Chương 28: Rất khó để có thể tha thứ

Sau khi Lãng Chúc nghe được những lời Sương Vân nói, mắt hận không thể biến thành thép mà trừng hắn."Ngươi đúng là, không nói sẽ không sao! Ngươi có biết giống cái thích những nghe những lời nào nhất? Chính là lời ngỏ ý tiếng ngọt!"

Vẻ mặt Sương Vân khinh thường: "Ta chính là sói đầu đàn mạnh nhất lang tộc Nham Thạch, mỗi lần đi săn thú con mồi lúc nào cũng là con to nhất, ta sao có thể nói những lời ngon tiếng ngọt, ta chỉ cần dùng thực lực cũng có thể vượt qua những thú nhân giống đực kia!"

Lãng Chúc không khách khí một chút nào: "Nếu ngươi đã lợi hại như vậy, vì sao địa vị của ngươi trong lòng tiểu giống cái lại không bằng Bạch Đế ?"

Sương Vân bị hung hăng dạy dỗ một lúc, sắc mặt lập tức trở nên không tốt.

"Nói những câu ngươi không thích nghe, nhưng Bạch Đế không chỉ có tam tinh hồn thú, bản lĩnh lại rất lợi hại, còn có đặc biệt rất ôn nhu, chăm sóc tiểu giống cái rất cẩn thận và tỉ mỉ, tiểu giống cái thích hắn nhiều hơn không phải chuyện lạ!"

Sương Vân nghe được lời này thì không vui, muốn cãi lại nhưng không được.

Lãng Chúc cố gắng khuyên nhủ: "Lúc trước khác thì không nói, ngươi muốn có thể được chăm sóc tiểu giống cái, ngươi nên học hỏi Bạch Đế."

Sương Vân thật sự rất không tình nguyện: "Ta mới không thèm học theo tên hổ kia!"

"Nếu ngươi không học, rất có khả năng ngươi sẽ đánh mất tiểu giống cái."

Hốc mắt Sương Vân lập tức lại đỏ hoe.

Cái gì hắn cũng có thể nhẫn nhịn, duy nhất chuyện đánh mất Hoãn Hoãn, hắn tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn!

Lãng Chúc vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn, hãy lấy bản lĩnh sói đầu đàn lúc đi săn thường ngày bình tĩnh lại."

Sương Vân nhớ đến tâm tình lúc đi săn, dần dần bình tĩnh lại.

Lãng Chúc nói: "Ngươi hãy xem Hoãn Hoãn thành con mồi, như thế nào tung một chiêu gϊếŧ chết con mồi, đây chính là thứ ngươi am hiểu nhất, ngươi hẳn là nên biết làm thế nào để có lợi cho bản thân mình."

Sương Vân suy nghĩ một chút.

Lãng Chúc thấy hắn đã có ý liền thay đổi đề tài: "Buổi tối ở lại đây cùng ta ăn cơm đi?"

"Không được, Hoãn Hoãn còn ở nhà đợi ta về ăn cơm chiều."

Nói xong những lời này Sương Vân lập tức đứng lên, quay người rời đi.

Lãng Chúc lắc đầu cười cười mắng mỏ: "Cái tên tiểu tử thối này, có bạn lữ thì quên ta!"

......

Sương Vân về đến nhà, nhìn thấy Bạch Đế đang nướng thịt, mùi thịt nồng đậm tràn ngập trong nhà.

Lâm Hoãn Hoãn để một bát canh lớn ở trước mặt, nàng thấy Sương Vân đã quay về, lập tức vẫy vẫy tay về hướng của hắn: "Mau đến đây ăn cơm đi!"

Sương Vân đi đến chỗ ngồi xuống.

Lâm Hoãn Hoãn dùng một chiếc dao đá cắt một miếng thịt nướng lớn đưa cho hắn: "Mau ăn thử xem, hương vị của nó như thế nào?"

Sương Vân cắn một miếng, cũng không nói hương vị như thế nào, hắn nói: "Trong phòng ta còn có chút thịt khô, chờ chút nữa ta dọn đưa qua đây."

Nếu đã là người một nhà, đồ ăn tất nhiên phải để cùng nhau.

Lâm Hoãn Hoãn nói: "Không cần, dù sao nhà bọn ta cũng có trữ lại rất nhiều đồ ăn."

Sắc mặt Sương Vân lại thay đổi, sắc mặt có vẻ rất quan trọng: "Thú nhân giống đực nuôi bạn lữ là một chuyện bình thường, ngươi đây chính là ghét bỏ ta không thể săn được nhiều con mồi sao?"

Lâm Hoãn Hoãn vộI vàng xua tay: "Không có không có, ngươi săn được con mồi rất nhiều, tuyệt đối ta không có ý nghĩ ghét bỏ ngươi!"

Nàng dừng lại một chút, nói thêm một câu: "Nếu ngươi đã không thấy phiền, vậy thì dọn đồ ăn của ngươi qua đây đi."

Bạch Đế đang cắt những miếng thịt nướng thành miếng nhỏ, để vào bát trước mặt nàng, vừa nói: "Khả năng không thể bỏ xuống hầm được, đợi ta đào hầm lớn thêm một chút nữa."

Lâm Hoãn Hoãn gật đầu: "Được."

Thịt nướng được quét thêm gia vị, lại quét thêm một chút nước ngọt của trái cây, hương vị rất ngon! Nàng nhét đầy thịt nướng vào trong miệng, một bên vừa ăn một bên vừa khen, giơ ngón tay cái lên trước mặt Bạch Đế, khen tài nấu nướng của hắn rất ngon.

