Chương 5: Anh nhận lầm người rồi

"Liên quan gì tới cậu!" Trong lòng Dương Lam thật sự muốn nát rồi, may là anh chàng đẹp trai, ngoại hình mày rậm mắt to, quần áo cũng chỉnh chu, không thì cô thật sự buồn nôn chết mất.

"Cô yên tâm, tôi không thấy rõ." Chu Khải cười cực kỳ hàm xúc.

"Làm ông nội cậu ấy!" Dương Lam giội thẳng cốc Mocha trong tay qua người anh.

Chu Khải bị giội cả người cà phê nóng, tính tình cậu chủ lập tức nổi lên: "Cho thể diện mà không cần đúng không? Có biết tôi là ai không?"

"Biến!" Một khi Dương Lam càng đè nén thì tính tình càng cáu kỉnh, dáng vẻ không hề sợ hãi anh, dọn xong máy tính thì quay phắt đi không hề quay đầu lại.

Mỗi lần Dương Lam nghĩ tới việc mình bị một chàng trai xa lạ nhìn tiểu huyệt thì trong lòng đều không cách nào tốt lên được. Mặc dù cô cũng là một thành phần tri thức trong thế kỷ 21, không tới mức cho rằng bị người ta nhìn rồi sẽ làm ra cái gì, nhưng dù sao cũng là vị trí riêng tư, lại còn do chính cô sờ ra nước, dù bị các cô gái thấy thì trong lòng cô cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Ngay lúc Dương Lam thật vất vả mới quên được chuyện này, cô lại gặp Chu Khải ở trong thư viện.

"Ồ, không ngờ tới chúng ta còn là bạn học của nhau." Chu Khải vẫn nhớ rõ hình ảnh mình bị giội ướt cả người bằng cà phê nóng, liếc mắt một cái là đã nhận ra bà cô nhỏ Dương Lam này.

"Tôi không biết anh." Dương Lam tránh anh còn không kịp, cúi đầu không để ý tới anh.

"Dương Lam, đúng không?" Chu Khải quét mắt nhìn về thẻ học sinh cô tiện tay đặt một bên: "Thêm Wechat nha?"

"Có phải anh bị bệnh không?" Dương Lam hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc cũng nhìn anh: "Tôi lặp lại lần nữa, anh nhận lầm người rồi."

"Cô nhìn cô xem, mỗi lần đều tức giận bừng bừng như thế đấy." Chu Khải hạ thấp giọng, ghé sát bên tai cô rồi mập mờ nói: "Tôi giúp cô giảm nhiệt."

Dương Lam rất muốn tát thẳng anh một bạt tay, nhưng cô không làm vậy.

Có lẽ là vì hình ảnh Chu Khải trưởng thành rất phù hợp với quan điểm thẩm mỹ trai đẹp của cô, hoặc có lẽ vì cô thực sự gánh áp lực quá lớn lại quá cô đơn, thậm chí có lẽ vì Chu Khải là bạn học của cô... Tóm lại quỷ thần xui khiến thế nào mà Dương Lam đã thêm Wechat của anh.

Bên trong mười chín năm gò bó theo khuôn phép của Dương Lam đột nhiên xảy ra một lần kinh ngạc nho nhỏ.

Bên đêm, cô trở về ký túc xá xong thì lại mất ngủ, sau một hồi trằn trọc thì ấn mở Chu Khải trong vòng bạn bè, nhận ra chỉ có một hàng chữ ba ngày nay thì không khỏi mất mát.