Chương 12: Tình địch

May mắn là có sự hỗ trợ của quyển sách da dê.Lâm Hoãn Hoãn tìm ở trong sách những loại thảo dược có liên quan đến con nhện hoa ghi lại, chỉ có thể tìm hoa cỏ tức mới có thể giải được độc.

Nàng dựa vào hình ảnh trong sách, ở trong rừng rậm hái được hoa cỏ tức.

Giúp Sương Vân xử lý xong miệng vết thương xong, Lâm Hoãn Hoãn mệt đến thở không ra hơi.

Vừa rồi để tìm được hoa cỏ tức, nàng đã chạy rất xa, làm một cơ thể hao hết thể lực, nếu không phải vì cứu người, nàng đã sớm vứt đấy không làm gì cả!

Hoa cỏ tức đã có tác dụng, một lúc sau.

Móng vuốt của Sương Vân đã biến về lại thành màu bạch ngân.

Hắn rốt cuộc cũng đã tỉnh lại.

Sương Vân mở to mắt nhìn, trong ánh mắt có chút mờ mịt, mắt sáng lấp lánh khi thấy được Lâm Hoãn Hoãn, mới dần dần bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra lúc hôn mê.

Hắn thế mà lại không chết? Thật không giống như hắn dự đoán!

Lâm Hoãn Hoãn vươn hai ngón tay lên, quơ qua quơ lại trước mặt hắn hỏi: "Nhanh nói cho ta biết, đây là số mấy?"

Sương Vân trạng thái suy yếu hỏi: "Chính là ngươi đã cứu ta?"

"Đúng vậy."

Ánh mắt Sương Vân nhìn về phía nàng lộ ra sự phức tạp.

Hắn tưởng rằng nàng đã vứt bỏ hắn mà chạy, không nghĩ tới rằng nàng đã quay trở về, lại còn cứu hắn một mạng!

Nàng thật sự cùng những giống cái ích kỷ kia hoàn toàn không giống nhau.

Đôi mắt màu lục của Sương Vân rũ xuống, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi!"

"Ngươi nói cái gì? Tiếng quá nhỏ, ta không nghe thấy!" Lâm Hoãn Hoãn mặt vui vẻ vừa nói vừa xoa lỗ tai.

Sương Vân hai tai hơi phiếm hồng: "Ta nói ngươi chính là đồ ngốc!"

Lâm Hoãn Hoãn cũng không yếu thế: "Ngươi vừa rồi là được một đồ ngốc cứu, nên cho rằng ngươi còn ngốc hơn ta!"

"Ta mới lại không cần ngươi cứu ta."

Lâm Hoãn Hoãn bị cái ngữ khí làm nóng: "Nếu sớm biết rằng ngươi như vậy thì ta đã không thèm cứu ngươi!"

Cuối cùng Bạch Đế cũng đã quay lại.

Hắn còn dẫn thêm những thú nhân lang tộc đến hỗ trợ chuyển ván gỗ, không nghĩ tới sẽ gặp Sương Vân ở đây.

Lâm Hoãn Hoãn đại khái vừa nói cho hắn biết đã sảy ra chuyện gì.

Bạch Đế nghe được trong lòng sợ hãi, vừa rồi nói nếu Sương Vân không ở đấy, thì tiểu giống cái sẽ bị con nhện hoa ăn mất.

Hắn đối với Sương Vân trịnh trọng nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu bạn lữ của ta, sau này ngươi cần ta giúp cái gì, cho dù ở đâu ta nhất định sẽ không từ chối!"

Sương Vân có chút khó chịu.

Bởi vì hắn nghe được, tuy rằng Bạch Đế đang cảm kích hắn, đồng thời cũng âm thầm cảnh cáo hắn, đừng có đánh chủ ý lên Lâm Hoãn Hoãn!

Bạch Đế so với Lâm Hoãn Hoãn nhạy bén hơn nhiều, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy Sương Vân , liền biết tên thú nhân lang tộc này đang có ý xấu đối với tiểu giống cái.

Xuất phát từ tâm tư, hắn không nói cho Lâm Hoãn Hoãn biết, không thể tùy ý để cho Lâm Hoãn Hoãn đối với Sương Vân càng ngày càng sâu.

Cái loại tình địch như này, nhất định phải bóp chết ở trỏng nôi!

Nhưng nhân thú lang được Bạch Đế dẫn đến lúc này nhìn Lâm Hoãn Hoãn đến mức thất thần.

Trên người nàng mặc váy bằng da thú, thân hình phập phồng quyến rũ, làn da trắng nõn cùng dung mạo đáng yêu làm người khác nhịn không được tim đập thình thịch.

Bạch Đế tựa hồ đã sớm đoán trước được sẽ xuất hiện tình huống này, cho hắn đã tìm những thú nhân đã có giống cái kết lữ.

Một giống đực cả đời chỉ được có một giống cái làm bạn lữ, đối với những giống đực này Lâm Hoãn Hoãn có dung mạo kinh diễm, nhưng sẽ không có động cơ khác giống với những giống đực chưa có bạn lữ.

Bọn họ chỉ nhìn giống cái xinh đẹp thêm vài lần, sau đó liền thu hồi tầm mắt, cùng nhau hỗ trợ đưa gỗ về.

Độc tính trên người Sương Vân đã được giải trừ.

