Chương 19: Không bằng cầm thú

Váy da trên người Lâm Hoãn Hoãn bị kéo xuống, thân thể yêu kiều hoàn toàn bị bại lộ trước mắt.Trong ánh mắt của Bạch Đế có thể nhìn thấy bóng dáng của người trước mắt.

Hắn bị chất cồn kí©h thí©ɧ, thân thể không tự chủ được mà biến thành con hổ màu trắng, đồ vật ở bụng đã ngóc đầu lên.

Càng đáng sợ là, mặt ngoài của nó có những gai ngược dài!

Hắn vươn đầu lưỡi ướŧ áŧ, liếʍ liếʍ trên người Lâm Hoãn Hoãn, đầu lưỡi có những gai ngược nhỏ khiến nàng cảm giác đau, thân thể trắng nõn liền hiện lên những dấu vết đỏ tươi.

Lâm Hoãn Hoãn đau đến phát khóc: "Bạch Đế, huynh tỉnh lại đi!"

Đuôi hổ cuốn vòng eo nàng rất chặt, không cho nàng né tránh lui về phía sau, đồ cứng rắn mà chen vào giữa hai chân nàng.

Thật sự rất lớn!

Căn bản không thể đi vào được.

Lâm Hoãn Hoãn bị doạ đến cả người run rẩy, khóc lóc van xin: "Không cần! Huynh thả ta ra!"

Bạch Đế nhìn chằm chằm mặt nàng, đầu lưỡi liếʍ liếʍ nước mắt bên khoé mắt nàng, ánh mắt xanh thẳm chăm chú nhìn nàng, thoạt nhìn rất ôn nhu, nhưng đồ kia căn bản vẫn hướng ở giữa hai chân đi lên, một chút đều không có ý nghĩ muốn dừng lại.

Đồ vật kia vất vả mới chen vào được cái đầu, Lâm Hoãn Hoãn bị đau đến suýt ngất xỉu.

Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, nước mắt thay phiên nhau rơi xuống: "Bạch Đế, ta đau quá:"

........

Sương Vân bị khát nước nên tỉnh dậy.

Cảm giác đầu hắn đau muốn nứt, giãy dụa bò lên giường, tau vừa vặn cầm lấy bình nước đặt ở mép giường.

Hắn cầm bình nước lên, uống hai ngụm nước.

Uống nước xong, Sương Vân cảm thấy rất thoải mái hơn nhiều.

Đồng thời các giác quan trở nên rõ ràng hơn.

Hắn nghe được tiếng khóc thút thít, âm thanh phát ra hình như ở phòng bên cạnh.

Sương Vân lập tức dựng lỗ tai lên, dán tai vào vách đá cẩn thận nghe.

Hắn nghe thấy Lâm Hoãn Hoãn đang khóc, âm thanh nhỏ nhẹ mà nhu nhược, giống như bị ức hϊếp, đáng thương cực kỳ.

Sao lại thế này? Lâm Hoãn Hoãn bị ức hϊếp?

Sắc mặt của Sương Vân thay đổi, hắn lập tức nhảy xuống giường, chạy nhanh ra ngoài.

Cửa phòng bên cạnh đã đóng lại, nhưng tấm ván gỗ đối với thú nhân là không đáng kể, hắn dùng móng vuốt đá bay cánh cửa.

Hắn chạy vào trong phòng, nhìn thấy Lâm Hoãn Hoãn bị một con hổ trắng đè ở dưới thân, đồ đang dùng sức đâm vào phía trong của Lâm Hoãn Hoãn.

Tất nhiên là phần chỗ hạ thân đã bị xé rách, máu tươi chảy ra.

Lâm Hoãn Hoãn đau đến mức sắc mặt trắng bệch, không ngừng cầu xin Bạch Đế hãy dừng lại.

Sương Vân ngay lập tức nổi giận!

Hắn nhanh chóng tiến đến kéo Bạch Đế đang say ra: "Bạch Đế, ngươi là đồ khốn!"

