Chương 2: Bạch Đế

Tinh!

Xác nhận ký chủ, Lâm Hoãn Hoãn.

Bắt đầu kết nối thông tin.

Kết nối thông tin thành công, hệ thống khởi động hoàn toàn!

“Xin chào ký chủ, chào mừng sử dụng hệ thống 438!”



Lâm Hoãn Hoãn tỉnh dậy.

Nàng xoa đầu, giống như có một âm thanh đang nói chuyện với nàng ở trong đầu.

Đối phương giống như một cái hệ thống gì đó…

Bỗng nhiên giọng nói của Bạch Đế vang lên: “Nàng tỉnh rồi.”

Lâm Hoan Hoãn lấy lại tinh thần.

Lúc này nàng mới nhận ra, bản thân vậy mà lại nằm trên lưng hổ!

Vừa thấy nó, Lâm Hoãn Hoãn liền nhớ tới cảnh người sống biến thành con hổ, nghĩ mà lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Bạch Đế một bên cõng nàng trên lưng, một bên hỏi: “Nàng sao rồi? Vẫn thấy khó chịu sao?”

Lâm Hoãn Hoãn cẩn thận ngồi dậy.

“Không, ta không sao, ngươi muốn mang ta đi đâu?”

Tốc độ của Bạch Đế rất nhanh, gió gào thét lướt qua, Lâm Hoãn Hoãn không mặc quần áo nên lạnh đến phát run.

“Ta đưa nàng đến Lang tộc tìm Vu Y.” Bạch Đế nhìn nàng, lập tức dừng lại.

Hắn nhảy lên đặt Lâm Hoãn Hoãn trên một cái cây lớn, sau đó cởi váy da ra, nhét cái váy da và con dao* vào tay nàng, dặn dò: “Nàng chờ ta một chút, ta sẽ về liền.”

(*Bản gốc là 骨刀 - cốt đao, mình để là dao cho dễ hiểu.)

Nói xong, hắn nhảy xuống, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ.

Lâm Hoãn Hoãn ngồi trên thân cây, hai tay nắm chặt lấy con dao.

Nàng nhìn thấy con hổ trắng to lớn trốn mình trong bụi rậm, phía trước hắn cách đó không xa, có một con lợn rừng đang buồn ngủ sau khi được ăn no.

Con hổ trắng chờ đợi một lúc, khi con lợn rừng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, con hổ bỗng nhiên lao ra, nhanh như sét đánh, cắn một phát vào cổ lợn rừng!

Máu tươi văng khắp nơi, lợn rừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Lợn rừng liều mạng giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được móng vuốt của hổ, bị hổ cắn chết.

Lâm Hoãn Hoãn chứng kiến cả quá trình săn bắt thú mà sợ đến ngây người.

Lợn rừng to như vậy, tùy tiện đυ.ng chạm nhẹ, cũng có thể đâm nàng bay ra ngoài.

Vậy mà Bạch Đế lại có thể gϊếŧ chết hắn chỉ bằng một cú cắn!

Lâm Hoãn Hoãn cảm thấy bản thân phải tính toán lại giá trị sức mạnh của Bạch Đế, nam nhân lợi hại như vậy, nếu là động tay thật, vậy thì hai ngón tay của hắn cũng có thể bóp chết nàng!

Vì sự an toàn của bản thân, tốt nhất là sau này nàng không nên trêu chọc hắn.

Bạch Đế biến thành hình người, đi đến dưới tàn cây, duỗi tay, ngẩng đầu nhìn giống cái nhỏ trên cây: “Nhảy xuống.”

Lâm Hoãn Hoãn rất sợ hãi.

Từ trên cây xuống dưới cao khoảng 4 mét, nếu không nhảy tốt, nếu té mà nàng không chết, thì cũng gãy vài cái xương.

Bạch Đế thấy ánh mắt nàng lộ ra vẻ sợ hãi, lập tức liền hiểu.

Giống cái nhỏ này vốn sợ độ cao.

Sau khi Bạch Đế trưởng thành và rời khỏi cha mẹ, lại chưa từng ở chung với giống cái, đối với thói quen sinh hoạt của giống cái, căn bản là mắt tối sầm lại,, chẳng biết một cái gì.

Chờ chút nữa tới Lang tộc, hắn đi tìm hiểu một chút vậy.

Có rất nhiều bầy sói, bên trong bộ tộc có giống cái, chắc chắn bọn họ biết cách chăm sóc giống cái.

Động tác Bạch Đế mạnh mẽ trèo lên cây, bế Lâm Hoãn Hoãn lên, sau đó nhảy xuống, vững vàng xuống mặt đất.

Hắn nói: “Đưa con dao cho ta.”

Lâm Hoãn Hoãn đưa con dao cho Bạch Đế.

Bạch Đế dùng con dao để lột hết da trên người con lợn rừng, sau đó lại cắt thịt và xương.

Bạch Đế rửa da con lợn rừng sạch sẽ, khoác lên người Lâm Hoãn Hoãn: “Như vậy sẽ không lạnh nữa.”

Âm thanh quen thuộc kia bỗng nhiên lại vang lên trong đầu nàng—

“Lấy được một tấm da lợn rừng, kích hoạt nhiệm vụ tân thủ!”

“Ký chủ hãy thu thập ba tấm da thú, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, sẽ được phát phần thưởng tân thủ!”

