Lâm Hoãn Hoãn ở trong nhà của Lãng Chúc năm ngày.Vết thương trên người nàng đã gần như đã gần hết hẳn, liền từ chối lời Vu Y bảo ở lại, kiên quyết muốn về nhà.
Ở trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, thảm trên giường đá đã được đổi thành tấm mới, thịt hầm và đồ ăn được để đầy, góc củi ở trong bếp đã được chồng lên cao gấp đôi.
Tất các không có gì thay đổi, chỉ duy nhất không thấy Bạch Đế.
Lâm Hoãn Hoãn tưởng rằng hắn ra ngoài làm việc, nên không nghĩ nhiều yên tĩnh ở nhà đợi Bạch Đế về nhà, thuận tiện hỏi Bạch Đế về tương lai.
Bạch Đế đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng có tình cảm với Bạch Đế, nếu không có xảy ra chuyện gì, nàng và hắn sẽ trở thành bạn lữ, cùng nhau bình yên sống hết quãng đời sau.
Nhưng nàng tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện cùng hắn phát sinh quan hệ.
Không phải nàng cố ý ra vẻ, mà là cây đồ vật kia của hắn thật sự quá lớn, nàng thật sự chịu không có nổi.
Cái loại cảm giác thống khổ bị xé rách này, nàng chỉ cần tưởng tượng cả người đã đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Hoãn Hoãn đối xử như vậy với Bạch Đế là rất không công bằng, hắn là giống đực, rõ ràng là có bạn lữ nhưng thể làm chuyện đó.
Nhưng thật sự là nàng rất đau!
Mặc dù Bạch Đế không đi vào toàn bộ, chỉ cần chen vào được một cái đầu, nhưng nàng rất đau không chịu được, cảm giác cả người bị căng nứt ra.
Lâm Hoãn Hoãn nhắm hai mắt lại, đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống.
Nàng suy nghĩ một chút, hy vọng có thể giải quyết vấn đề thống khổ này, nhưng không thể giải quyết bằng lời nói được, nàng chỉ có thể để cho Bạch Đế tìm bạn lữ khác.
Nàng thật sự không muốn kéo chân Bạch Đế, nếu nàng không thể cho hắn điều mà hắn muốn, vậy để cho hắn tự do, để hắn có thể tìm được hạnh phúc của chính mình trong cuộc sống.
Nhưng còn một mình nàng.....
Lâm Hoãn Hoãn cảm thấy mình nên rời đi, nhưng nàng không nỡ rời xa Bạch Đế, khi nàng bị đưa đến thế giới này người đầu tiên nàng thấy chính là Bạch Đế, hơn hai mươi năm qua chỉ có hắn đối xử tốt với nàng, nàng có rất nhiều hy vọng đang gắm gửi trên người hắn.
Nàng không nhịn được mà suy nghĩ ích kỷ nếu Bạch Đế nói nguyện ý, nàng có thể cùng Bạch Đế trở thành huynh muội. Cứ như vậy, bọn họ vẫn có thể thân thiết như người nhà.
Trực tiếp cũng trôi qua một ngày, Bạch Đế vẫn chưa trở về.
Lâm Hoãn Hoãn cảm thấy không bình thường.
Nàng đi sang phòng bên cạnh tìm Sương Vân hỏi: "Ngươi có biết Bạch Đế đã đi đâu không?"
Sương Vân nghe thấy nàng nhắc đến tên hổ trắng kia liền cảm thấy khó chịu, tức giận nói: "Ta không biết!"
Lâm Hoãn Hoãn sốt ruột nói tiếp: "Ta không thấy Bạch Đế, hắn đi ra ngoài cả ngày rồi chưa về, ngươi có nghĩ đến hắn có rời khỏi núi Nham Thạch không?"
Sương Vân nhíu đôi mày lại: "Bên ngoài hiện tại đã bị tuyết lớn bao phủ, thời điểm này rất nguy hiểm với thú nhân, tất cả sẽ không ra ngoài vào lúc này!"
Ở đây độ âm rất thấp, nếu ra ngoài lúc này người đang sống sờ sờ sẽ bị đông cứng mà chết!
Lâm Hoãn Hoãn khẩn cầu hắn mà nói: "Ngươi có thể giúp ta đi tìm hắn không?"
Sương Vân không hề nghĩ đến sẽ quan tâm đến Bạch Đế, nhưng hắn thật không thể yên tâm là Lâm Hoãn Hoãn sẽ chạy loạn khắp nơi, vì thế hắn đã đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Hai người ở trong núi Nham Thạch tìm rất lâu, nhưng không thể tìm được tung tích của Bạch Đế, cuối cùng thì Lãng Chúc nói cho một chút manh mối.
"Trong lúc Hoãn Hoãn đang dưỡng thương mấy ngày, Bạch Đế mỗi ngày đều đến đây nhìn nàng, hắn nghe nói quả nguyên diệp có tác dụng bổ dưỡng cho giống cái, nhưng ta chỉ có hai quả nguyên diệp cũng đã dùng hết rồi, vì vậy hắn chủ động muốn giúp ta đi tìm quả nguyên diệp."
Lâm Hoãn Hoãn nghe xong lời Lãng Chúc nói thì trở nên nóng nảy: "Hắn sẽ không thật sự đi tìm quả nguyên diệp đấy chứ?"
Sắc mặt của Lãng Chúc rất nghiêm túc: "Ta lúc đấy nghĩ rằng hắn sẽ đợi đến lúc tuyết tan thì mới đi tìm quả nguyên diệp, cho nên không có để chuyện này vào trong lòng, nhưng xem ra ở hiện tại, chắc hẳn hắn đã ra ngoài tìm quả nguyên diệp."
