Chương 2: Mộ địa hung sát

Tú Lan sắc mặt trắng bệch tiến lên, một tay giữ tôi lại.

Tôi thuận thế ổn định thân thể, ức chế cảm giác choáng váng sau khi nghe tin, nhưng vẫn hét lên.

“Ai đã làm điều đó? Tôi sẽ gϊếŧ hắn!” Ở nông thôn, phần đất của tổ tiên là cực kỳ quan trọng.

Đào mộ ở thời cổ đại chính là hình phạt trảm lập quyết, mặc dù là xã hội hiện đại nhưng nếu không phải thù không đội trời chung thì cũng sẽ không có người nào mạo hiểm làm chuyện ác thiếu đạo đức như vậy.

“Cha mẹ nuôi tôi cả đời sống lương thiện, cùng người ta làm làm việc thiện khắp nới, bản thân tôi cũng không có cừu gia gì, rốt cục là ai hạ độc thủ này?” Vô số nghi ngờ đi kèm với sự tức giận, gần như nhấn chìm lý trí của tôi.

“Tiểu Quy, ngươi đừng nóng vội, tin tức vừa truyền đến, Trưởng gia tộc Phương thị đã dẫn người đi qua em chi tiết cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, hắn bảo ta nói với ngươi trước một tiếng để có chuẩn bị tâm lý.” Lão Trần đầu vội vàng nói một câu.

“Trần thúc ta phải tới đó, liệu có thể ngồi xe của thúc không?” Tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ ông ta vì Lão Trần đầu chính là một lão tướng lái xe ngựa.

“Cái này có gì đâu? Xe ngựa ở ngay bên kia, đi thúc dẫn ngươi ra nghĩa trang.” Lão Trần đầu vội vàng nói một câu.

Ông ta chỉ vào bóng tối ở phía xa, tôi mơ hồ thấy chiếc xe ngựa dừng lại ở đó.

Thì ra, ông ta chạy xe ngựa tới.

Tôi buông hộp cơm xuống, đưa cẩu tử thanh sơn cất đi, ánh mắt ý bảo Tú Lan nhanh chóng về nhà không nên tùy ý ra ngoài, rồi liền theo lão Trần đầu vội vàng đi.

Đặt mông ngồi trên xe ngựa, ông ta vung roi một cái, xe ngựa chạy về phía Ly Sơn.

Mộ địa của tộc nhân Phương thị đều chọn địa điểm ở trong Ly Sơn, cách thôn khá xa, nếu chỉ đi bộ thì một giờ không tới được, ngồi xe ngựa liền nhanh hơn nhiều, hai mươi phút là có thể tới nơi.

Lão Trần đầu bắt đầu lái ngựa. Đường bùn vô cùng lầy lội, tôi ở trên xe xóc nảy lên xuống phập phồng, dễ dàng đem nước chua trong dạ dày phun ra ngoài.

Trong bóng đêm, dốc đứng hiểm trở đập vào mắt.

Mơ hồ nhìn thấy ở trên trời cao, một đàn kền kền bay lượn, phát ra tiếng kêu bén nhọn khó nghe, giống như đang hoan nghênh tôi đến.

Trên núi cỏ dại mọc trên những tảng đá kỳ lạ, trên thân cây cổ thụ mọc um tung những cành cây.

Tôi nhíu mày ngồi trên xe ngựa, trong lòng giống như bị tảng đá lớn đè lên.

Trước mắt liềm hiện lên khuôn mặt của cha mẹ nuôi, khiến cho tôi nhớ tới đêm năm năm trước

Nửa đêm mùa hè năm đó, trong lòng tôi xuất hiện kinh hãi, vừa mở mắt ra liền phát hiện cha mẹ nuôi vây quanh tôi chia làm hai bên, nhắm mắt lẩm bẩm cái gì đó, triệu chứng rất giống mộng du.

Lần đó đã làm tôi sợ hãi, sau đó thì liền phát hiện hai vợ chồng già thường xuyên sững sờ nhìn chằm chằm tôi, luôn muốn nói lại thôi...

Bây giờ nhớ lại, luôn luôn cảm thấy rằng thực sự không hiểu cha mẹ nuôi.

Lão Trần đang chạy xe thuần thục quăng roi lớn phát ra tiếng nổ giòn tan, thoáng cái liền khiến tôi kinh hãi trở về thực tại.

Con ngựa đỏ kéo xe lại tăng tốc.

Tôi thu hồi suy nghĩ, nhìn chằm chằm mặt đường gập ghềnh phía trước, khóe mắt giật giật lên một chút, bởi vì, bỗng nhiên chú ý tới phía sau đầu lão Trần, đây là thứ gì?

Loáng thoáng, giống như nhìn thấy trên đầu hắn bốc lên từng tia hắc khí.

Tôi vô cùng kinh hãi, nhìn kỹ lại thì phát hiện không có gì bất thường.

