất đắc dĩ, chỉ có thể duỗi tay nhét chìa khóa vào trong mắt khóa.

Nhẹ nhàng xoay chuyển, sau khi liên tiếp vang lên, khóa lớn kiểu cổ thực sự đã mở ra. Tại thời điểm này trái tim tôi vừa tò mò vừa phấn khích. Khẩn trương chà xát tay, mở nắp hộp ra, tập trung nhìn vào bên trong.

Đập vào mắt là một bộ quần áo trẻ sơ sinh, trên đó có vết máu đã chuyển sang màu đen. Cái rương dường như có khả năng bảo quản rất tốt vì nhìn những còn rất mới.

Phía trên lại có một tờ giấy ghi tám chữ: “Vật liên quan đến tới thân thế Phương Quy.”

Tôi liếc mắt một cái nhận ra là bút tích của cha nuôi, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ.

“Thì ra nơi này cất giấu đồ thuộc về tôi, vì sao cha mẹ nuôi không nói cho tôi biết?” Có rất nhiều nghi ngờ, nhưng không có câu trả lời.

Đưa tay đem vật này mang ra ngoài, vừa cầm trên tay liền biết được, bên trong có đồ vật.

Đem đặt ở trên bàn tôi híp mắt đánh giá một phen, tiện tay cởi ra vật trong hiện ra, đồng tử của tôi chính là co rụt lại. Hai vật hiện ra trước mắt tôi.

Đầu tiên là một cái la bàn nhìn vô cùng bình thường, còn lại là quyển sách cũ nát màu vàng.

Cầm la bàn trong tay thì trong lòng tôi chợt có cảm giác căng thẳng, tựa như trong thoáng chốc có cả trăm đôi mắt đang nhìn chằm chằm tôi, tôi giật mình nhìn lại nhưng không có bất kỳ điều gid dị thường cả.

Dựa theo thổ pháp nói vài câu, thầm mắng tà môn.

Cẩn thận cảnh giá đánh gia chiếc la bàn nhưng phát hiện kim chỉ của nó không hề nhúc nhích, chẳng lẽ nó hỏng rồi? Cẩn thận đặt chiếc la bàn vào chiếc túi bên cạnh, lúc này tôi mới cầm quyển sách cổ kia lên quan sát.

“Quỷ Thi Âm Dương Mao Sơn Quỷ Môn Thuật.” Một dòng chữ phồn thể rơi vòa mắt, tôi cắn cắn môi, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

“Mao Sơn Quỷ Môn? Quả thật là có một ngọn núi như vậy nhưng chỉ là một khu lịch nổi tiếng, không hề nghe nói có một môn phái hay truyền thừa nào như vậy, vậy quyển sách trước mắt này là gì vậy?

Tên của cuốn sách nghe có vẻ khủng khϊếp và tà môn. Tay tôi có chút run rẩy, theo bản năng cầm lấy sách lên, mở ra xem.

“Sao cơ?” Đáy lòng vô cùng khó hiểu.

Cái tên lợi hại như vậy, vốn tưởng rằng bên trong Truyền thừa quỷ thi bí thuật sẽ có cái gì kinh thiên động địa, nhưng mở ra vừa nhìn liền trợn tròn mắt, là một quyển sách không chữ? Xác định quyển sách này từ đầu tới cuối không có lấy một chữ.

“Đây có phải là một trò đùa không?” Tôi thở phì phì đóng sách lại.

Lúc này mới chú ý tới, phía dưới sách có dòng chữ “ Quyển Thượng”.

Đừng lại, đây là một bộ sách, vậy còn phải có quyên hạ đúng không? Không có chữ cũng không có họa đồ thì cho dù có một bọ thì cũng vô ích đúng không?” Oán thầm một phen tôi đem quyển sách nhét vào trong túi quần.

Kiểm tra bộ quần ao lại một lần nữa thì phát hiện trên có một vài chữ viết bằng máu, những chữ này ghi lại bát tự của tôi, còn có tên là Phương Quy. Còn lại thì không phát hiện bất cứ điều gì, tôi liền nhét lại nó vào trong hộp chiếc hộp màu đen rôi để lại vào trong ám cách sau đó khóa lại.

Trong quá trình này thì Thanh Sơn vẫn yên tĩnh ngủ trong túi.

Vặn lại cơ quan thì ván gỗ tự động bật ra, “rắc rắc” lập tức đối chọi đến một chỗ, bề ngoài nhìn không thấy khe hở, thật sự là quỷ phủ thần công!

Cất xong chiếc chìa khóa tôi đêm linh vị tổ phụ chuyển về cị trí cũ, rồi dọn sách sẽ những mảnh gỗ rải rác trên mặt đất, chỉ trong chốc lát nhìn đồng hồ thì đã o giờ 10 phút, tôi lúc này mới mở cửa từ đường chuẩn bị rời đi. Vừa bước một chân ra khỏi cửa chính của từ đường lại đừng lại nửa đường.