Lâm Hoãn Hoãn ngạc nhiên.

Nhiệm vụ tân thủ và phần thưởng? Đó là cái gì?!

Nhưng hệ thống không hề đáp lại.

Nàng chỉ có thể quấn chặt tấm da lợn rừng, trong lòng tự mình suy nghĩ đáp án.

Tấm da lợn rừng chưa được phơi khô nên vẫn có mùi máu tươi, nhưng không thể phủ nhận, quả thật quấn nó vào ấm áp hơn nhiều, ít nhất không cần phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy vào quanh thế giới nữa.

Lâm Hoãn Hoãn nói nhỏ với Bạch Đế: “Cảm ơn ngươi.”

Bạch Đế nhìn cơ thể nhỏ bé của nàng ẩn trong tấm da lợn, không nhịn được duỗi tay sờ tai nàng: “Chút nữa đi đường tới Lang tộc, ta sẽ đổi y phục cho nàng.”

Tai Lâm Hoãn Hoãn rất mẫn cảm, bị hắn sờ, lập tức liền đỏ bừng.

Nàng nén sự xấu hổ, mở miệng hỏi: “Lang tộc là nơi nào?”

“Nơi đó là nơi của thú nhân người sói sinh sống, ở gần đây, ngày thường ta cần thứ gì đó, đều sẽ đến đó trao đổi hoặc mua sắm với họ.”

“Nghe rất giống một thôn làng nào đó.”

“Thôn làng?” Bạch Đế không hiểu nghĩa của từ này: “Ta chỉ nghe nói qua bộ lạc cùng thành trì, còn chưa từng nghe nói qua thôn làng.”

Hai mắt Lâm Hoãn Hoãn sáng lên: “Thành trì? Đó là nơi nào? Nơi đó có con người giống ta không?”

“Con người? Ta chưa từng nghe thấy bao giờ, thành trì đều từ thú nhân thành lập nên, bọn họ rất mạnh, nhưng cũng rất hung ác, nếu nàng có hứng thú, sau này ta có thể đưa nàng đến đó chơi.”

Lâm Hoãn Hoãn cũng không biết thành trì có ý nghĩa như thế nào đối với thú nhân, nàng chỉ đó là một chuyến đi bình thường, gật đầu đồng ý: “Được.”

Bạch Đế cắt phần thịt lợn rừng mềm nhất, đưa cho Lâm Hoãn Hoãn: “Ăn đi.”

Lâm Hoãn Hoãn nhìn miếng thịt máu tươi đầm đìa trước mặt, lập tức chấn động.

“Này, đây là thịt sống đó!”

Bạch Đế nói: “Thịt sống làm sao vậy? Này thịt rất mới, hương vị cũng rất ngon, nàng mau ăn đi.”

Lâm Hoãn Hoãn hoảng sợ mà lắc đầu: “Không không không! Ta không ăn thịt sống!”

Bạch Đế nhíu mày: “Nàng không ăn thịt? Chẳng trách lại gầy như vậy, nàng không thể như thế này được, không ăn thịt sẽ không tốt cho sức khỏe, mau ăn đi.”

Nhưng cho dù hắn nói như thế nào, Lâm Hoãn Hoãn có chết cũng không chịu chạm vào miếng thịt sống đầy máu kia.

Bạch Đế không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể đi tìm một ít quả dại cho nàng ăn.

Lâm Hoãn Hoãn ôm quả dại ăn rất thỏa mãn.

Bạch Đế nhìn chằm chằm nàng một lát, đột nhiên hỏi: “Nàng có phải là thú nhân ăn chay không? Giống như con thỏ hay hươu vậy.”

Lâm Hoãn Hoãn có chút chột dạ.

Nàng vừa không là con thỏ, cũng không phải hươu.

Nàng là con người!

Nhưng Bạch Đế cũng chưa từng nhìn thấy con người, nàng không biết nếu nói ra chân tướng sẽ có hậu quả như thế nào, nàng nghĩ ngợi một chút, sau đó hàm hồ mà nói: “Ta chính là thú nhân ăn tạp.”

“Thú nhân ăn tạp? Có nghĩa là có thể ăn cả thịt lẫn đồ chay?”

Lâm Hoãn Hoãn gật đầu: “Ừm.”

“Vậy sao lúc nãy nàng không ăn thịt?”

Lâm Hoãn Hoãn nuốt quả dại trong miệng, giải thích: “Không phải là ta không ăn thịt, chỉ là ta không ăn thịt sống, nếu là thịt chín, ta sẽ rất thích ăn.”

“Thịt chín? Làm như thế nào? Nàng chỉ ta đi, ta giúp nàng làm!”

Bạch Đế là động vật ăn thịt không hơn không kém, trong quan niệm của hắn, một ngày ba bữa phải ăn thịt, nếu không sẽ bị bệnh!

Hắn tuyệt đối không để giống cái bị bệnh.

Nơi này không có nồi, xào thịt hầm thịt gì đó chắc chắn là không thể, xem ra chỉ có thể làm thịt nướng.

Lâm Hoãn Hoãn nói: “Đầu tiên phải có lửa.”

“Lửa?”

Lâm Hoãn Hoãn thật cẩn thận hỏi: “Ngươi chưa thấy qua lửa sao?”