Bạch Đế hơi mỉm cười: "Ăn chậm lại một chút, cẩn thận để không bị bỏng."

Nhớ lại lần trước nàng bị bỏng, Lâm Hoãn Hoãn ngượng ngùng cười hắc hắc.

Sương Vân nhìn thấy hành động của hai người ấm áp, ở trong lòng chua lòm.

Hắn cúi đầu nhìn thịt nướng trong tay, phát hiện rằng thực lực và tính cách của mình đều không bằng Bạch Đế, ngay cả về nấu ăn cũng thua hắn rất nhiều.

So sánh với nhau, hắn thật sự không có điểm gì để Lâm Hoãn Hoãn coi trọng hắn.

Một lúc sau ăn uống đã no, Bạch Đế vào hầm để đào, Sương Vân dọn đồ ăn bên nhà để vào trong hầm, Lâm Hoãn Hoãn ở trợ giúp sắp xếp lại đồ ăn gọn gàng.

Ba người phân công ra làm việc, rất nhanh đã làm xong mọi chuyện.

Lâm Hoãn Hoãn muốn nấu một chút nước ấm, đơn giản chỉ muốn lau thân thể lại một chút.

Bạch Đế giúp nàng trải đệm lên giường, cũng trải trên giường phòng bên cạnh.

Hắn ôn nhu nhìn Lâm Hoãn Hoãn nói: "Nàng đi ngủ đi, nếu có việc gì thì gọi ta."

Lâm Hoãn Hoãn ngồi lên trên giường đá, duỗi tay sờ sờ tấm da thú mềm đang lót ở dưới, nhịn không được mà hỏi: "Huynh không ngủ ở đây sao?"

"Ta sang phòng bên cạnh ngủ."

Bạch Đế còn nhớ rõ chuyện mình đã làm tổn thương Hoãn Hoãn, mặc dù Hoãn Hoãn không trách hắn, những hắn vẫn khó để tha thứ cho bản thân.

Cho nên hắn chủ động sang phòng ở bên cạnh nằm ngủ.

Hắn sợ hãi nếu lại gần Hoãn Hoãn một lần nữa, thì lại không kìm được làm ra chuyện cầm thú kia.

Lâm Hoãn Hoãn thấy hắn đang lo lắng, nàng an ủi hắn vài câu, đáng tiếc là không có tác dụng.

Bạch Đế thuộc bên ngoài thì rất ôn nhu và tinh tế, nhưng ở trong xương tủy hắn thì lại rất cố chấp, chuyện này nếu không phải chính hắn nói ra, thì người khác sẽ không biết nên nói điều gì nên nói.

Lâm Hoãn Hoãn chỉ có thể im lặng nhìn hắn rời đi.

Bóng dáng của hắn thoạt nhìn rất cô đơn.

Lâm Hoãn Hoãn ngủ đến lúc mơ mơ màng màng, cảm giác có chút khát nước.

Nàng mở mắt ra, tùy tiện lấy từ trong đống lửa một que củi, dùng ánh lửa đi đến phòng bếp.

Ngoài ý muốn chính là, ở trong phòng bếp phát ra mùi hương của đồ ăn.

Lúc này đã là nửa đêm, ai lại nấu cơm ở bên trong kia?

Chẳng lẽ có ăn trộm sao?

Trong lòng Lâm Hoãn Hoãn căng thẳng, nàng cẩn thận đi đến phòng bếp, phát hiện có một thú nhân đang ngồi nướng xiên thịt nướng.

Nhờ ánh lửa, nàng thấy rõ mặt của đối phương.

Thế mà lại chính là Sương Vân.

Giác quan của Sương Vân rất nhạy bén, từ lúc Lâm Hoãn Hoãn đi đến phòng bếp, hắn đã phát hiện có người đi vào.

Hắn lập tức ngẩng đầu lên, cùng ánh mắt của Lâm Hoãn Hoãn chạm vào nhau.

Hai người đều giật mình.

Sương Vân vội vàng giấu đồ ở sau lưng, bởi vì hoảng loạng nên không giấu được gì cả: "Ngươi đến đây để làm gì sao?"

Lâm Hoãn Hoãn đi qua, đầu tiên thấy ở trên mặt hắn toàn là than, lại nhìn thấy những xiên thịt nướng ở một bên hắn chưa kịp giấu, tất cả đều đã bị nướng cháy, trở thành màu đen, nhìn là biết ăn không ngon.

Nàng chớp mắt nói: "Nửa đêm ngươi không đi ngủ, lại đến đây nướng thịt? Chẳng lẽ buổi tốI ngươi không ăn no sao?"

Sương Vân quay mặt đi: "Không liên quan gì đến ngươi cả!"

Buổi tối hắn nhìn thấy Hoãn Hoãn khen Bạch Đế nấu ăn ngon, ở trong lòng vừa hận vừa ghen tị, hắn nhớ đến những lời lão Vu Y đã khuyên hắn, cho nên hắn quyết định cùng Bạch Đế học nấu ăn.

Đương nhiên, hắn cũng rất kiêu ngạo, cho nên hắn sẽ không học hỏi tài nấu ăn của Bạch Đế.

Cho nên nửa đêm hắn lén vào phòng bếp, một bên nhớ lại quá trình Bạch Đế nướng thịt, một bên lại thực hành nướng thịt.

Đáng tiếc đã nướng vài miếng thịt nhưng vẫn thất bại.