Một chân bước ra khỏi từ đường đại môn, lại đưng lại ở nửa đường.

Tất cả lông lá trên người tôi đều dựng lên, lòn bàn chân tì te dại, đồng tử của toi mở to đến cực hạn, khóe mắt có cảm giác đau đớn như bị xé rách.

Vì cách tôi khoảng mười mét có một dứa bé trai, nó không gì đáng ợ mà đáng sợ chính là khôn mặt của nó. Khuôn mặt trắng bệch, một đôi mắt đen như mực đang nhìn chằm chằm tôi.

Đôi mắt không có đồng tử đen hơn cả màn đen, trên người mặc một chiếc áo bào màu đen nền trăng, ở vị trí ngực có một đóa hoa màu đỏ, chân đi một đôi giày vải màu trắng nền đen, nhìn vô cùng không được tự nhiên.

Tôi như hít phỉa một hơi khí lạnh vì lý do không được tự nhiên đã được tìm thấy, bởi vì bàn chân là điểm trên mặt đất, có nghĩa là mũi chân đứng thẳng ở đó! Đêm tối không trăng, nhưng tôi thấy rất rõ ràng, trong trường hợp này thì thử hỏi, ai không sợ hãi chứ?

Không hiểu vì sao Trường sinh bài vị võ vụn, ngay sau đó thì tôi đã chuẩn bị tâm lý gặp quỷ nhưng khi thật sự nhìn thấy lại có cảm giác không thể chịu nổi.

“Tiểu quỷ mặc áo bào trắng kia có phải đo đạo thư chú kia thúc đẩy đến hại tôi hay không?” Không có câu trả lời cho câu hỏi này.

Tay nắm chặt khung cửa, dùng sức quá mạnh khớp ngón tay đều sinh ra đau đớn. Mồ hôi lạnh không khống chế được từ trán thấm ra, trượt xuống qua mắt càng thêm chua xót. Tôi không biết huyết áp của tôi có tăng không? Chỉ cảm giác trong đầu từng đợt choáng váng, đây là dáu hiệu muốn ngất xỉu?

“Không thể ngất đi, ai biết sau khi mất đi tri giác sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì?” Cố gắng củng cố tinh thần, tôi nhận ra rằng mình phải giả vờ như không có gì xảy ra.

Phải biết rằng sau khi trường sinh bài vị vỡ vụn, tôi có thể lần nữa nhìn thấy những thứ chết tiệt này, thế nhưng tôi không có bản lĩnh đối phó với chúng! Một khi bị đối phương phát hiện tôi có thể nhìn thấy hắn, thì hậu quả chính là sẽ bị quấn lấy, kết quả không cần phải nó sẽ chết!

Tiểu quỷ mặc áo bào trắng di chuyển.

Mũi chan di chuyển vô cùng quỷ dị, chậm rãi trượt đến trước người tôi, từng luồng sương trắng theo động tác của hắn mà sinh ra, ngăn trở hơn phân nửa thân thể hắn, có xu thế dần dần trở nên dày đặc.

“Đại ca ca, ngươi có nghe được ta nói không?” Cậu bé nhìn lên khuôn mặt của tôi và đặt câu hỏi chết người.

Nhìn thân thể phát run, tựa hồ rất là kích động. Cậu ta có vẻ rất vui mừng khi ai đó có thể nhìn thấy mình?

Tôi không có trả lời, mà là một bước đi ra ngoài cửa, tiện tay đóng cửa từ đường, cúi chào từ đường một lễ, xoay người dọc theo đường đất đi ra ngoài.

“Đại ca ca, sao ngươi không nói chuyện với ta?” Phía sau truyền đến tiếng bước chân, nó đang đi theo sát tôi.

Trái tim tôi đã thắt chặt ở một nơi, nôn nóng bất an cắn nuốt phòng tuyến tâm lý, nếu không phải cố gắng chống đỡ, thì đã gào thét chạy trốn, nhưng như vậy thì coi như xong vì nhất định sẽ bị quấn lấy.

Tuyệt đối không được quay đầu lại nhìn, bước chân phải bình thường nhất, không thể loạn. Lặng lẽ khuyến khích bản thân và di chuyển về phía trước.

Làn da như muốn nổ tung, bởi vì cảm giác được một thứ lạnh lẽo dọc theo cột sống trèo lên lưng, trong lúc nhất thời tam hồn thất phách đều sắp thoát xác mà ra.

“Hôm nay đúng là một ngày may mắn hoàng đạo, chậc chậc, bóng đêm hạnh thần thôn thật là đẹp....”

Tôi mỉm cười có chút cứng ngắc xoa xoa mặt, biểu tình sung sướиɠ ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, sau khi thu hồi ánh mắt, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước.