Chương 7: Nhìn thì không giống lắm…

Lần đầu tiên Dương Lam cùng Chu Khải thực hiện tình một đêm, Chu Khải chạy xe đạp tới đón cô.

"Sao cậu lại FA thế?" Dương Lam cực kỳ thất vọng, mắt nhìn thấy cũng sắp khóc tới nơi: "Tôi thấy dáng người của cậu... Bộ quần áo này của cậu, giày này, tay này, không phải đều sẽ thể hiện là người giàu có sao?"

Chu Khải bị cô hỏi mà sửng sốt, ở phương diện mà cậu ta cực kỳ khϊếp sợ chính là bên trong trường học còn có người không biết cậu ta, ở phương diện còn là lần đầu tiên thấy một cô gái không biết thân phận của anh mà đã ngủ muốn ngủ với anh.

"Cha tôi nói tôi không thể quá đặc thù ở trường, đã ở trường rồi thì cứ thành thật chạy xe đẹp giống những người khác đi." Chu Khải thật sự không nổi giận, loại cấp bậc con nhà giàu như anh có bị chửi thành nghèo cũng không thể nào giận nổi, nó giống như có người chửi Lưu Diệc Phi xấu đấy, cũng chỉ coi như nghe chuyện hài mà thôi.

Thấy Dương Lam rầu rĩ không vui, anh híp mắt cười làm lành: "Lần sau cô tới bên ngoài trường học đợi tôi, hy vọng chiếc xe sau tôi đón cô sẽ không có vấn đề gì."

Dương Lam bị anh chọc cười: "Dẹp đi thôi, cũng chỉ có loại FA như anh mới thích khoác loác thôi, thật sự có tiền thì sao lại quê mùa như vậy? Giống như loại tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết YY (tự sướиɠ) kia.

"Ha ha, vậy cô nói thật xem, có tiền thì sẽ nói thế nào?" Chu Khải mừng như điên, chạy xe đạp chở cô từ từ tới khách sạn.

Dương Lam do dự một chút, rồi ôm lấy eo của anh từ đằng sau, bắt đầu đưa ra suy đoán gọi là logic: "Vậy thì sao tôi biết được, dù sao tiểu thuyết YY cũng chắc chắn là giả. Ví dụ như có rất nhiều lời mà tiểu thuyết thích viết chính là cố gắng đạt cái gì mà thiên tài như học thần của cả nước đấy, trong câu chữ lập tức biết tác giả là dạng học dở bét nhè, ít nhất là bét nhè trong khoa học tự nhiên. Rất nhiều tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo vừa nhìn là biết tác giả là người nghèo, chưa trải sự đời nên làm gì thiết lập tức nhân vật có thể lấn át được hoàng hậu nương nương có đòn bẩy bên trong."

"Tôi trông rất giống người chưa trải sự đời đúng không?" Chu Khải đột nhiên cảm thấy cô hơi đáng yêu.

"Nhìn thì không giống lắm.." Dương Lam có đạo lý đánh giá rõ ràng: "Nhìn biểu hiện của anh rất tốt, ít nhất những đứa con gái học vật lý chúng tôi sẽ không thể nào có sức chống cự... Trông anh như vậy thì ít nhất cũng nhìn ra được những chuyện tối thiểu nhất, nói rõ anh vẫn có phẩm vị."