"Bên ngoài trời đông giá rét, sao có thể tìm được quả nguyên diệp? Hắn sao có thể ngu ngốc như vậy?" Lâm Hoãn Hoãn trong lòng như lửa đốt: "Không được, ta không thể mặc kệ hắn, ta phải đi tìm hắn đưa hắn quay về!"
Sương Vân giữ chặt cánh tay này lại: "Ngươi đừng xúc động, bên ngoài tuyết rất lớn, thân thể của ngươi thì mới khoẻ lại, hiện tại ngươi đi râ ngoài sẽ bị cơn giá rét làm bị thương."
"Bạch Đế đang còn ở bên ngoài, ta phải đi tìm hắn trở về!"
"Ta sẽ giúp ngươi đi tìm hắn!" Sương Vân quyết đoán mà nói: "Ngươi ngoan ngoãn ở lại trong nhà, ta đi tìm được hắn sẽ trở về."
Lâm Hoãn Hoãn hai mắt mở to, kinh ngạc mà nhìn hắn: "Ngươi......"
Nàng muốn hỏi hắn tại sao lại đối xử tốt với nàng như vậy?
Dường như Sương Vân biết nàng định hỏi cái gì, trực tiếp cắt ngang lời của nàng nói.
"Các ngươi là khác của lang tộc Nham Thạch, các ngươi xảy ra chuyện, ta là tộc trưởng lang tộc, nhất định sẽ thấy chết mà không cứu."
Nghe được lời nói đàng hoàng này, biểu cảm của Vu Y hiện lên một chữ cũng không thèm tin.
Lãng Chúc còn nhìn biểu cảm kỳ quái nhìn Sương Vân: "Ta thế mà lại không biết ngươi trong lòng có trách nhiệm như vậy nha?"
Sắc mặt Sương Vân không thay đổi cãi lại: "Vậy chính là ngươi đã già rồi nên mắt đã bị đã mờ."
Thời gian cấp bách, Sương Vân không thể chuẩn bị được nhiều đồ, trên hắn đeo một túi thịt khô cùng một ống trúc đựng rượu, chuẩn bị ra khỏi phòng.
"Đợi một chút!" Lâm Hoãn Hoãn lấy một tấm da thú khoác lên người hắn, sau đó nhét vào trong tay hắn một mồi lửa, :"Đi đường cẩn thận!"
Nàng dừng lại một chút, nhỏ giọng nói thêm: "Nếu ngươi không thể tìm thấy Bạch Đế, thì hãy nhanh chóng trở về đi."
Nàng không thể vì không tìm được Bạch Đế, mà có thể đẻ Sương Vân cũng đi theo Bạch Đế.
Sương Vân cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt đáng yêu của nàng, không nhịn được hỏi một câu.
"Nếu lần này ta có thể trở về an toàn, ngươi có thể đáp ứng ta một điều kiện không?"
Lâm Hoãn Hoãn ngẩn ngơ nhìn hắn, ánh mắt màu lục nhìn rất thâm thúy và mê người, những lời nói trào phúng phun ra từ đôi môi bạc, mái tóc ngắn màu bạch ngân rũ xuống, che đi đôi lông mày sắc bén như kiếm.
Nhành bỗng nhiên không thể chịu được mà nhảy dựng lên.
Sương Vân thấy nàng không nói gì, không nhịn được hỏi thêm: "Có được không?"
Lãng Chúc đứng ở một bên không dám quấy rầy hai người cũng không nhịn được mà mở miệng.
"Hoãn Hoãn, lần này Sương Vân vì ngươi mà không để ý đến mạng sống, ngươi hãy đồng ý với hắn đi, để trong lòng hắn không bất an, đi ra bên ngoài sợ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn."
Nghe đến câu cuối cùng kia, Lâm Hoãn Hoãn trong lòng trở bên căng thẳng.
Nàng cũng không rảnh mà đi lo chuyện khác, vội vàng trả lời: "Được được được, chỉ cần người trở về an toàn, ngươi muốn cái gì ta cũng đồng ý với ngươi!"
Có được đáp án mà mình muốn, khoé miệng Sương Vân nhếch lên, nở một nụ cười.
Nụ cười này không chứa đựng sự trào phúng và khinh bỉ, hoàn toàn phát ra từ trong nội tâm, nụ cười thuần túy làm người khác tìm đập thình thịch.
"Đây chính là lời ngươi nói, không được nuốt lời!"
Lâm Hoãn Hoãn vội vàng che ngực đang đập thình thịch, né tránh ánh mắt nóng rực của hắn, kiên định mà nói: "Ngươi yên tâm, lời ta nói ta nhất định sẽ làm được."
Tuyết lớn rơi mãi không ngừng, đường xuống núi đã bị tuyết bao phủ, Sương Vân chỉ có thể cột một sợu dây từng ở vách đá cửa động.
Hắn nắm chặt lấy dây thừng mà Hoãn Hoãn đang giữ, dần dần trượt xuống dưới.
Lâm Hoãn Hoãn đứng ở cửa động, nhìn hình ảnh hắn đang dần dần biến mất trong tuyết trắng mênh mông, trong lòng rất lo lắng đến đỉnh điểm.
Bên ngoài tuyết rất lớn, chỉ một lát sau, trên người Lâm Hoãn Hoãn đã bị tuyết bám lên đầy cả người.
Lãng Chúc kéo nàng vào trong sơn động: "Ngươi đừng lo lắng, Sương Vân đã trừng ra ngoài trong lúc tuyết rơi để đi săn, hắn rất có kinh nghiệm để ứng phó, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì."
Lâm Hoãn Hoãn nắm chặt hai tay lại để trước ngực, im lặng cầu nguyện cho Sương Vân và Bạch Đế.