Tim đập đột nhiên tăng nhanh, bởi vì bỗng nhiên nhớ tới chiếc xe ngựa này của lão Trần đầu chính là đẻ kéo người chết, chính là linh xa trong thôn.

“Ông ta làm nghề này đã nhiều năm rồi, tôi sốt ruột như thế nào lại quên mất đây? Vẫn dám đi trên một chiếc xe như vậy?

Thôn nhỏ như vậy, số lượng người chết quanh năm có hạn, nhưng lão Trần đầu vẫn thủy chung chưa từng đứt quãng việc làm này, thường xuyên chạy xe ngựa ra ngoài...” Trong khi nghĩ về điều này, tóc của tôi đã dựng lên.

Nhưng vào lúc này, tay tựa hồ đυ.ng phải thứ gì đó, theo bản năng nhìn lên.

“Aaaa!” Tôi hét lên một tiếng kinh hãi, chỉ thấy trên bàn tay dính mấy tờ tiền giấy bên trong tròn bên ngoài vuông, trong đó một tờ còn quấn mấy sợi tóc dài đen nhánh.

Nghĩ đến lúc hắn kéo chết người, người nhà đưa tang kia rải, rơi xuống góc xe ngựa, và giờ dính vào tay tôi. Tay vung lên rồi ném tờ giấy ra ngoài.

Rất khó hiểu chính là, lão Trần đầu lái xe tựa hồ như không nghe thấy tiếng hét của tôi, hắn vẫn ngồi quay lưng ở đó như tượng gỗ vẫn mà duy trì tư thế lái xe, không những còn cho xe chạy nhanh hơn.

Thúc thúc, chậm một chút, xe lật!

Tôi hét lên nhắc nhở.nhưng lão Trần đầu bỗng nhiên tăng một roi, ngựa càng thêm liều mạng chạy.

“Làm gì vậy?” Tôi mắng, muốn ngăn cản ông ta, dư quang khóe mắt quét tới phía trước, mí mắt phải nặng nề nhảy dựng lên, lỗ mũi không khống chế được.

Trong bụi cỏ bên đường đất phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cô gái chân trần mặc áo trắng, quay lưng về phía chúng tôi ngồi xổm ở đó, bả vai run lên giống như đang khóc.

Khung cảnh càng lúc càng tối, gió cũng lớn lên, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh khiến cho người ta có cảm giác cả người phát lạnh, hoàn cảnh này đột nhiên xuất hiện một cô gái như vậy, tôi liếc mắt một cái đã nhìn thấy thật sự đã bị hoảng sợ.

Tốc độ xe quá nhanh, tôi còn chưa kịp nói cho lão Trần đầu chú ý đừng đυ.ng phải người khác thì xe ngựa đã vọt qua, may mắn là vẫn chưa đυ.ng phải bạch y nữ tử đó mà chỉ lướt qua.

Trong chốc lát, mái tóc đen của nữ nhân áo trắng theo gió thổi lên, thiếu chút nữa chạm đến mặt tôi, bên tai truyền đến tiếng khóc ‘Oa oa oa", làm cho tim tôi đập thình thịch.

Vội vàng nghiêng đầu tránh né mái tóc đen quét tới.

“Gâu Gâu!” Trong ngực truyền ra tiếng chó kêu lên.

Bóng trắng trước mắt chợt lóe, nhìn về phía sau, đập vào mắt chỉ có cỏ xanh ven đường, nào có bóng dáng cô gái áo trắng nào.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lắc lắc đầu nhìn chằm chằm về phía sau, cảm giác máu dâng lên ong ong trong đầu, tâm trí mơ hồ giống như bị người ta ném vào một tảng đá lớn làm nổi lên sóng to gió lớn! Trong đầu chỉ còn lại một câu hỏi: “Cha mẹ, có phải con lại thấy thứ bẩn thỉu không? Không đúng, trường sinh bài vị sau khi ổn định hồn phách thì sẽ không nhìn thấy nữa sao. Hoặc là, lực lượng trấn hồn của trường sinh bài vị bắt đầu yếu đần?” Gâu! Một tiếng chó sủa làm tôi tỉnh táo trở lại.

Cúi đầu đối mặt với tiểu gia hỏa cả người xanh đen lông ngắn, đưa tay móc cẩu tử ra khỏi túi áo bên trong, sờ đầu nó để ức chế cảm giác sợ hãi đang lan tràn vô hạn trong lòng, cố gắng không để cho răng chạm vào nhau phát ra tiếng.

“Thanh Sơn, ngươi vừa rồi nhìn thấy cô ta không?” Tôi sử dụng một giọng nói rất nhỏ để nói chuyện, trong khi cảnh giác nhìn xung quanh.

Thanh Sơn không để ý tới tôi mà chỉ lười biếng cuộn mình trong lòng bàn tay híp mắt ngủ.

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, tiện tay nhét Thanh Sơn vào trong ngực, ổn định tâm thần, tận lực bảo trì bộ dáng trấn định.

Lão Trần đầu lại chậm lại tốc độ xe, tôi oán giận ông ta không nói nên lời.

“Chẳng lẽ, ông ta cố ý tăng tốc độ xe? Là bởi vì, ông ta cũng nhìn thấy cô gái mặc áo trắng ngồi xổm ven đường kia? “ Trong lòng tôi đều là hồ nghi.

Mười mấy phút sau, xe ngựa dừng lại, đã đến phương gia mộ địa.

Màn đêm đã buông xuống từ lâu, người dân thôn vây quanh nghĩa trang giơ đuốc lên, những giọt mưa trên thảm thực vật xung quanh phản chiếu ánh lửa

Tôi liếc mắt một cái nhìn thấy lão trưởng tộc đã qua tuổi xế chiều, vội vàng xuống xe ngựa, chen qua gọi ông ấy một tiếng.

Lão tộc trưởng chống nạng nhìn tôi một cái, hướng phía trước ý bảo chờ một chút.

Mấy thôn nhân phía trước tránh sang hai bên, tôi thuận thế nhìn qua, đồng tử đột nhiên rụt lại thành mũi kim.

Cha mẹ nuôi được chôn cất cùng một chỗ, nhưng giờ phút này, mộ phần bị người ta đào bới, quan tài đều bị móc lên, nắp bị hất bay, lẻ loi vứt ở trong bụi cỏ bên cạnh.

Nếu thi cốt đã mất, cảnh tượng xuất hiện này vốn nằm trong dự liệu, nhưng làm cho tôi tức giận phẫn nộ, tâm thần cuồng lộ chính là, trên bia mộ bị người tà dùng thuốc nhuộm màu đỏ họa phù chi chít!

Hình thái của phù vô cùng khủng bố, có hình nhìn giống như đao kiếm, có hình nhìn giống như đầu lâu cùng quan tài nhỏ, còn có hình tựa như treo dây thừng.

Càng dọa người chính là, hai bên bia mộ bị bôi huyết phù đặt người giấy cao một thước.

Hai người giấy nhìn đều là lão nhân, một nam một nữ, trên đó cắm đầy kim thép, trong hỏa quang, chớp động hàn quang.

Hô hấp của tôi trở nên thô ráp, mặc dù ít hiểu biết, cũng biết đây là bị người ta nguyền rủa!

Tiếnn lên vài bước, tôi vòng ra phía sau người giấy xem xét.

Hai người giấy sau lưng dán phù triển, trên đó dùng bút đỏ viết bát tự sinh thần cha mẹ nuôi, còn đánh lên cái nĩa đen thật lớn.

“Há có lý này?” Tôi phẫn nộ muốn nổ tung, người chết đèn tắt, ân oán tiêu tán, mặc dù khi còn sống có cừu oán gì, cũng nên kết thúc, trước mắt đây là cái gì? Ra tay với người chết, còn có nhân tính sao?

Tôi đưa tay muốn giật đạo phù triển kia xuống xé nát.

Lão tộc trưởng giận dữ quát một tiếng quát.

“Không thể động vào, tìm người thủ hộ, chờ ta lên huyện thành mời xuất mã đại tiên tới rồi nói sau.”

Lão tộc trưởng nói, tôi khống chế cảm xúc dừng tay.

Lập tức, mấy nam trung niên tộc nhân ở lại, những người khác đều theo xe ngựa của các nhà trở về thôn. Tôi được đưa trở về bởi tộc trưởng.

Gần tới nhà, ông đột nhiên nói: “Tiểu tử, ngươi không bao giờ nên lỗ mãng, người âm thầm mang ác ý với gia đình của ngươi, đây là không tốt. Ta đoán, bọn họ kế tiếp sẽ ra tay với ta?” Tôi ngay lập tức hiểu những gì ông ấy nói có nghĩa là.

“Ngươi phải cẩn thận hơn, ta phải khởi hành đi tới huyện thành ngay trong đêm, hy vọng có thể mời đại sư.” Lão tộc trưởng ánh mắt phức tạp nhìn tôi một chút, mang theo tộc nhân rời đi.

Tôi đứng trước cửa nhà, nhưng trong lòng lại dâng lên nghi hoặc.

Ở trong quỷ thôn, đương nhiên từ bốn hàng xóm nghe nói qua truyền thuyết nguyền rủa gì đó, trong ấn tượng, nguyền rủa phần lớn là dùng cho người sống, ai sẽ đi nguyền rủa người chết? Chẳng lẽ, cha mẹ nuôi còn ở nhân thế?

Một ý niệm vô lý tuyệt luân dâng lên trong đầu.

“Làm sao có thể? Năm đó chính là tận mắt nhìn thấy bọn họ được chôn cất.”

Tôi lắc đầu xua tan ý nghĩ quỷ dị, nhưng trong lòng lại tựa như có thêm một cái gai, luôn cảm giác sự tình không đơn giản như bên ngoài.