Bạch Đế bị kéo đầu đυ.ng vào vách đá, cơn đau nhức làm hắn tỉnh táo một chút.

Hắn nhìn thấy thân thể của Lâm Hoãn Hoãn đầy thương tích, lại nhớ đến mình đã làm những chuyện cầm thú, sắc mặt liền thay đổi.

Sương Vân cẩn thận ôm Lâm Hoãn Hoãn lên: "Đừng sợ, có ta đây rồi."

Hắn dùng da thú bọc lại thân thể của Lâm Hoãn Hoãn, nhanh chóng đi đến chỗ Vu Y.

Lãng Chúc đang ngủ ngon lành thì bị Sương Vân kéo dậy.

Lãng Chúc tức giận đến râu cũng run rẩy: "Nửa đêm ngươi không đi ngủ, ngươi đến đây làm cái gì?"

"Hoãn Hoãn bị thương, ngươi nhanh xem nàng một chút!.

Vừa nghe được lời này, Lãng Chúc liền chuyển tức giận sang lo lắng, hắn bảo Sương Vân để Lâm Hoãn Hoãn nằm ở trên giường, sau đó kiểm tra miệng vết thương trên người nàng.

Da trên lưng và ở trước ngực trở nên hồng nhưng lại bị sưng, vết thương ở hạ thân bị xé rách rất nghiêm trọng.

Nàng bị doạ đến mức cả người run rẩy, đôi mắt đang đẫm lệ chảy không ngừng, trong miệng vẫn không ngừng cầu xin: "Không cần, không cần....."

Lãng Chúc tức muốn hộc máu: "Tên khốn nào làm ra chuyênn này? Là ngươi làm đúng không?"

"Là Bạch Đế."

Lãng Chúc bất ngờ: "Thật không thể nghĩ đến, tên này ngày thường nhìn rất ôn hoà, không nghĩ đến trên giường lại hung tàn đến như vậy!"

Sương Vân rất bực tức: "Đừng nhắc đến hắn nữa, ngày nhanh chữa khỏi cho Hoãn Hoãn đi!"

Lãng Chúc đi tìm thảo dược, cẩn thận đắp lên miệng vết thương của Lâm Hoãn Hoãn, không bao lâu sau rất nhiều vết sưng đỏ đã biến mất, máu cũng đã ngừng chảy.

Nhưng Lâm Hoãn Hoãn vẫn cảm thấy rất đau.

Nàng cuộn tròn da thú lại quấn chặt quanh người, chỉ để lộ la khuôn mặt trắng bệch, hai hốc mắt đỏ hoe.

Sương Vân vẫn luôn ngồi ở một bên nàng mà chăm sóc.

Lâm Hoãn Hoãn mệt mỏi ngủ thϊếp đi, lúc này Sương Vân mới đi ra khỏi phòng, hắn nhìn Lãng Chúc nói: "Tạm thời Hoãn Hoãn sẽ ở lại đây vài ngày để tĩnh dưỡng, làm phiền ngày giúp ta chăm sóc nàng."

Lãng Chúc hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Sương Vân bước đi không quay đầu lại: "Ta đi dạy dỗ lại tên khốn kia!"

.......

Lúc Lâm Hoãn Hoãn đã tỉnh dậy, đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Nàng nhớ lại những chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng vẫn sợ hãi như cũ.

Suýt chút nữa đã bị cưỡиɠ ɧϊếp.

Lãng Chúc bưng bát thuốc đi vào, hắn bỏi: "Ngươi cảm giác thế nào? Vẫn còn rất đau sao?"

Lâm Hoãn Hoãn cẩn thận cảm nhận một chút, rồi nói: "Vẫn còn đau một chút, nhưng đã đỡ hơn tối hôm qua khá hơn nhiều."

"Ngươi uống bát thuốc này đi, sẽ không còn đau nữa."

