Những miếng thịt đã bị Sương Vân nướng thành cháy đen, cắn vào trong miệng giống như cắn một cục đá, rất khó ăn.
Hắn ban đầu định đem những thành phẩm thất bại này đi tiêu hủy, không thể để cho ai biết đến chuyện này, không nghĩ tới Lâm Hoãn Hoãn sẽ đột nhiên xuất hiện.
Những chuyện ngu xuẩn của hắn làm đều đã bị phát hiện.
Hoãn Hoãn nhất định sẽ càng ngày càng ghét bỏ hắn.
Trong lòng Sương Vân ảo não và uể oải.
Lâm Hoãn Hoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy những khối thịt hắn chưa nướng giấu sau lưng lấy ra, kiên nhẫn giải thích.
"Trước khi nướng thịt, thì phải cắt ra trước, ngươi mà nướng một khối thịt to như vậy ở trên lửa, rất dễ sẽ bị nướng cháy đen ở bên ngoài, bên trong thịt vẫn còn sống."
Sương Vân căng da mặt, cứng rắn hỏi: "Cái kia, cái kia ngươi làm như thế nào?"
"Ngươi có dao không?"
Sườn Vân không có dao, hắn trực tiếp lấy móng vuốt của mình ra: "Cái này có được không?"
Móng vuốt rất sắc bén, so với dao đá còn sắc bén hơn nhiều.
Lâm Hoãn Hoãn lập tức nói: "Đương nhiên là được rồi."
Theo chỉ dẫn của nàng, Sương Vân dùng móng vuốt cắt thịt thành những miếng nhỏ, sau đó lấy cây gỗ xuyên qua, bôi gia vị lên, gác lên lửa từ từ nướng chín.
Lần nướng thịt này tương đối đã thành công.
Tuy rằng mùi vị không ngon bằng thịt nướng của Bạch Đế, nhưng so với thịt nướng thất bại của Sương Vân thì ngon hơn nhiều.
Sương Vân nhìn thịt nướng ở trong tay uể oải ở trong lòng.
Mặc dù hắn đã nỗ lực học theo, nhưng thịt nướng vẫn kém xa so với Bạch Đế.
Mọi chuyện hắn cũng không bằng Bạch Đế, thì bây giờ lấy cái gì để cạnh tranh với Bạch Đế để ở bên cạnh Hoãn Hoãn.
Trong lòng Hoãn Hoãn tính chuẩn bị về ngủ, nhưng nàng nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Sương Vân có chút không thích hợp, nàng rất cẩn thận hỏi: "Ngươi có chuyện gì không vui sao?"
Sương Vân nhấp môi, không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi còn để ý ta có vui hay không sao?"
Lâm Hoãn Hoãn không biết nên trả lời như thế nào.
Đôi mắt màu lục đậm của Sương Vân và rũ xuống: "Trong mắt ngươi chỉ có tên hổ kia, ta đối với ngươi mà nói, căn bản không quan trọng."
"Sao có thể nói như vậy được!" Lâm Hoãn Hoãn không một chút do dự phản bác: "Đối với ta ngươi cũng rất quan trọng!"
"Thật không?" Sương Vân cười nhạo, hiển nhiên là không tin những lời nàng nói.
Lâm Hoãn Hoãn đã quen với thói kiêu ngạo của hắn, lúc này nhìn hắn cười lạnh tự chế giễu bản thân, chỉ cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, giống như có cái thứ gì đó ở trong lòng.
Nàng không nhịn được nắm lấy tay hắn: "Ta nói rất nghiêm túc, đối với ta ngươi rất quan trọng!"
Sương Vân cúi đầu, nhìn nàng đang nắm lấy tay của chính mình.
Bàn tay nho nhỏ, trắng nõn.
Khiến người khác không nhịn được muốn nắm chặt ở trong lòng bàn tay, vĩnh viễn không muốn buông ra.
Thấy hắn không nói gì, Lâm Hoãn Hoãn cho rằng hắn vẫn không vui, nên tiếp tục nói.
"Tuy rằng ngày thường ngươi rất thích nói những lời chán ghét, nhưng người ngưoi kỳ thật rất tốt, ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta rất muốn cảm ơn ngươi."
Sườn Vân liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi đối với ta, chỉ là muốn cảm ơn thôi sao?"
Lâm Hoãn Hoãn suy nghĩ: "Tất nhiên là không chỉ có cảm ơn."
Sương Vân tiến tới gần nàng nói: "Vậy thì còn có cái gì?"
Khoảng cách hai người rút ngắn lại rất nhiều, ánh lửa chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, khuôn mặt bình thường rất sắc bén bây giờ lại rất ôn hoà, đôi mắt xanh sẫm thế mà để lộ ra vài phần thâm tình.
Có lẽ không khí quá ái muội, có lẽ ánh mắt của hắn quá si tình, cũng có thể do nàng chưa tỉnh ngủ.
Nàng nhịn không được tim càng đập nhanh hơn, trên mặt cũng càng ngày càng nóng lên.
Loại phản ứng của thiếu nữ xuân xanh khiến nàng không biết nên làm gì.
Nàng động lòng với Sương Vân.
Lang tộc giống đực kiêu ngạo và khó thuần phục này, khiến nàng bất tri bất giác có thiện cảm với hắn.
Cái này khiến Lâm Hoãn Hoãn có cảm giác tội lỗi.
Nàng đã quyết định cùng Bạch Đế sống đến bạc đầu, nhưng hiện tại nàng lại động lòng với một giống đực khác, nếu để Bạch Đế biết những điều này, khẳng định hắn sẽ rất buồn.
Sương Vân nhìn chằm chằm mặt của nàng, đem những biểu cảm của nàng thu vào trong đáy mắt, trong lòng xao động, đột nhiên hỏi thêm một câu.
"Có phải ngươi cũng thích ta phải không?"
Lâm Hoãn Hoãn trực tiếp ngây ngốc.
Đầu óc nàng bây giờ đều trống rỗng, trên mặt hồng hào rất kỳ cục.
Ôi trời ơi! Vậy mà hắn cũng nhìn ra được!
Bây giờ nàng nên làm cái gì đây?
Chối bỏ sao? Nàng không nghĩ sẽ nói dối Sương Vân.
Thừa nhận sao? Còn Bạch Đế phải làm sao bây giờ.
Nàng không muốn làm một người phụ nữ lăng nhăng hư hỏng đâu!
Sương Vân nhìn thấy nàng ngây ngốc không nói một lời nào, đôi mắt thủy tinh kia tràn đầy bí mật cũng bị phát hiện rằng đang hoảng loạng.
Tiểu giống cái này cũng thật ngây thơ, những suy nghĩ ở trong lòng đều viết lên mặt cả rồi, người khác liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
Quả cầu là nàng cũng thích hắn.
Toàn bộ sự chua xót ở trong lòng Sườn Vân đã tan thành mây khói, sự vui mừng vây quanh lấy người hắn, hận không thể chạy ra nói cho những thú nhân khác biết, nói cho bọn bọ biết, không chỉ có mỗi mình hắn thích Hoãn Hoãn! Mà Hoãn Hoãn cũng thích hắn!
Bọn hắn chính là lưỡng tình tương duyệt!
Sương Vân cố gắng đè nén xúc động ở trong lòng xuống, giả vờ bộ dáng trấn an mạnh mẽ: "Vì sao lại không trả lời ta?"
Lâm Hoãn Hoãn muốn né tránh ánh mắt của hắn, nhột dạ rũ mắt xuống, lắp bắp trả lời: "Ta, ta không biết."
Sương Vân nâng cằm của nàng lên, không để cho nàng né tránh.
"Sao lại không biết gì? Thích chính là thích, không thích chính là không thích."
Lần đầu tiên Lâm Hoãn Hoãn gặp chuyện như thế này, nàng khẩn trương không ngồi yên, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc, trái tim càng ngày càng đập nhanh hơn.
Nàng không nhịn được mà suy nghĩ miên man, còn như vậy nữa, có thể nàng sẽ phát bệnh tim mất?!
Thấy nàng không nói gì, Sương Vân nâng môi lên, cười nói: "Nhìn bộ dáng đáng thương này của ngươi, thích ta nhưng lại không dám nói ra, chính là vì sợ ta từ chối ngươi sao?"
Lâm Hoãn Hoãn "......"
"Tuy rằng thật sự ta rất chán ghét giống cái, nhưng nếu ngươi đã thích ta như vậy, thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội."
Lâm Hoãn Hoãn: "....."
Lâm Hoãn Hoãn đã không còn lời nào để nói.
Nàng vậy mà không biết, tên này không những độc miệng, hơn nữa não còn có vấn đề!
Nàng nhịn không được trả lời một cách mỉa mai: "Ngươi có thể đừng tự cao bản thân có được không?"
Hiện tại tâm trạng của Sườn Vân rất tốt, mặc dù bị trào phúng, cũng không tức giận: "Ta biết ngươi đang thẹn thùng, không sao, ta không chê bai ngươi?"
"Ta sao lại phải thẹn thùng?"
"Nếu ngươi đã không thẹn thùng, thì ngươi còn đỏ mặt làm cái gì?"
Lâm Hoãn Hoãn bị nói trúng tim đen, liền trở nên tức giận, cái tên này đúng thật là đáng ghét!
Đáng ghét nhất chính là, nàng vậy mà có thiện cảm với hắn!
Nàng nhất định là mắt chó bị mù rồi!
Lâm Hoãn Hoãn không ngồi nổi nữa, nàng bỗng nhiên đứng dậy: "Ta không nói nhiều lời với ngươi nữa, ta phải đi về ngủ!"
"Khoan đã."
Lâm Hoãn Hoãn trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi còn muốn cái gì nữa?"
"Ngươi còn nhớ lúc trước ta đi tìm cứu Bạch Đế, ngươi đã đồng ý với ta chuyện gì sao?"
Được hắn nhắc lại, Lâm Hoãn Hoãn nhớ ra, nàng đã đồng ý với Sương Vân, chỉ cần hắn có thể sống sót quay về, nàng sẽ đồng ý hắn một yêu cầu.
Nàng tức giận hỏi: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"
"Ta muốn ngươi giao phối cùng với ta."
Lâm Hoãn Hoãn cho rằng mình đang nghe nhầm, nhịn không được xoa xoa lỗ tai: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta muốn giao phối cùng với ngươi, đây chính là yêu cầu của ta."