Hắn không cần người khác giúp đỡ, khập khiễng đi sau mọi người, cùng nhau trở về bộ lạc lang tộc.

.....

Lâm Hoãn Hoãn bắt tay vào chế dụng cụ.

Đáng tiếc ở đây không có đinh, nàng chỉ có thể mượn dùng nhựa cây đặc dính.

Làm suốt hết hai ngày, nàng cuối cùng cũng làm được ngăn tủ và bàn ghế.

Nàng vốn dự định làn giường gỗ, nhưng nhựa cây không đủ để dùng, nàng chỉ có thể cùng Bạch Đế lấy một phiến đá để làm giường.

Lâm Hoãn Hoãn ở trên giường lấy tấm da thú bọc lại, sau đó dùng kim chỉ làm hai cái gối.

Nàng đi cùng quanh lân cận gần động phủ hái được ít hoa dại, cắm ở bình gỗ tự sáng chế, để ở trên sàn.

Nơi này thoạt nhìn giống như là một cái nhà.

Lúc này âm thanh hệ thống vang lên trong đầu.

[ Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất! Bây giờ sẽ phát phần thưởng, xin ký chủ hãy kiểm tra và nhận!]

Trước mặt Lâm Hoãn Hoãn bất ngờ xuất hiện một cái nồi sắt.

Ánh mắt Lâm Hoãn Hoãn hiện ra sự vui mừng, có nồi sắt rồi, thì sẽ có thể xào rau nấu cơm!

Phần thưởng khen thưởng này rất tốt và có lợi.

Lâm Hoãn Hoãn vui vẻ cầm chiếc nồi đi tìm Bạch Đế: "Tối nay chúng ta có thể ăn rau xào!"

Bạch Đế hắn chưa bao giờ thấy nồi sắt, gõ gõ lên nồi: "Cái này làm bằng vật liệu gì?"

"Làm bằng sắt!" Lâm Hoãn Hoãn kể về sắt đại khái giới thiệu cho hắn.

Bạch Đế nghe được thất thần, đồng thời trong lòng âm thầm ghi nhớ, nếu về sau thấy quặng sắt sẽ chuẩn bị phát sinh tình huống.

Bọn họ dùng đá làm một cái bếp lò.

Bởi vì không có gia vị, Lâm Hoãn Hoãn tạm thời không thể xào rau, chỉ có thể miễng cưỡng nấu một nồi canh thịt.

Mùi thịt nồng đậm ngập tràn ra khắp nơi, dẫn đến nhiều người nhìn vào cửa động.

Lâm Hoãn Hoãn đùng chén múc đầy bát canh thịt, chuẩn bị đưa cho Sương Vân ở bên cạnh.

Bà con xa không bằng láng giềng gần, nàng nghĩ không nên để mối quan hệ trở nên căng thẳng.

Bạch Đế hy vọng tiểu giống cái sẽ quan tâm giống đực khác quá nhiều, đặc biệt nhất là giống đực có ý đồ bất lương đối với nàng.

Hắn chủ động mở miệng: "Đưa canh cho ta, ta sẽ đưa qua cho hắn."

Lâm Hoãn Hoãn suy nghĩ, Sương Vân rất chán ghét giống cái, nếu nàng đi qua nhất định sẽ bị hắn châm chọc một lúc.

Vì thế nàng thoải mái đưa bát canh thịt chó Bạch Đế: "Vậy làm phiền huynh rồi!"

Bạch Đế bưng bát canh thịt ra cửa.

Các thú nhân đều không có cửa động, có vài thú nhân sẽ dùng một miếng da thú để che đậy lại.

Trước cửa Sương Vân có treo một tấm da thú, Bạch Đế đứng yên trước cửa, gọi Sưong Vân một tiếng.

Sương Vân vén da thú lên, nhíu mày hỏi: "Làm sao?"

Bạch Đế nói: "Giống cái nhà ta nấu canh thịt nên tặng cho ngươi một bát ăn thử."

Sương Vân liếc nhìn bát canh thịt kia, làm như không có gì hỏi: "Chính là nàng bảo ngươi đưa qua?"

Bạch Đế chỉ cười không nói.

Sương Vân nhận cảnh thịt, nhanh chóng xoay người rời đi.

Lúc Bạch Đế quay lại nhà, Lâm Hoãn Hoãn đã bưng canh thịt lên bàn, nàng hưng phấn nói: "Nhanh tới ăn đi!"

Bạch Đế ngồi xuống ở bên cạnh nàng, uống một ngụm canh, từ tận đáy lòng mà khen ngợi: "Uống rất ngon!"

"Vậy huynh ăn nhiều thêm một chút! Trong nồi còn rất nhiều!"

Bạch Đế nhìn nàng tươi cười xinh xắn như vậy, nhịn không được cũng cười theo, dung mạo anh tuấn cười mỉm, ôn nhu đến mức làm người khác say mê.

Lâm Hoãn Hoãn không cầm được lòng mà nói: "Huynh lớn lên nhìn rất đẹp!"

Bạch Đế hôn lên khoe miệng nàng: "Nàng thích là được."

Sắc mặt Lâm Hoãn Hoãn tức khắc đã đỏ bừng lên.

Nàng vùi đầu uống canh, nỗ lực áp tâm tư xuống.