Bát thuốc này dùng vài loại quả trái cây ép thành nước, màu sắc xanh sẫm rất quỷ dị.

Lâm Hoãn Hoãn cười khổ hỏi: "Có thể không uống thuốc được không?"

Lãng Chúc nghiêm mặt lại: "Ngươi đang bị thương, sao có thể không uống thuốc được? Nếu không uồn thuốc, vết thương trên người ngươi sao có thể lành lại được? Không được tùy theo cảm hứng, nhanh uống bát thuốc này đi!

Lâm Hoãn Hoãn bị giáo huấn đến nỗi mặt và tai đỏ hồng.

Nàng uống bát thuốc trong chua xót, sau đó nhận lấy quả ngọt Lãng Chúc đưa.

Một lần ăn năm quả ngọt, mới đè nén được cảm giác cay đắng trong miệng xuống.

Lãng Chúc nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng đang tái nhợt, trong lòng trở nên mềm nhũn: "Ngươi đừng sợ, Sương Vân đã giúp ngươi dạy dỗ lại tên khốn Bạch Đế kia rồi, sau này hắn sẽ không dám ức hϊếp ngươi."

Lâm Hoãn Hoãn nhớ lại sự việc tối hôm qua có chút sợ hãi, nhưng nghe Bạch Đế đã bị Sương Vân đánh một trận, nàng nhịn không được mà lo lắng: "Bạch Đế ra sao rồi? Huynh ấy bị đánh rất thảm sao?"

"Ngươi yên tâm, hắn da dày thịt béo, không đánh chết được!"

Lâm Hoãn Hoãn vẫn là không thể yên tâm: "Ta có thể đi xem hắn không?"

Lãng Chúc tức giận mà trừng mắt nhìn nàng: "Tối hôm qua Bạch Đế ức hϊếp ngươi, ngươi còn muốn đi tìm hắn? Ngươi nên né tránh hắn một thời gian, để hắn học được một bài học, về sau hắn sẽ không dám ức hϊếp ngươi nữa."

Lâm Hoãn Hoãn rũ đầu xuống, không nói gì nữa.

Nàng không có người nhà, Bạch Đế là người nhà duy nhất của nàng.

Nàng không thể không quan tâm bỏ mặc hắn.

Lãng Chúc cầm bát không rời đi.

Hắn đi ra khỏi cửa đã nhìn thấy Bạch Đế đang đứng cách đó xa xa.

Lãng Chúc nhíu đôi lông mày lại, râu trắng bị tức giận trở nên run rẩy: "Ngươi đến đây làm gì? Hoãn Hoãn chỉ vừa mới bình tĩnh lại, ngươi đừng đến đây doạ nàng sợ!"

Bạch Đế vừa mới bị Sương Vân đánh một trận, trên mặt và trên người đầy vết thương.

Nhưng nỗi đau ở trên ngườii, lại không đau bằng nỗi đau ở trong lòng.

Hắn chỉ cần nhớ lại bộ dáng dáng của Lâm Hoãn Hoãn đầy rẫy vết thương, hắn hận không thể gϊếŧ chết tên cầm thú là chính bản thân mình.

Khẳng định hiện tại Lâm Hoãn Hoãn rất chán ghét hắn, hắn không có mặt mũi xuất hiện trước mặt Hoãn Hoãn, để không chọc giận nàng.

Nhưng hắn thật sự rất muốn nhìn nàng một chút, một cái liếc mắt cũng đủ rồi.

Bạch Đế suy xụp gục đầu xuống: "Ta muốn nhìn thấy nàng một chút....."

Lãng Chúc không thủ hạ lưu tình mà cự tuyệt hắn không cho thấy nàng.

"Hoãn Hoãn không chỉ bị thương, lại còn chịu một kí©h thí©ɧ lớn, nàng hiện tại cần an tĩnh để nghỉ ngơi, ngươi đừng làm phiền đến nàng!"